Thục Quyên không nghĩ tới, mình luôn sẵn lòng giúp đỡ mọi người nhưng chính bản thân lại bỏ lỡ cơ hội cứu vớt cuộc đời mình.
Một quá khứ đau thương đã khiến cô vô tình bị cuốn vào tam giác tình yêu cùng hận thù giữa hai người đàn ông, mà họ còn chung huyết thống.
Họ đều là người có địa vị xã hội, một người cho cô cảm giác yêu đương cuồng nhiệt, một người lại dùng sự trưởng thành, trầm tĩnh của mình khiến cô đắm chìm.
Bọn họ vốn không nên tranh đoạt, không nên mặc kệ mọi thứ mà si cuồng với mối tình điên rồ này.
Bọn họ vì tình yêu đó mà sẵn sàng dâng lên tặng cô những yêu chiều hết mực, sẵn sàng vì cô mà bỏ mặc những luân thường đạo lý.
Bọn họ yêu cô, nhưng bởi vì yêu cô nên càng muốn chiếm hữu cô, lại dùng chính tình yêu đó để dồn ép cô đến mức không thể trở mình.
Không khoan nhượng, không bỏ cuộc, không từ thủ đoạn, sẵn sàng đối đầu.
Tựa như nhành hoa đỗ quyên ngây ngô non nớt, cô gái nhỏ không thể tìm được lối thoát khỏi tam giác tình trùng điệp yêu hận.