Chương 15.2: Chỗ dựa

Cô chạy phía trước, phía sau cũng truyền đến tiếng bước chân và tiếng chó kêu, mỗi bước chạy của nó đều giống như dẫm vào tim cô vậy, Đường Y Y hốt hoảng chút nữa thì ngã, chạy đến con đường gần nhà mình, thấy nhà Lâm Ngạn vẫn sáng đèn, bỗng nhiên như thấy được hi vọng, cũng không tính đến chuyện hai chân có chạy nhanh hơn bốn chân hay không, bày ra tư thế chạy 50m giống trong bài kiểm tra hồi xưa.

Cô chạy đến trước cửa nhà Lâm Ngạn bắt đầu gõ cửa cạch cạch.

"Lâm Ngạn! Lâm Ngạn!"

Cô gần như là hét lên.

Rất nhanh, cửa đã mở ra, Lâm Ngạn đầu tóc ướt sũng, nửa thân trên để trần, vội vàng mặc vào một cái qυầи ɭóŧ lớn đi mở cửa cho cô.

"Trời tối thế này..."

Anh vừa muốn oán giận, bỗng nhiên nhìn thấy mắt của Đường Y Y nhanh chóng đỏ lên, nước mắt giàn dụa rất nhanh liền chảy ra, một giọt lại một giọt, giống như là đứt tuyến lệ mà rơi xuống.

Lâm Ngạn nhìn thấy nước mắt rơi trên mặt đất, cơ hồ nghe thấy âm thanh "lạch cạch" một chút, tạo thành nước mắt.

Anh kích động sờ vào trong túi, không tìm thấy khăn, vội vàng đi đến bàn rút mấy tờ giấy đưa cho cô, theo bản năng nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Đường Y Y cũng không biết mình bị làm sao.

Cô hai ngày nay thật là đen đủi.

Ngày hôm qua uống nước lạnh thì dì cả đến, đau cả đêm, vừa mới đi mua chai nước đuổi muỗi thì gặp chó dữ, bị nó đuổi một đường lại đến trước cửa nhà Lâm Ngạn quấy rầy người ta, giống như là người đàn bà điên vậy.

Ủy khuất, sợ hãi, xấu hổ trộn lẫn với nhau, những cảm xúc bị đè nén đột nhiên tìm được chỗ phát tiết, lập tức bộc phát hết ra.

Cô đứng có chút khó chịu nên ngồi xổm xuống, càng nghĩ càng thấy đen, càng nghĩ càng ủy khuất, nước mắt lại mãnh liệt rơi xuống, nước mũi cũng không khống chế được, cả người khóc đến run lên.

Lâm Ngạn chưa từng gặp qua cảnh tượng như này, vội vàng lấy ghế cho cô, chính mình ngồi xổm xuống dưới ghế.

"Làm sao vậy? Ai bắt nạt cô? Đường Y Y?"

Sáng sớm vẫn còn rất tốt, còn đến chỗ anh ăn bữa sáng, buổi chiều còn gặp anh trả chìa khóa, như thế nào trong chốc lát đã thành ra như này?

Khăn giấy trong tay Đường Y Y đều đã ướt đẫm, mặt đầy nước mắt cùng với đôi mắt đỏ hoe đưa tay về phía anh, khóc đến mức không thể nói thành lời, giọng như bị chặn lại, chỉ có thể miễn cưỡng nói được một chữ "Giấy..."

Nửa câu sau "Nước mũi của tôi sắp chảy ra" bởi vì quá dài, quá phức tạp, còn sợ mất mặt nên không nói ra được.

Lâm Ngạn đi lấy cả gói giấy đưa cho cô, một lần nữa ngồi xổm xuống, hỏi lại đã xảy ra chuyện gì.

Đường Y Y xì mũi, cũng không để ý xì mũi trước mặt anh mắt mặt như thế nào, vừa sụt sịt vừa khó khăn nói: "Vừa rồi, vừa rồi.... Chó, đuổi tôi!"

Từ cuối cùng không biết vì sao lại gợi lên sự ủy khuất của cô, lập tức lại khóc lên.

Lâm Ngạn bị đau đầu dữ dội.

Một cô gái nhỏ lại ở trước cửa nhà anh khóc, thỉnh thoảng còn thút thít, khăn giấy trong tay đều vo tròn lại, đôi mắt đỏ hoe chứa đầy nước mắt, hai má bị khăn làm cho đỏ lên, tóc bị nước mắt chảy vào dính ở trên mặt.

