Chương 12.1: Chịu trách nhiệm

Cô đối với thôn Lâm Loan cũng không quá quen thuộc, chỉ gặp được bệnh viện ở trấn trên, nếu muốn đến bệnh viện với vết thương như thế này có vẻ rất rắc rối.

Tuy rằng Lâm Ngạn là bác sĩ thú y, có một nửa y, nhưng đây là sự lựa chọn tốt nhất trong phạm vi của cô rồi.

Rõ ràng anh đối với sự do dự của cô khi nãy đã có chút không vui, Đường Y Y bị anh kéo tay đứng dậy, cô giả vờ "hừ" để tỏ ra đau đớn, rồi bắt đầu ăn vạ.

"Tôi bị thương là do anh đó."

"Anh sáng sớm chạy sang sân nhà tôi dọa tôi sợ làm gì chứ?"

"Tôi đang đóng đinh đó, việc này rất nguy hiểm, anh xem anh làm tôi giật mình nên mới bị thương, anh phải chịu trách nhiệm với tôi đó nha."

Sau khi nghe câu cuối cùng Lâm Ngạn nở nụ cười, dừng lại quay đầu đánh giá từ đầu đến chân cô, cười "Được, tôi phụ trách."

Anh trong lời nói mang một chút hàm xúc cà lơ cà phất, làm cho Đường Y Y trong nháy mắt cảm thấy không thích hợp, ý thức được câu mình vừa nói còn có nghĩa khác.

"Tôi không phải có ý kia..."

Còn chưa giải thích xong, anh chạy sang sân, đứng ở phía đối diện, giơ tay về phía cô.

"Hả?" Đường Y Y không rõ.

Anh học ngữ khí của cô để nói với cô: "Phụ trách với cô nha."

Đường Y Y mặt đỏ lên, nhỏ giọng nói thầm: "Giúp người chính là giúp người, nói chuyện cho tốt là được rồi..."

Lâm Ngạn nghe thấy nhưng không nói gì.

Anh hiểu rất rõ như thế nào là nói chuyện cho tốt, chuyện đắn đo của một cô gái như cô không phải vô cùng đơn giản sao.

Một câu hoàn toàn làm Đường Y Y tắt lửa, khi đến nhà anh thì rất an phận, ngồi trên chiếc ghế nhỏ mà anh đưa cho, đợi Lâm Ngạn vào nhà lấy đồ.

Cận cảnh nhìn sân nhà hàng xóm, Đường Y Y nhìn một lúc lâu.

Hmm, thật....là sạch sẽ.

Sạch đến ngay cả lá rụng cũng không có.

Sân sau nhà anh đều lát xi măng, để lại một cái hố trồng cây hồng, còn có một cái ổ chó, làm bằng gỗ, trông khá tinh xảo——cái ổ chó cũng tinh xảo.

Anh cầm theo một hộp thuốc, ngồi trên ghế nhỏ xử lý vết thương cho cô.

Cái ghế nhỏ giống nhau, Đường Y Y ngồi thì vừa chuẩn, thân hình cũng rất phù hợp, nhưng đến Lâm Ngạn, cái ghế nhỏ bị áp bức đến đáng thương.

Động tác của anh có vẻ rất thành thạo, như là đã làm rất nhiều lần rồi vậy, đầu tiên là tiêu độc sau đó rửa sạch móng tay của cô, đôi tay chuyên nghiệp, ánh mắt chuyên chú.

Nhìn cận cảnh khuôn mặt của Lâm Ngạn, trái tim bé nhỏ của Đường Y Y đập loạn xạ.

Đúng thật lúc người đàn ông chuyên tâm làm việc là cái gì đó rất hấp dẫn.

"Được rồi." Lâm Ngạn sau khi xử lý xong thì thu dọn đồ đạc.

Chỉ cần bôi một ít thuốc vào ngón áp út của cô thế là xong.

Ánh mắt Đường Y Y trợn tròn, khó có thể tin: "Cứ như vậy?"

"Cứ như vậy." Lâm Ngạn động tác rất nhanh, đã thu dọn xong hòm thuốc.

"Không cần băng bó lại sao?"

Cô chính là chảy máu từ một vết cắt! Là một vết cắt lớn đó!

