Chương 80

"Cậu tìm mình?"

Cửa mở, Trì Noãn đi về phía Cố Ninh Tư. Cố Ninh Tư đã tắm xong, mặc bộ đồ ngủ đứng bên giường.

"Dọn giường." Nàng nói.

"... A! Xin lỗi, xin lỗi, mình quên mất." Trì Noãn vội lấy ra chăn ga gối đệm mà mình mang theo.

Vừa đến khách sạn liền gọi video cho Tiểu Ngô Đồng, sau đó lại cùng Hà Chân ra ngoài tản bộ, cô hoàn toàn ném chuyện dọn giường lên tận chín tầng mây.

Cố Ninh Tư không có ý trách cô, chỉ là khi cô đến gần, nàng lại nhíu mày hỏi: "Mắt cậu bị sao vậy?"

Nghĩ đến mắt vẫn còn đỏ, bị nàng nhìn ra rồi, Trì Noãn nói: "Vừa nãy ở bãi biển bị côn trùng nhỏ bay vào."

Cố Ninh Tư thò người tới, nhìn chằm chằm vào mắt Trì Noãn: "Đã đỡ hơn chưa?"

Nàng vừa đến gần, hơi thở dễ chịu lập tức bao quanh Trì Noãn. Trì Noãn ôm ga trải giường, đối diện với Cố Ninh Tư hai giây, không tự nhiên đảo mắt: "... Đỡ rồi."

Cố Ninh Tư không cản đường nữa, Trì Noãn vội vàng dọn giường xong, lại mang mấy bộ quần áo của Cố Ninh Tư đi ủi.

Cố Ninh Tư ngồi ở mép giường đọc sơ qua bài diễn văn, sau khi Trì Noãn xong việc, nàng giơ tay chỉ vào chiếc ghế trước giường.

Trì Noãn hiểu ý tắt đèn trong phòng, chỉ để lại chiếc đèn sàn cạnh tủ đầu giường. Cô ngồi xuống ghế, nhận lấy bài diễn văn từ tay Cố Ninh Tư.

Cố Ninh Tư tháo kính ra, nằm xuống, quay mặt về phía Trì Noãn.

Ánh mắt của nàng quá mãnh liệt, Trì Noãn đề nghị: "... Có cần bịt mắt không? Mình đi lấy cho cậu."

Cố Ninh Tư: "Không cần."

Trì Noãn đành cúi đầu, mắt nhìn thẳng vào bài diễn văn bằng tiếng Anh.

Mấy tháng nay, Trì Noãn đã bỏ ra rất nhiều công sức, không còn đến mức chỉ mới đọc hai câu đã bị kẹt thuật ngữ chuyên môn, về điểm này, trực giác của Cố Ninh Tư cảm nhận rất rõ sự thay đổi của cô.

–––– Nhưng đó không phải là điều Cố Ninh Tư quan tâm.

Trì Noãn ngồi nghiêng gần nguồn sáng, dáng người mảnh khảnh; giọng của cô vô cùng đặc biệt, dịu dàng, mềm mại, rất dễ nghe; l*иg ngực phập phồng mỗi khi dừng lại lấy hơi, còn có...

Cố Ninh Tư nằm thẳng, nhìn chằm chằm trần nhà, nói: "Bịt mắt."

Trì Noãn đột nhiên bị cắt ngang: "..."

Được rồi, bịt mắt.

Cố Ninh Tư lật lọng đeo bịt mắt, yên tĩnh chưa được hai phút, lại nói: "Uống nước."

Trì Noãn nghĩ thầm sao Cố Ninh Tư có thể đáng yêu như vậy, lập tức đưa cho nàng nửa cốc nước ấm, Cố Ninh Tư chậm rãi uống xong rồi lại nằm xuống.

Đêm đó, Trì Noãn đọc một bài diễn văn dài tám trăm lần, Cố Ninh Tư đáng yêu mới không động đậy nữa.

