Chương 14.2: Đèn

Đôi khi là tiếng cãi vã của bố mẹ, tiếng của mưa to rơi xuống đất, tiếng sấm nặng nề, đồ sứ vỡ trên mặt đất, góc bàn cọ vào sàn nhà kêu cọt kẹt.

Có khi lại là giọng ghét bỏ của người phụ nữ: Anh đừng ho nữa được không?

“Khụ, khụ—” Một tiếng ho yếu ớt vang lên, Đường Y Y cả người giống như bị cưỡng ép từ trên ghế sofa đứng dậy, ho vào thùng rác một tiếng, cổ họng đau như dao cắt, lưng mềm nhũn, theo bản năng cố gắng bình phục hô hấp, kìm lại cơn ho, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh súc miệng.

Hô hấp dần bình phục trở lại.

Cô vẫn ôm chặt viên thuốc trong lòng bàn tay, sau khi bình tĩnh lại mới ý thức được mình không bị bệnh, lòng bàn tay đều ướt đẫm mồ hôi.

Trời tối hoàn toàn, Đường Y Y cả người không còn sức lực, toàn thân cô đều ướt sũng, cũng không muốn làm bẩn giường, một lần nữa quay lại ghế sofa nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Hiếm khi đây là một giấc ngủ yên bình.

...

Đêm tối, trời rất ít sao.

Cây hồng khổng lồ ở sân sau giống như một con quái vật già vào ban đêm, Lâm Ngạn ngủ trên chiếc giường tre, ngước nhìn sao và mặt trăng.

Trăng hôm nay rất sáng.

Tuy nhiên, ở gần đó tồn tại một thứ chói mắt như mặt trăng vậy.

Trên tầng hai của nhà hàng xóm, đèn bật từ 8 giờ đến bây giờ là 12 giờ rồi vẫn chưa thấy tắt.

Không biết là đang làm cái gì.

Thật không ngờ đến cô gái nhỏ ở thành phố không có những tật xấu yếu ớt, thậm chí mỗi ngày còn siêng năng hơn anh, không phải dọn dẹp vệ sinh thì chính là đang làm việc, sàn nhà đều lau đến bóng loáng, anh cũng không thể không biết xấu hổ mà đi dép vào.

Lâm Ngạn không thể hiểu được năng lượng của cô đến từ đâu, dường như không hề biết mệt mỏi.

Rõ ràng vóc dáng cô nhỏ bé như thế.

Nhưng cô có sức sống vô tận.

Bất tri bất giác có người chiếm giữ tâm trí của mình, Lâm Ngạn trở nên cảnh giác, dọn dẹp những suy nghĩ hỗn độn của mình, cầm chiếc điện thoại di động bên cạnh để dời đi sự chú ý.

Mười hai giờ, chính là thời gian để bắt đầu cuộc sống về đêm.

Anh nhận được tin nhắn mấy người đang rất náo nhiệt, thậm chí còn nghĩ đến anh, @anh ấy ra ngoài chơi.

Lâm Ngạn gõ chữ trả lời: Tôi đang cho lợn ăn, đừng làm phiền.

Triệu Dặc Kiệt: Anh Lâm buổi tối vẫn còn cho lợn ăn?

Ngô Lệ: Anh Lâm, từ nhỏ em chưa từng nhìn thấy lợn sống, anh có thể chụp một bức ảnh để chúng em mở mang tầm mắt không?

Lâm Ngạn chụp bức ảnh Vượng Tài đang ngủ ngon lành trong ổ và gửi vào nhóm.

Ngô Lệ: Ôi, Vượng Tài lớn như vậy rồi sao!

Chu Tích: Thế nhưng còn sống.

Triệu Dặc Kiệt: Anh Lâm đi ra ngoài chơi, anh Lâm đi ra ngoài, anh Lâm đi ra ngoài thôi.

Sau khi đọc tin nhắn này, Lâm Ngạn cảm thấy toàn thân nổi da gà.

Lâm Ngạn: Làm thế nào mà mới mấy tháng không gặp @Triệu Dặc Kiệt đã trở thành đàn bà thế?

Ngô Lệ: hhhh, có lẽ là học được từ nhóm nhạc nam mới được công ty tuyển dụng đúng không?

Triệu Dặc Kiệt: Cút đi!

