Chương 17

Tào Phẩm Huy giống như một tay thợ săn lão luyện, vô cùng đắc ý quan sát con mồi của mình.

Trì Noãn dầm mưa, nửa bộ đồng phục ẩm ướt dính sát vào cơ thể, da thịt bụ bẫm cùng với vẻ ngoài bất an, chật vật đáng thương khiến người khác không nhịn được muốn bắt nạt.

Tào Phẩm Huy vò tóc.

Trì Noãn chậm chạp tiến đến gần vài bước và dừng lại ở một khoảng cách tương đối an toàn.

"Tào Phẩm Huy." Cô nhẹ gọi tên hắn, "Chúng ta nói chuyện đi."

Tào Phẩm Huy nhíu mày: "Nói chuyện gì?"

Trì Noãn chú ý tới quả bóng rổ dưới chân Tào Phẩm Huy, bất kể có chuyển động thế nào, cũng không thoát khỏi sự kiểm soát của hắn.

Đây không phải là dấu hiệu tốt, Trì Noãn dời tầm mắt: "... Cậu quấy rối tôi, phá xe của anh tôi, còn lấy an nguy của chị dâu tôi uy hϊếp tôi tới đây tìm cậu, là bởi vì..."

Cô hít một hơi thật sâu: "Là bởi vì cậu thích tôi sao?"

Như nghe thấy chuyện cười, Tào Phẩm Huy không đồng ý chế nhạo: "Cậu còn kém xa Cố Ninh Tư lắm."

Trì Noãn cắn môi dưới, siết chặt váy đồng phục: "Vậy cậu làm những chuyện này, là bởi vì sao?"

Ánh mắt Tào Phẩm Huy dán chặt vào bờ môi bị răng ức hϊếp của cô, hắn ngừng vài giây, đặt chân dài xuống và đứng dậy khỏi ghế. Hắn bước đến bên cạnh Trì Noãn, nâng tay lên, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô.

Trì Noãn theo phản xạ rụt vai lại, nhưng cố nhịn không né tránh, Tào Phẩm Huy mỉm cười hài lòng, nói: "Bởi vì... A Mân bảo vệ không cho Đại Việt chạm vào cậu, còn có Cố Ninh Tư cảnh cáo tôi đừng đánh chủ ý lên cậu, nhưng con người tôi ấy à... Từ nhỏ đã phản nghịch! Càng là không được đυ.ng vào, càng là cấm đoán, tôi càng muốn có được."

Ngón tay hắn theo làn da di chuyển đến cổ của cô, chậm rãi xoa xoa mạch máu trên da, tiếp đó bất ngờ ôm lấy sau đầu cô, lập tức kéo cô về phía mình, nói vào tai cô: "Huống chi, giọng cậu ngọt như thế, tôi muốn nghe cậu bị tôi làm đến khóc."

Tào Phẩm Huy thổi khí vào tai cô: "Tôi đã muốn đến độ nào rồi? Nghĩ lại thì đối tượng trong mộng gần đây của tôi là cậu, hình như tôi cũng không thích Cố Ninh Tư nhiều đến thế."

Hạ thân cương đến lợi hại, Tào Phẩm Huy im lặng nhếch mép.

Ánh mắt của Trì Noãn từng chút chuyển về phía Tào Phẩm Huy, đôi môi tái nhợt run rẩy: "Vậy... Cậu định bắt đầu ở đây sao?"

Hắn nhận ra cô đang rất sợ hãi, từ lúc bước vào cửa, ngôn ngữ cơ thể của cô đã vô cùng căng thẳng. Cô là một kẻ nhát gan, nhưng khi cô hỏi câu này, giọng điệu tuy rằng có chút run rẩy nhưng lại tràn đầy dũng khí.

Đôi mắt to tròn ẩm ướt, bên trong phòng thay đồ không bật đèn vào những ngày mưa, sáng như ánh sao.

"Bằng không thì?" Tào Phẩm Huy hỏi.

Nước mắt sắp rơi xuống, Trì Noãn vội cúi đầu dùng tay lau đi, lần nữa đối mặt với Tào Phẩm Huy, có chút nức nở nói: "Tôi theo cậu, cậu đừng bạc đãi tôi như vậy... Đây là lần đầu tiên của tôi, ở đây không được."

Tào Phẩm Huy sững sờ trước những lời cô nói, rồi chợt mỉm cười lắc đầu.

Trì Noãn: "Cậu không đồng ý sao?"

Tào Phẩm Huy suy nghĩ một chút, ngón tay rời khỏi da thịt mịn màng của cô, nói: "Đồng ý."

