Chương 17.3: Thức ăn chó

Đường Y Y không nuôi chó nên không hiểu lắm, trong mắt của cô thức ăn của chó không có chất dinh dưỡng gì, nó khô như bánh quy, ăn chắc chắn không ngon, Vượng Tài nhai đi nhai lại trông rất hao tốn sức lực, Vượng Tài là một chú chó ngoan, mỗi ngày phối hợp với cô làm việc, còn trông nhà cho cô vất vả như vậy, nó đáng được ăn uống tốt hơn.

Bọn họ một người một chó ở chung rất tốt, thẳng đến lúc Lâm Ngạn trở về, Đường Y Y còn nhớ nhung không muốn buông, không định đem Vượng Tài trả lại cho anh.

Cô ngồi ngoài cửa sờ đầu chó của Vượng Tài, Vượng Tài ghé vào bên chân cô vô cùng nhu thuận.

Đến giờ cơm tối, Lâm Ngạn như cũ làm cho mình một bát mì nóng, múc cho Vượng Tài một muôi thức ăn chó.

Nếu như là bình thường, sau khi anh đổ thức ăn ra, khi thức ăn cho chó va vào bát cơm, nước miếng của Vượng Tài sẽ nhịn không được mà chảy xuống, lúc đấy anh sẽ ghét bỏ nó chảy nước dãi, nhưng mà hôm nay sau khi đổ xong thức ăn cho chó và nói khẩu lệnh, con chó đột nhiên bất động, thậm chí còn ngước lên nhìn anh.

Ánh mắt kia như muốn nói: Anh chỉ cho tôi ăn cái này?

Lâm Ngạn cắn răng: "Đường Y Y cho mày ăn bùa gì thế hả" Ngay cả thức ăn chó cũng không ăn?

Vượng Tài ngồi ở trước bát cơm vẫn không nhúc nhích.

"Muốn ăn thì ăn, không ăn thì đổ đi."

Lâm Ngạn tuyệt đối không phải là người cưng chiều thú cưng, anh bưng bát cơm tối lên ăn hai miếng thấy nó vẫn là một bộ dáng không muốn ăn, tức giận nói: "Mày có ăn hay không? Không ăn sẽ đưa mày đi bác sĩ thú y thiến mày có tin không?"

Vượng Tài quay đầu nhìn anh, đôi mắt đen tròn đảo qua đảo lại, tiểu não cũng xoay chuyển.

Nó từng xem qua Lâm Ngạn thiến, nó cũng biết anh nói thiến là có ý gì.

Vì tôn nghiêm của giống đực tôn nghiêm của chính mình cùng với hạnh phúc của những con cɧó ©áϊ nhỏ trong thôn, Vượng Tài cúi đầu không chút để ý bắt đầu ăn thức ăn cho chó, một cái miệng nhỏ ăn thức ăn đều phun ra một nửa, phun khắp mọi nơi.

Lâm Ngạn nhìn thấy càng thêm đau đầu.

"Không muốn ăn?" Lâm Ngạn cũng lười quản "Không ăn thì quên đi, mày tự đi chơi đi."

Ngay tại thời điểm Lâm Ngạn và chó đang giằng co, bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.

Lâm Ngạn buông bát đũa, mở cửa nhìn thấy, đúng là Đường Y Y.

Cô mặc một bộ quần áo ngủ dài tay, mái tóc gọn gàng để ở phía sau tai, cười hì hì cầm cái gì đó đứng ở cửa, hoàn toàn lấy lòng.

"Anh đang ăn cơm tối sao?" Cô ngọt ngào hỏi.

Lâm Ngạn: "Ừ"

Anh nhìn thấy trong tay cô cầm theo một túi to, nghĩ thầm, chắc là không phải đem tặng cơm tối cho anh chứ?

Cô xem như cũng có chút lương tâm.

"Kia vừa lúc! Tôi mang cho Vượng Tài ít ức gà!"

Lâm Ngạn: "..."

Anh xem như đã biết Vượng Tài vì cái gì kén ăn.

Bình thường anh nuôi chó rất thuận lợi, không có nhiều rắc rối, một ngày ba bữa đều là thức ăn cho chó, bình thường đi ra ngoài lên trấn mới có thể mua cho nó chút xương để làm đồ ăn vặt.