Hôm sau, cuộc họp kéo dài cả ngày, sau khi kết thúc còn có một tiệc rượu nhỏ.

Cố Ninh Tư không ăn sáng, uống xong ba cốc cà phê đen, liền mang bộ mặt vô cảm đi đến tòa nhà A tham dự cuộc họp.

Trì Noãn không cần theo vào phòng họp, Hà Chân để cô tự do sắp xếp thời gian: "Đi bơi đi, hoặc là dạo vòng quanh khách sạn gì đó, coi như nghỉ phép."

Trì Noãn: "Có thể không?"

Hà Chân gật đầu: "Đương nhiên có thể."

Nhưng thời tiết quá nóng, Trì Noãn bị cái nắng thiêu đốt đẩy lùi, chỉ muốn ở trong phòng hưởng điều hòa. Trên TV đang chiếu những bộ phim cũ, quay đầu liền có thể thấy biển xanh vô tận bên ngoài khung cửa sổ.

Cũng khá thoải mái.

Hơn một tiếng sau, Trì Noãn nhận được tin nhắn từ Cố Ninh Tư: "Boring."

Cuộc họp rất chán sao? Trì Noãn vốn tưởng là Cố Ninh Tư khi làm việc sẽ rất nghiêm túc, không ngờ nàng sẽ còn phàn nàn.

Cuộc họp nhàm chán thì có thể làm gì? Trì Noãn suy nghĩ một lúc rồi duỗi tay trái ra, bốn ngón tay dựng thẳng, dùng ngón út nhấn chụp ảnh và gửi cho Cố Ninh Tư.

Trì Noãn: "Thử xem."

Nửa tiếng sau, Cố Ninh Tư vẫn chưa trả lời.

Trì Noãn gặm một quả táo, trong lúc rửa tay thì tâm huyết dâng trào, lại chụp ảnh hai ngón tay chồng lên nhau gửi cho Cố Ninh Tư: "Anh mình nói cái này gọi là xếp gừng."

Sau đó, năm ngón tay trái linh hoạt kết thành một đoàn, Trì Noãn chụp bức ảnh cuối cùng, giao diện chat hiện thị tin nhắn đã gửi thành công.

Trì Noãn: "Hình như cái này hơi khó nhỉ (mỉm cười)"

Cố Ninh Tư vẫn chưa trả lời.

Chạng vạng, Hà Chân gọi điện tới, cuộc họp đã kết thúc, nàng bảo Trì Noãn đến tòa nhà A.

Trì Noãn vừa cúp điện thoại thì lại có tin nhắn hiện ra, Cố Ninh Tư: "Cho cậu năm phút."

Năm phút! Có chạy cũng không kịp! Trì Noãn vội vã thay giày ra ngoài.

Có một chiếc ô tô đỗ bên ngoài tòa nhà A, Hà Chân đứng cạnh xe, Trì Noãn vừa xuất hiện, nàng liền mở cửa xe, giải thích ngắn gọn với cô: "Buổi tối boss không tham gia tiệc rượu, có sắp xếp mới, cô theo lịch trình đi."

Trì Noãn lập tức tiến vào xe, trên đường đi, hai má cô đỏ bừng vì nóng, đến thở cũng thở không kịp. Hoàn toàn trái ngược với cô, Cố Ninh Tư cả người mát mẻ giơ cổ tay lên, im lặng nhìn đồng hồ.

Trì Noãn: "..." Phải rồi, cô đã vượt quá năm phút...

Trì Noãn lấy điện thoại ra: "... Cậu gửi tin nhắn cho mình sao? Mình sốt ruột chạy tới đây, giờ mới thấy."

Cố Ninh Tư: "..."

Cố Ninh Tư hất cằm về phía ghế lái: "Lái xe."

Xe rời khỏi khách sạn, Trì Noãn không biết sẽ đi đâu, Cố Ninh Tư cũng không nói gì, Trì Noãn nghĩ thoáng qua những chuyện diễn ra ngày hôm nay, càng nghĩ càng buồn cười, không khỏi lén quan sát Cố Ninh Tư.