"Vậy tan học cậu đến đón tôi, tôi sẽ đi với cậu... Được không?"

Tào Phẩm Huy gật đầu.

Nhận được sự đồng ý, Trì Noãn bước về phía cửa. Nhịp tim dồn dập khiến cô muốn nôn ra, cô nhịn xuống, muốn mở cửa nhưng thân thể không phối hợp, ngón tay mềm nhũn không còn chút sức lực, cô thử mấy lần đều không thể mở được.

Tiếng bước chân vang lên, Tào Phẩm Huy dừng lại sau lưng cô.

Phòng thay đồ yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy hô hấp của nhau.

Đồng hồ trên tường tích tắc chuyển động, khóa cửa liên tục được xoay, Trì Noãn thậm chí còn cảm nhận được hơi thở của Tào Phẩm Huy phả vào gáy của mình.

Cô không thể chịu nổi bầu không khí lúc nào cũng bị người khác nắm trong lòng bàn tay, nhưng càng lo lắng lại càng bất lực, lưng cô phút chốc ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Cuối cùng, không biết qua bao nhiêu lần, khóa cửa "cạch" một tiếng, cô vặn thử, mở được rồi!

Trì Noãn thở phào nhẹ nhõm, không chút chần chừ mà vội vàng kéo cửa!

- --- Tào Phẩm Huy chống bàn tay to lớn của mình lên cửa, chầm chậm đọ sức với Trì Noãn, dần dần thu lại khoảng cách với cô.

Cửa phòng thay đồ lần nữa bị đóng lại, Tào Phẩm Huy khóa cửa.

Trì Noãn nhìn chằm chằm cánh cửa đóng lại trước mắt, đồng tử đột nhiên mở to.

Ngoài cửa có người chuyển động tay nắm, cố gắng mở cửa. Sau khi xác định đã bị khóa từ bên trong, liền dùng sức gõ mạnh vào cửa mấy lần.

Không biết là ai, nhưng là ai cũng không quan trọng, bởi vì Tào Phẩm Huy đã hét vào cửa: "Cút!"

Bên ngoài không có động tĩnh.

Cơn choáng váng vì thiếu dưỡng khí kéo dài, cổ họng Trì Noãn bị nghẹn đến mức sắp không phát ra được âm thanh. Cô nỗ lực thả lỏng, thậm chí còn mỉm cười: "... Tào Phẩm Huy, tôi không có tiền, nhà của chúng tôi cũng không chịu nổi trò đùa dai nào của cậu nữa. Tôi chỉ là... Hy vọng cậu có thể đối tốt với tôi một chút, tôi sẽ rất cảm kích cậu."

"Suýt nữa đã bị cậu xoay vòng rồi---- Tôi không muốn đối tốt với cậu, cũng không cần cậu cảm kích, tôi chỉ muốn, đè, cậu."

Trì Noãn nhìn hắn, giây tiếp theo, lớp ngụy trang hoàn toàn sụp đổ, cô liều mạng kéo cửa, Tào Phẩm Huy siết chặt cổ tay cô, đẩy cô vào dãy tủ quần áo.

Trán Trì Noãn đập vào tủ sắt lập tức đỏ bừng. Cô che trán lại, bất giác trượt người xuống. Tào Phẩm Huy tiến tới nắm lấy vai cô, kéo cô lên và áp cô vào cửa tủ: "Đừng vội, vẫn chưa đến lúc."

Tào Phẩm Huy nói rồi đẩy cô ra, hướng lòng bàn tay về phía cô: "Muốn tôi làm hay tự cậu làm đây?"

Trì Noãn đầu váng mắt hoa, nhất thời tầm mắt đều mơ hồ, run rẩy nói: "Tôi không hiểu cậu có ý gì."

Tào Phẩm Huy không nói hai lời, trực tiếp chạm vào túi áo của cô. Trì Noãn hiểu được ý của hắn, liền gắt gao dán sát vào tủ quần áo bảo vệ túi áo. Tào Phẩm Huy nhất thời không được như ý, hắn buồn bực mở cửa tủ, lôi ra từ bên trong một chiếc thắt lưng!

Trì Noãn không biết lấy đâu ra khí lực mà chạy về phía cửa, nhưng tốc độ của cô không bằng Tào Phẩm Huy, giữa đường bị hắn ôm lấy eo, lần nữa đẩy cô vào tủ quần áo.

Giữa hơi thở dồn dập và hoảng loạn, Trì Noãn dùng hết sức giãy giụa, nhưng sức lực giữa hai người chênh lệch quá lớn, Tào Phẩm Huy đã nhanh chóng dùng thắt lưng trói chặt hai tay Trì Noãn ra sau lưng!