"Không cần." Lo lắng cô bị thương cũng có liên quan đến mình, Lâm Ngạn giải thích nhiều hơn một câu: "Thời tiết nóng, đeo băng gạc rất dễ khó chịu, để khô là được rồi."

Hơn nữa vết thương cũng không nặng, móng tay cắt qua miệng vết thương chảy một chút máu sẽ tự mình khép lại, nếu chậm một chút nữa không chừng máu cũng ngừng chảy.

"Hả, tôi không cần tiêm uốn ván sao?"

"Cô là bị móng tay cắt qua, không phải là vết thương do đinh cắt, không có việc gì cả." Lâm Ngạn nói.

"Vậy thì. . . . . . " Đường Y Y có chút ảo não, "Vậy tôi không có khả năng làm việc rồi, thùng phân của tôi còn chưa chuẩn bị xong."

Lâm Ngạn thành công lý giải ý tứ của cô, ở trong túi lấy ra một hộp thuốc lá, lại cầm bật lửa, thời điểm chuẩn bị đốt liền thấy cô theo bản năng lui về phía sau, giống như tránh né cái gì đó, sửng sốt một chút.

Cạch, ngọn lửa bùng lên, một tia lửa lan nhanh rồi tắt lịm, chỉ còn lại tro tàn.

Lâm Ngạn nghiêng đầu lấy điếu thuốc ra: "Tôi làm giúp cô."

Đường Y Y nín thở sợ hít phải khói thuốc: "Ừ."

Hai người lại đi qua tường bên kia.

Ngày hôm nay anh đã vượt qua tường ba lần rồi, Lâm Ngạn nghĩ thầm, sớm muộn gì ở đây cũng phải làm một cái cửa.

Đường Y Y giơ ngón tay chỉ anh "Đại khái là hình dáng kia."

"Cô đây là làm cái gì?" Lâm Ngạn hỏi trước công dụng của nó.

"Ủ phân, chính là thu thập rác thải lá cây sau đó lên men làm phân, bảo vệ môi trường thôi." Đường Y Y giải thích nguyên lý cho anh.

“Vậy sau này còn phải xúc đổ ra?” Lâm Ngạn tiến lên vỗ vỗ thành quả tối hôm qua cô vất vả làm “Cô làm như này, không có cửa làm sao xúc được?”

Đường Y Y: "..."

Không phải là cô không nghĩ làm một cái cửa.

Là cô không có khả năng để làm cái cửa đó.

Lâm Ngạn tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: "Hay là tôi giúp cô làm lại cả hai?"

Đường Y Y chịu nhục: "Được."

"Đúng rồi, cô có biết vì sao sáng sớm tôi lại sang chỗ cô không?"

"Vì cái gì?"

Lâm Ngạn tới gần cô, âm thanh nói chuyện có chút lớn: "Bởi, vì, cô, sáng, sớm, làm, việc, quá, ồn, ảnh, hưởng, đến, giấc, ngủ, của, tôi."

Cuối cùng cũng có thể nói ra, sự bất bình từ buổi sáng của Lâm Ngạn tiêu tan, toàn thân anh trở nên rạng rỡ hơn.

Anh đúng thật là đánh giá sai cô rồi.

Cô gái thành phố nào có thể chăm chỉ như vậy, dậy từ bảy giờ sáng để làm việc?

Dọc đường đi đều có người chú ý đến.

Vào thôn, ngẫu nhiên gặp người quen dì Dương lại dừng lại chào hỏi, Đường Y Y cũng muốn đi theo dì để chào hỏi, điều này làm cho thói quen hướng nội của cô rất xấu hổ.

Loại xấu hổ này vẫn liên tục cho đến khi về đến cửa nhà, cô mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, từ trên xe trèo xuống.

Mới vừa xuống xe liền chống lại ánh mắt của Lâm Ngạn.

Anh đang bồi Vượng Tài chơi bóng.

Lâm Ngạn nhìn xe cô, nở nụ cười, trêu chọc nói: "A, xe mới hả?"

Đường Y Y đỏ mặt, mặc kệ anh, cầm chìa khóa chạy vào nhà.

Đêm đó, Đường Y Y đã tháo bông hoa lớn màu đỏ đó xuống và ném đi.

Đường Y Y xoa xoa lỗ tai, không tự tin trả lời anh: "Buổi sáng không có nắng mới mát. . . ."