Chu Tích: Khi nào Lâm Ngạn trở lại thành phố? Gần đây tôi đã mở một trường đua ngựa, đến chơi chút đi?

Trường đua ngựa thế nhưng thu hút được sự chú ý của Lâm Ngạn.

Lâu rồi anh không về, vài ngày trước, bố mẹ anh còn nhắn tin hỏi khi nào thì trở về ăn cơm, có phải cho lợn ăn đến ngốc luôn rồi không.

Vì vậy, Lâm Ngạn đã trả lời họ: Mấy ngày nữa con sẽ về một chuyến.

Lúc trước xe của anh có chút vấn đề, đã gửi đi sửa nhưng vẫn chưa lấy về được.

Nhận được phản hồi của anh ấy, cả nhóm rất vui mừng.

Nhìn trong nhóm náo nhiệt như thế, Lâm Ngạn đột nhiên cảm thấy rất thú vị, nở nụ cười.

Khóa màn hình, lại ngẩng đầu lên nhìn sao, khóe mắt dư quang nhìn đến ánh sáng ở cách vách.

Đèn tầng hai vẫn sáng.

Mùa hè nóng bức, Lâm Ngạn sợ nóng nhất nên không thể ở trong nhà, mùa hè anh thường kê chiếc giường tre ra ngoài sân hóng mát, cũng chẳng cần kê gối, cứ nằm thế này là có thể ngủ được ngay.

Kết quả ngày hôm sau trời còn chưa sáng anh đã bị Vượng Tài đánh thức, theo bản năng ngẩng đầu nhìn tầng 2 bên cạnh.

Đèn thế nhưng vẫn còn sáng.

Đây là làm cả đêm?

Không hổ là cô gái nhỏ, tinh thần thật tốt.

Hôm nay anh định đến vườn nho giúp đỡ, dậy sớm thu dọn, đổ cho Vượng Tài một bát thức ăn cho chó làm bữa sáng, thời điểm anh đang làm bữa sáng trong bếp đã thấy nó ăn xong rung đùi đi ra khỏi cửa,—— tìm cɧó ©áϊ đi chơi.

Lâm Ngạn làm cho mình một bát mì, ngồi ở cửa nhà ăn, liền thấy cửa phòng bên mở ra.

Cô gái nhỏ thức cả đêm sáng ra mặt tái mét đang định xách túi rác đi ra ngoài thì chợt ngửi thấy mùi gì đó quay đầu lại nhìn theo hướng của anh.

Sau đó, cô bước tới.

Trực giác của Lâm Ngạn cảm thấy không thích hợp.

Hai chân đã sẵn sàng để chạy.

Nhưng anh nghĩ đến, anh là một người đàn ông to lớn, làm sao có thể sợ hãi trước một cô gái nhỏ?

Vì vậy, anh ngồi thẳng dậy và tiếp tục ăn mì.

Đường Y Y bước chân yếu ớt đi tới, mắt xanh đen, môi tái nhợt, phảng phất trắng đen vô thường, nhìn chằm chằm mì trong bát của anh, thanh âm khàn khàn: "Anh ăn bữa sáng hả?"

Lâm Ngạn như có như không trả lời: "Ừ."

"Còn nữa không?"

Vốn dĩ anh muốn từ chối, nhưng vừa thấy cô giống như sắp bị gió thổi đi mất, sợ cô đập vỡ đồ sứ trước cửa nhà anh vì thế nói: "Tôi mang cho cô một bát."

"Anh thật là người tốt." Đường Y Y khen anh.

Lâm Ngạn đứng dậy đi xuống bếp, đột nhiên tò mò sáng sớm cô định vứt cái gì nên hỏi một câu.

"Cái này. . . . " Sáng sớm đầu óc Đường Y Y vẫn đang rối bời, mở túi rác ra cho anh xem "Tối qua tôi nôn."

Đột nhiên một mùi chua nồng nặc ập vào mặt, Lâm Ngạn vừa ăn mì suýt nữa thì nôn ra vì buồn nôn.

Đường Y Y cũng nôn khan hai cái, vì dạ dày trống rỗng nên cô không nôn ra được gì.

Lâm Ngạn nhanh tay lẹ mắt, túm lấy túi rác trong tay cô thắt nút ném vào thùng rác trước cửa nhà mình.