Mấy phút sau, Cố Ninh Tư nói: "Đừng nhìn nữa, tôi không biết làm cái nào trong số đó cả."

Trì Noãn cố gắng không bật cười: "Cậu thử lại xem."

Cố Ninh Tư thờ ơ không động lòng, quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Được rồi... Trì Noãn nghĩ, có lẽ Cố Ninh Tư cảm thấy trò chơi ngón tay này cũng rất boring.

Xe dừng ở cảng, sau khi xuống xe, hai người lên du thuyền. Đây là khoảnh khắc đẹp nhất trong ngày, mặt trời như quả cầu lửa chưa rơi hẳn xuống mặt biển. Hải âu bay vòng quanh, cả mặt biển gợn sóng trong ánh hoàng hôn đỏ rực.

"Cậu có say tàu không?" Cố Ninh Tư hỏi.

Trì Noãn lắc đầu. Cô vừa đi vừa nhìn xung quanh, thấy ở đuôi thuyền có buộc dải màu sặc sỡ, trong gió biển, những dải màu phấp phới không biết mỏi mệt, như những tinh linh đang mặc váy khiêu vũ.

Sau khi ngắm cảnh trên boong thuyền một lúc lâu, Trì Noãn mới theo Cố Ninh Tư đến nhà hàng. Nhà hàng vắng người, đầu bếp đã chuẩn bị sẵn sàng, các cô vừa ngồi xuống, hắn liền bắt tay chế biến hải sản.

Lúc này đã cách bến cảng rất xa, Trì Noãn lấm lét nhìn trái phải, cuối cùng mới nhận ra: "... Cố Ninh Tư, không còn ai nữa sao?"

Cố Ninh Tư: "Ai?"

Trì Noãn: "Bạn của cậu, hoặc là đối tác làm ăn gì đó..."

Cố Ninh Tư: "Không có."

Là vì làm việc mệt mỏi, nên muốn tranh thủ thời gian rảnh rỗi để thư giãn sao? Thế này, lại giống như các cô đang hẹn hò. Trong lòng nghĩ vậy, vẻ mặt Trì Noãn không khỏi có chút vui mừng.

Cố Ninh Tư không ngẩng đầu lên nói: "Đang nghĩ đến chuyện hẹn hò, đúng không?"

Trì Noãn không nói nên lời: "..."

Cố Ninh Tư mỉm cười, khẽ lắc đầu.

Mặt trời lặn xuống biển, trong nháy mắt, bầu trời trở nên tối sầm. Trên du thuyền ánh đèn óng ánh, sóng biển hôn vào đáy thuyền, ở thế giới biển xinh đẹp như vậy, thanh âm của Cố Ninh Tư cũng không còn lạnh lùng như trước: "Chỉ rán trong dầu, không có chất phụ gia, thịt rất tươi ngon, cậu nếm thử xem."

Trì Noãn lấy lại hứng thú: "Được."

...

Dùng xong bữa tối, hai người trở ra boong thuyền hóng gió.

Bầu trời lấp lánh những vì sao, Trì Noãn ngẩng đầu, bầu trời đêm là tấm màn thuần túy nhất, những vì sao gần đến mức tựa như chạm tay là có thể hái được.

Cô nhìn đến mê mẩn, tầm nhìn đột nhiên bị chặn lại, là Cố Ninh Tư đã giơ tay che mắt cô.

"..." Trì Noãn lùi về sau, nghi hoặc nhìn nàng.

Cố Ninh Tư xòe năm ngón tay đưa đến trước mặt Trì Noãn: "Cậu làm thế nào?"

Nàng hạ ngón út xuống, nhưng ngón áp út cũng cong theo. Động tác trong bức ảnh đầu tiên của Trì Noãn thoạt nhìn khá đơn giản, nhưng không ngờ lại khó thực hiện đến vậy.