Tào Phẩm Huy lại chạm vào túi áo của cô, lúc này không còn trở ngại, hắn dễ dàng lấy điện thoại của cô ra.

Điện thoại đang quay video, xem thời lượng thì đã hơn mười phút.

Tào Phẩm Huy lộ ra vẻ mặt "quả nhiên": "Ông già nhà tôi đã sớm chơi cái trò này với tôi bao nhiêu năm rồi, không lừa được tôi đâu! Cậu ấy à? Mấy lời nói dụ dỗ của cậu thật ngây thơ! Định xài thủ thuật này xong rồi thoát thân à, làm gì có chuyện tốt như vậy?"

Tào Phẩm Huy xóa video, tiện tay ném điện thoại đi: "Cậu muốn dùng cái này làm bằng chứng để đi báo án sao? Hay là để đe dọa tôi? Thật ngây thơ."

Trì Noãn cúi đầu không nói lời nào, hai tay vẫn đang vùng vẫy muốn thoát khỏi sự trói buộc của thắt lưng, da ở cổ tay đã bị mài mòn, mỗi một cử động đều đau đớn.

Trong hoàn cảnh tuyệt vọng như vậy, ngoại trừ nỗ lực vô ích, cô không nghĩ ra điều gì khác có thể cứu mình khỏi sự sụp đổ trong lòng.

Tào Phẩm Huy không hài lòng với phản ứng của cô, hắn dùng tay nắm lấy cằm cô, buộc cô đối diện với hắn.

Trì Noãn mặt đầy nước mắt, trán sưng đỏ, khuôn mặt điềm đạm đáng yêu, nhưng đôi mắt của cô lại đang mở to, căm hận nhìn hắn.

Tào Phẩm Huy vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy bộ dạng khϊếp sợ yếu đuối của cô, không ngờ lại là dáng vẻ này. Hắn càng thêm bất mãn, liền ép mặt cô vào cửa tủ và cắn vào cổ cô.

Trì Noãn hít sâu một hơi, bất ngờ quay đầu lại cắn vào mu bàn tay của Tào Phẩm Huy! Thừa dịp Tào Phẩm Huy rút tay về, cô lại muốn chạy ra ngoài.

Bị cùng một người cắn đến thứ hai, Tào Phẩm Huy liếʍ liếʍ môi.

Hắn quên mất rằng mèo là loài vật mềm yếu, nhưng vẫn luôn có dã tính khó thuần, đặc biệt là khi bị khıêυ khí©h.

Máu trong cơ thể chảy ngày một nhanh, Tào Phẩm Huy không khỏi trở nên hưng phấn, du͙© vọиɠ muốn chơi đùa cô mãnh liệt kí©h thí©ɧ thần kinh của hắn, hắn bước nhanh từ phía sau bắt lấy vai Trì Noãn, đẩy cô vào tủ: "Chờ lát nữa bị đau thì mẹ nó trách tôi!"

Đôi tay Tào Phẩm Huy vội vàng muốn vào việc.

...

Ầm–––

Tiếng vật nặng va vào kính vang lên từ cửa sổ cách đó vài bước chân.

Tào Phẩm Huy tức khắc quay đầu lại.

Kính trên cửa sổ đã nứt, ở giữa bị thủng một lỗ nhỏ, người bên đứng ngoài cửa sổ vẫy vẫy ghế gỗ, cánh tay lần nữa vung lên!

"Ào ào ào–––" Toàn bộ kính của cửa sổ đều vỡ vụn xuống đất, chiếc ghế đẩu gỗ cùng với cửa kính vỡ lao vào phòng thay đồ, trượt dài trên sàn nhà trơn bóng, "ầm" một tiếng va vào tường mới miễn cưỡng dừng lại.

Tào Phẩm Huy hai mắt sáng lên như muốn ăn thịt người: "Cố Ninh Tư! Con mẹ nó cô..."

Ngoài cửa sổ vẫn đang mưa, không khí ẩm ướt và lạnh lẽo, Cố Ninh Tư nắm lấy khung cửa sổ, mặc kệ những mảnh kính vỡ đâm vào tay, nàng đạp lên bức tường bên ngoài, cúi người leo vào trong!

Trì Noãn giống như người chết đuối tìm được khúc gỗ, nước mắt trào ra: "Cố Ninh Tư!"

Tầm nhìn của Cố Ninh Tư lướt qua vầng trán sưng tấy, vết đỏ ở cổ và hai tay bị trói của cô, ánh mắt ngày càng sắc bén.

