Chương 13.2: Bác sĩ thú y

Dì Dương dẫn cô đến trước cửa một căn nhà "Này, đây là đang làm gì vậy?"

Chú Lâm nhìn rất lớn tuổi, ở trong thôn chú ấy cũng thuộc nhóm người già nhất, trong nhà chỉ có một mình, rảnh rỗi nên nuôi mấy con gà trống "Nhờ Lâm Ngạn giúp tôi thiến gà, mấy con gà trống này gần đây đánh nhau nhiều lắm, ồn ào quá."

"Ồ ~ tôi đi xem xem." Dì Dương bước lên xem với vẻ thích thú.

Đường Y Y cũng không biết bọn họ nói "thiến" là ý gì, tò mò theo dì Dương đi xem.

Mấy con gà bị trói hai chân nằm ở cùng một chỗ, Lâm Ngạn ở một bên tiêu độc cho dụng cụ, thấy cô đến gần, anh nhướng mày nghĩ thầm, cô gái nhỏ ở thành phố này lá gan cũng rất lớn.

Dì Dương còn đang nói chuyện phiếm với chú Lâm ở bên kia "Con gà này anh mua lúc nào vậy? Nhìn khá lớn, chắc là để dành cho tết phải không? Ồ, em cũng nên mua một ít gà và vịt, đến lúc đó có đồ để làm lễ mừng năm mới!"

"Đúng vậy, để dành cho tết Nguyên Đán."

"Anh mua gà này ở đâu vậy?"

"Chính là nhà ở trên đường kia."

"Ừ, em đã biết."

Đường Y Y nghe hai người nói chuyện cảm thấy rất thần kỳ.

Rõ ràng vẫn chưa nói tên và địa chỉ của cửa hàng, thế nhưng dì Dương vẫn biết?

Bất quá nuôi mấy con gà và vịt cũng không có vấn đề gì? Cô cũng có sân mà.

Trong khi Đường Y Y đang suy nghĩ về việc nuôi gà và vịt, thì Lâm Ngạn ở bên kia đã bắt đầu làm việc.

Anh một tay xách con gà, một tay cầm dao.

Chỉ nghe thấy một tiếng “cục cục cục cục cục cục cục cục” nghe thót tim.

Một chú gà trống tội nghiệp đã đánh mất lý tưởng của mình.

Tiếng cục tác nhỏ dần.

Dì Dương ngoáy lỗ tai như không có chuyện gì xảy ra "Con gà trống này ồn ào thật đấy, sáng mỗi ngày đều bị nó làm cho ồn ào, bây giờ cắt nó đi có phải sẽ đỡ hơn không?"

Chú Lâm gật đầu đồng ý.

Trái tim của Đường Y Y lạnh và lạnh.

Mặc dù chính mình không có thứ đó, nhưng không hiểu sao bên dưới lại cảm thấy rất đau.

Con gà trống đã cắt hòn bị Lâm Ngạn bôi thuốc giống như một tên cặn bã rồi ném sang một bên, những con gà trống còn lại không dám kêu to, ở một bên co rúm lại cố gắng làm giảm sự chủ ý của đao phủ Lâm Ngạn.

Lâm Ngạn thuận tay cầm lên con gà thứ hai, tiếp tục.

Đường Y Y rụt bả vai lại, dùng hết sức thu nhỏ kích thước phát ra tiếng "Xì xì".

Con thứ ba.

Con thứ tư.

Đường Y Y da đầu run lên, nhân lúc dì Dương và chú Lâm đang nói chuyện bên kia, lại gần hỏi Lâm Ngạn "Chỉ cần bôi thuốc nước kia là xong rồi sao? Nhỡ đâu vết thương bị nhiễm trùng nó chết mất thì sao?"

Lâm Ngạn mặt không chút thay đổi quay lại nhìn cô: "Chết rồi thì có đồ để ăn."

Đường Y Y: "..."

"Còn có vấn đề gì nữa không?"

"Đây là cách mà anh rèn luyện kỹ năng y học của mình sao?"