Đường Y Y thì ngược lại, trực tiếp thăng cấp tiêu dùng, lấy ức gà để làm món chính.

Khó trách nó nhìn cũng không ăn thức ăn chó.

"Cô mấy ngày nay đều cho nó ăn cái này?"

"Đúng vậy." Đường Y Y nháy mắt mấy cái "Tôi xem video học làm cơm chó, còn bỏ thêm trứng, cà rốt, bông cải xanh, thỉnh thoảng đi chợ còn thuận tiện mua một chút nội tạng giá rẻ, rất tốt cho sức khỏe nha!"

Khóe miệng Lâm Ngạn giật giật.

Là rất tốt cho sức khỏe.

Còn rất xa hoa.

"Kia...cho tôi mượn nồi dùng một chút? Tôi nấu cho Vượng Tài ít ức gà."

Đường Y Y thử thăm dò, chen vào nhà, chính xác tìm được phòng bếp.

Phòng bếp của nhà Lâm Ngạn ở mặt bên, tương đương với một căn phòng nhỏ khác nhưng lại thông với nhà chính, chỉ cách một cánh cửa.

Nhà của anh đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, phòng khách chỉ có một chiếc bàn và bốn chiếc ghế dài, một chiếc giường tre kê sát tường, một ít dụng cụ và một đống thức ăn cho chó, cửa phòng ngủ đóng kín.

Lâm Ngạn đứng ngay bên cạnh Đường Y Y đang nấu ức gà "Cô có biết bình thường Vượng Tài đều là ăn thức ăn cho chó không?"

"Tôi biết, nhưng thức ăn cho chó trông rất cứng, ăn những cái này có phải tốt hơn không?" Nhờ Vượng Tài, cô hiện tại đều cố gắng mỗi ngày tự nấu ăn, kỹ năng nấu nướng của cô đã cải thiện rất nhiều.

"Nó hiện tại thức ăn chó cũng không ăn." Lâm Ngạn nhịn không được lên án.

"Nó có ăn mà." Đường Y Y thay Vượng Tài giải thích "Thức ăn cần được ngâm trong nước thịt."

Lâm Ngạn: "..."

Mẹ nó, thức ăn cho chó còn phải ngâm với nước thịt.

Anh cơm tối chỉ ăn một bát mì với xúc xích và hai quả trứng.

Lâm Ngạn bất lực nhìn Đường Y Y nấu hai miếng ức gà lớn, lúc anh đi ra mùi thịt vẫn còn thoang thoảng làm anh rất đói bụng, vẫn còn chưa xong, cô còn tốt bụng xé miếng ức gà thành từng miếng nhỏ, để vào trong bát ăn, trong bát cơm có thức ăn cho chó, đổ một ít nước luộc ức gà vừa nấu vào.

Không có quạt điện, hơi có chút nóng, Vượng Tài ở một bên điên cuồng chảy nước miếng, nhưng vẫn là nghe Đường Y Y nói một câu "chờ một chút, hơi nóng", kiên nhẫn ngồi chờ đợi.

Lâm Ngạn nhìn vào bát thức ăn cho chó này, đói bụng.

Hắn không nhịn được đốt một điếu thuốc, vừa châm lửa, tựa hồ đã hạ quyết tâm.

"Chúng ta thảo luận chút chuyện đi."

"Hả?"

"Cô bình thường đều nấu cơm ở nhà?"

"Thỉnh thoảng thôi, tôi...tay nghề không tốt lắm, kỳ thật bình thường đều là ăn mì ốc ăn liền và uống nước ngọt."

"Đã nhìn ra." Lâm Ngạn nghiêng đầu phun một ngụm khói "Cô một mình nấu cơm có thuận lợi không?"

Đường Y Y nghi hoặc sao anh lại hỏi như thế, nhưng vẫn thành thật trả lời "Rất phiền toái, một người hay bị làm nhiều, mùa hè rất dễ bị thiu..."

Cô lải nhải liệt kê một đống những lý do mà một mình không thích hợp để nấu cơm.

Lâm Ngạn nghe xong, gật đầu: "Như vậy, hai chúng ta kết nhóm ăn cơm, đồ ăn tôi nấu, tiền thức ăn mỗi người chia một nửa, cô cảm thấy thế nào?”