Tào Phẩm Huy mỉm cười, định cùng Cố Ninh Tư nói vài câu, không ngờ Cố Ninh Tư lại lạnh mặt nhìn xung quanh, ánh mắt rơi vào cây gậy trong góc, nàng nhanh chóng bước tới nhấc nó lên, cầm trong tay ước chừng trọng lượng.

Tào Phẩm Huy ý cười càng thêm sâu: "Gì đây? Muốn đánh nhau à?"

Cố Ninh Tư nhìn hắn, nhưng lại nói với Trì Noãn: "Qua đây."

Trì Noãn vòng qua Tào Phẩm Huy, tay chân mềm nhũn chạy về phía Cố Ninh Tư.

Sắp đến rồi, Cố Ninh Tư đang ở trước mắt, nhưng da đầu Trì Noãn lại đau nhức, Tào Phẩm Huy nắm lấy bím tóc của cô, kéo cô vào lòng mình.

Tào Phẩm Huy cười xấu xa: "Chậc, bạn học tình thâm à."

Cố Ninh Tư nắm chặt gậy, nàng bước nhanh tới, giơ chân đá một cước vào đầu gối Tào Phẩm Huy!

Tào Phẩm Huy bị đau liền đẩy Trì Noãn ra, hai tay muốn tóm lấy Cố Ninh Tư nhưng cũng không thành công. Cố Ninh Tư phản ứng rất nhanh, cúi người ra phía sau hắn, vung gậy lên đập thật mạnh vào đầu hắn!

Tào Phẩm Huy lảo đảo quay người lại đối mặt với nàng, chỗ bị đánh rất đau, hắn giơ tay chạm vào, nén đau nghiến răng: "Cố Ninh Tư! Tôi còn chưa động đến cô, cô liền nóng lòng dâng tới cửa, vậy tôi–––"

Bỗng dưng im bặt, Tào Phẩm Huy phát hiện có chất lỏng ấm nóng chảy qua ngón tay hắn.

Trì Noãn không dám thở mạnh, trên sàn nhà đầy những dấu chân lộn xộn, một giọt, hai giọt... Máu tươi ẩm ướt hòa vào dấu chân, rất nhanh đã đọng thành vũng.

"Tôi đã cảnh cáo cậu." Tóc dính vào một bên mặt của nàng, Cố Ninh Tư âm trầm nhìn chằm chằm Tào Phẩm Huy, "Đừng có chọc đến tôi."

Dứt lời, nàng lại lần nữa vung gậy trong tay, Trì Noãn sợ hãi hét lên, cây gậy cứng đập vào đầu Tào Phẩm Huy, hắn lảo đảo dùng cánh tay chặn lại nhưng vẫn ngã xuống đất.

Máu tươi vấy bẩn nơi hắn nằm.

Qua vài giây, Cố Ninh Tư vứt cây gậy rồi đi về phía Trì Noãn. Trì Noãn đứng không vững, nửa nằm dựa vào tủ quần áo, sợ hãi hỏi Cố Ninh Tư: "Cậu ta... Cậu ta sao rồi?"

Cố Ninh Tư quỳ một gối sau lưng Trì Noãn, nàng không trả lời, lặng lẽ cởi trói cho cô.

Trì Noãn vừa được tự do liền xoay người nắm lấy tay Cố Ninh Tư, nhưng Cố Ninh Tư lại né tránh cô: "Buông."

Tay Cố Ninh Tư bê bết máu, bởi vì cầm gậy quá chặt mà những mảnh kính lớn nhỏ đều đâm hết vào lòng bàn tay nàng. Trì Noãn sợ đến mức không biết nên nói gì, liền nhào tới ôm lấy Cố Ninh Tư: "Cố Ninh Tư! Cố Ninh Tư!"

Mùi hương quen thuộc của Cố Ninh Tư tiến vào khoang mũi khiến Trì Noãn bật khóc.

Nếu không phải vì cô, Cố Ninh Tư vốn sẽ không làm những việc này. Sở dĩ cô giấu Cố Ninh Tư, cái gì cũng không nói cho nàng biết, chính là vì sợ sẽ liên lụy đến nàng, nhưng hiện tại, hiện tại vẫn là... Đúng rồi, Tào Phẩm Huy!

Trì Noãn buông Cố Ninh Tư ra, dùng cả tay chân bò đến trước mặt Tào Phẩm Huy, Tào Phẩm Huy sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, lửa giận dường như đã rút khỏi cơ thể hắn.

Trì Noãn run rẩy kiểm tra hơi thở của hắn.

Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, Trì Noãn thu tay lại, kìm nén tiếng nức nở.