"Tôi làm bác sĩ thời điểm nhìn thấy vết thương còn nhiều hơn cả cô ăn muối."

Đường Y Y nghĩ thầm, làm sao vết thương có thể so sánh với muối ăn được chứ?

Lâm Ngạn chắc chắn là khoác lác để lừa dối cô.

Kỹ năng y học của anh khẳng định là rèn luyện từ cắt bi gà trống mà ra.

Cô đã biết vì sao ngày đó anh xử lý vết thương cho cô lại thuần thục như thế.

Chính là sau khi biết chuyện, cô có chút không thích ứng được.

Lâm Ngạn sau khi thiến xong bốn con gà, chú Lâm giữ anh ở lại ăn cơm, vừa lúc dì Dương cũng ở đó, chú Lâm thích náo nhiệt nên mời hai người ở lại cùng ăn cơm. Dì Dương hôm nay ở nhà một mình, cũng không muốn nấu nướng gì, cho nên dì dẫn Đường Y Y đến nhà người ta ăn cơm.

Đường Y Y không hiểu được, cô là đến đây xem náo nhiệt, lại sợ đến toát mồ hôi lạnh, như thế nào lại được người ta bao cơm trưa?

Ngoài ý muốn chính là Lâm Ngạn là người nấu.

Chưa đầy nửa giờ, bắp cải xào, thịt heo xào ớt xanh, vịt tiềm, mướp và canh trứng đã được dọn ra.

Đường Y Y chỉ ngửi mùi thôi đã muốn chảy nước miếng.

Cô đã lâu không ăn đồ ăn tự nấu ở nhà.

Chính mình ở nhà ăn uống thường xuyên tùy tiện đối phó, không phải lẩu thì chính là ốc, ăn đến muốn ói ra rồi.

Quả nhiên thỉnh thoảng vẫn phải ăn đồ ăn nóng hổi nha.

Dì Dương vừa ăn vừa khen: "Lâm Ngạn tay nghề thật tốt! Không hổ là đi theo lão Lưu học tập!"

"Lão Lưu là ai ạ?" Đường Y Y hỏi.

"Lão Lưu là đầu bếp ở thôn bên cạnh, bình thường có đám cưới hay có tiệc gì mời ông ấy đến làm bữa, đồ ăn đều rất ngon!"

"Oa ~" Đường Y Y rất tán thưởng, thầm nghĩ khi nào thì mình có thể mở tiệc.

Trong thôn cùng trong thành phố không giống nhau, người cùng thôn, nếu nhà nào có đám cưới hỏi thì người ở thôn lân cận sẽ chia thành hai bữa đi ăn, thường là ăn một bữa buổi chiều một bữa là trưa hôm sau.

Hai trăm tệ, bao hai bữa ăn, Đường Y Y thực sự cảm thấy như thế có chút lời.

“Đợi đến ngày mười một đi, ngày mười một có mấy người kết hôn hahahahaha~” Dì Dương nói.

Vì vậy, dì ấy cùng với chú Lâm nói về những người nam và nữ có tuổi trong làng.

Đường Y Y vừa ăn cơm, một bên vừa nghe bát quái rất hăng say, bỗng nhiên nhìn bàn tay của Lâm Ngạn.

Tay này vừa bắt gà, vừa thiến bi của gà, con gà trống kiêu ngạo trong tay anh không chút giá trị nào.

Thân hình này của Lâm Ngạn, tay của cô tuyệt đối không nhéo được đùi anh, nếu là người lạ, cô sẽ rất sợ anh.

Đợi chút, hai người bọn họ cũng không tính là quen thuộc? Cô thậm chí còn không biết chi tiết về gia đình anh, vì vậy cô nên sợ anh.

Nếu như Lâm Ngạn muốn, véo cô chẳng phải giống như véo gà con sao?

Đường Y Y bỗng nhiên cảm thấy mình về sau nên đối với Lâm Ngạn tôn kính chút.

Ít nhất không cần tiếp tục giữa thanh thiên bạch nhật ở trên ban công dọa người ta.