Trì Noãn vốn tưởng rằng Cố Ninh Tư không có hứng thú, nghe nàng hỏi vậy thì liền đưa tay ra, nhẹ nhàng ấn ngón út của Cố Ninh Tư vào lòng bàn tay nàng–––– Nhờ tác động của ngoại lực, ngón áp út của Cố Ninh Tư dựng đứng lên.

Ý cười ngập tràn trong mắt Trì Noãn như sắp trào ra: "Xem này, giờ cậu cũng làm được rồi."

Cô nắm tay Cố Ninh Tư, gió biển thổi tung mái tóc cô, nhưng không thổi bay nụ cười ngọt ngào của cô. Cố Ninh Tư cũng chậm rãi mỉm cười, thuận thế lật lòng bàn tay lại.

Nàng nắm tay Trì Noãn.

"..." Tiếng sóng biển bên tai dần trở nên xa xôi, ngay cả tiếng gió cũng đặc biệt lưu luyến, tiếng tim đập quá ồn ào, Trì Noãn muốn khiến nó yên tĩnh một chút.

"Tay cậu thật mềm." Cố Ninh Tư hơi nghiêng đầu hỏi cô, "Đây là nguyên nhân sao?"

Trì Noãn ngập ngừng nói: "... Chắc, chắc vậy..."

Bầu trời đầy sao soi sáng du thuyền ra khơi trong đêm, ánh đèn rực rỡ của du thuyền phản chiếu trên mặt biển, tựa như một giấc mộng.

Lời nói nhẹ nhàng bị gió biển thổi bay xa.

...

Trì Noãn nằm mơ cả đêm, lúc bị đồng hồ đánh thức, cơn sóng trong cơ thể vẫn chưa tiêu tan. Cô lăn lộn trên giường một lúc lâu mới bình phục tâm tình.

Sáng nay phải trở về Vân thành, lúc Trì Noãn xuống lầu, vali của Cố Ninh Tư đã được đặt sẵn ở phòng khách. Là Hà Chân thay cô thu dọn sao?

Trong không khí thoang thoảng hương cà phê ngọt ngào, Cố Ninh Tư đang ngồi trên sô pha đọc báo ngẩng đầu lên, khi ánh mắt dừng trên khuôn mặt Trì Noãn, nàng môi đỏ khẽ nhếch: "Chào buổi sáng."

Mộng cảnh như còn rõ ràng trước mắt, Cố Ninh Tư trong giấc mơ, môi của nàng... Trì Noãn đỡ trán, khóe mắt bắt gặp cái nhìn của Cố Ninh Tư, mặt đỏ tim đập nói: "Chào buổi sáng..."

Hà Chân mang giày cao gót đi ngang qua Trì Noãn: "Dậy rồi à?"

Trì Noãn: "... Thật ngại quá, tôi dậy muộn."

Hà Chân dựa vào quầy bar, cầm bánh mì nướng phết nước sốt lên, thuận miệng hỏi cô: "Ngủ ngon không?"

Trì Noãn: "Cũng, cũng ngon."

Hà Chân thở dài: "Hâm mộ cô quá, tối qua tôi... Horrible! Tôi nằm mơ cả đêm, mơ gì không mơ lại mơ thấy bản thân đang xếp gừng, sáng sớm vừa mở mắt ra, ngón tay đau nhức như gõ mấy cái dự án suốt đêm!"

Trì Noãn: "Hả?"

Xếp gừng? Là cái xếp gừng mà cô đã nói với Cố Ninh Tư sao?

Hà Chân đặt bánh mì xuống, bẻ ngón tay làm mẫu: "Cô xem nè, trợ lý Trì, cô có làm được không? Giống thế này, thế này..."

Trì Noãn: "..."

Hà Chân lại thất bại, nàng xoa xoa huyệt thái dương: "Nhất định là tôi điên rồi, sao lại làm cái trò trẻ con này chứ."

Trì Noãn và Cố Ninh Tư đều nhìn thấy ý cười nhàn nhạt trong mắt đối phương.