Đêm tối cô khóc làm Lâm Ngạn rất bối rối.

Đưa tay vuốt tóc ngắn của mình "Là chó của dì Vương phía trước đi? Chỉ là một con chó Teddy nhỏ, người trong thôn đã quen không xích, không sao, nó chỉ sủa ầm ĩ, bình thường không cắn."

Động tĩnh ở ngoài cửa đã quấy rầy đến Vượng Tài, nó bước nhanh đến, tò mò nhìn hai người đang ngồi xổm, đôi mắt đen của nó đảo qua giữa Lâm Ngạn Và Đường Y Y, cuối cùng dừng ở trên người của Lâm Ngạn.

Hàm xúc mang theo ý lên án.

Lâm Ngạn sờ đầu chó, nghĩ thầm rằng: nhìn cái gì, cũng không phải là tao làm khóc.

Anh nhẫn nại tiếp tục khuyên: "Teddy chính là như thế, là loại chó nhỏ, chỉ lớn bằng trẻ em, rất thích sủa."

"Cô ... đừng khóc?" Lâm Ngạn đem khăn giấy ở trong tay cô lấy ra ném vào thùng rác, thở dài: "Cô có đói không? Tôi làm cho cô một ít đồ ăn?" Dời đi sự chú ý.

Đường Y Y lắc đầu, giật giật cái mũi, cái mũi đều đỏ hết lên: "Tôi, tôi buổi chiều ... ăn qua rồi."

Cô khóc rất lợi hại không thể khống chế được, mỗi lần nói được một từ đều nấc lên, nhiều lúc phải nấc hai cái mới nói được một từ.

Huhuhu thật là mất mặt.

Cô lại khóc.

Lâm Ngạn thở dài thật sâu, rút tờ khăn giấy đưa cho cô lau nước mắt "Không có việc gì, chó không có đáng sợ như thế, cô xem Vượng Tài nhà tôi xem, bình thường chưa bao giờ sủa to, nó là một con chó rất ngoan."

Vượng Tài ngồi ở một bên nghe thấy tên của mình, bộ dáng nhu thuận nhìn Đường Y Y.

Đường Y Y nhìn Vượng Tài, cái đầu trì độn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó "Tôi, có thể, mượn con chó, hay không?"

"Được, cho cô mượn." Chỉ cần đừng khóc.

Đường Y Y lấy lại tinh thần, rút ra hai tờ giấy lau nước mũi, một lần nữa đứng lên, thế nhưng vì ngồi xổm lâu quá nên lúc đứng lên mắt cô tối sầm lại, vẫn là nhờ Lâm Ngạn đỡ cô mới đứng vững được.

"Vậy anh... có thể đi cùng tôi hay không?"

"Được" Lâm Ngạn đáp ứng.

Hai phút sau, Lâm Ngạn mang theo Đường Y Y cùng Vượng Tài, à không phải, phải là Đường Y Y mang theo Lâm Ngạn và Vượng Tài đi đến cánh cửa , nơi làm cô nhớ lại đầy sự xấu hổ của mình.

Quả nhiên, lúc đến gần đã nhìn thấy "con gấu bông" kia xuất hiện.

Lâm Ngạn dùng điện thoại di động để soi sáng.

Là một “con gấu bông” màu nâu nhỏ, rất nhỏ, lúc đầu thò ra nhìn rất hung dữ.

Chính là lúc này, sau khi nhìn thấy Lâm Ngạn và Vượng Tài đứng phía sau Đường Y Y, nó rất thức thời không sủa nữa.

Nó đã ngừng sủa nhưng Đường Y Y vẫn thở không ra hơi.

"Vượng Tài, cắn nó!" Đường Y Y thở phì phò sai Vượng Tài.

Lâm Ngạn nhìn Vượng Tài một cái, ra lệnh: "Sủa."

Vượng Tài bật người sủa về hướng Teddy, sủa rất tùy ý.

Nhưng điều đấy cũng không ngăn được Teddy bé nhỏ sợ hãi chạy về nhà.

Đường Y Y thở ra một hơi.

Màn trình diễn của Vượng Tài đã xong.

Lâm Ngạn... cuối cùng cũng dỗ được người.

Trời tối mang theo chó để làm chỗ dựa cho người ta, đây vẫn là lần đầu tiên trong đời anh.