Chương 11.1: Bác sĩ

Lâm Ngạn bị cô nhìn chằm chằm cảm thấy không được tự nhiên, vội vàng ăn nốt miếng thịt cuối cùng, hất cằm về phía cô: “Không còn thịt.”

Đường Y Y: "..."

Thật đau lòng.

Đau lòng thịt bò cuốn của cô.

Đường Y Y rất miễn cưỡng đi tới tủ lạnh tìm một hộp thịt bò cuốn khác.

Cô chỉ dự trữ mười hộp, hiện tại anh đã ăn ba hộp! Cô đến trong thôn lâu thế rồi thế nhưng chỉ ăn có nửa hộp thôi đó!

Cái đùi này sức ăn cũng lớn quá rồi, cô chịu không nổi.

Đường Y Y ngồi xổm dùng cơ thể che đồ ăn, lén lén lút lút, chột dạ quay đầy lại, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Lâm Ngạn.

Chỉ là... rất thốn.

Cô nghiến răng, nghĩ thầm, nếu chính mình ôm đùi thì phải có giác ngộ của việc ôm đùi, còn cả chuyện quay video nữa, có anh ở trong ống kính khiến cho lượng người xem tăng lên rất nhiều, một hộp thịt bò cuốn tính là cái gì, dụ dỗ anh thật tốt, sau đó để anh tiếp tục làm diễn viên trong video, thu hút được càng nhiều người hâm mộ không phải tốt hơn sao?

Nghĩ đến đây, Đường Y Y liền cảm thấy nhẹ nhõm.

Cô lại lấy ra một hộp thịt bò cuốn, thậm chí còn ân cần hỏi: "Anh có vẫn muốn mì khô nóng không? Tôi ở đây vẫn còn mì sợi đó!"

"Được, làm phiền rồi." Lâm Ngạn một chút cũng không cảm thấy phiền toái mà nhìn cô.

Cuối cùng hai hộp thịt bò cuốn và tất cả đồ ăn đều bị Lâm Ngạn ăn sạch, Đường Y Y còn hỏi anh trước khi đi có muốn uống thêm canh không.

Lâm Ngạn vừa đứng dậy lại ngồi xuống "Ăn một bát đi."

Anh cũng nghĩ đến Vượng Tài gần 80 cân vẫn đang chờ thức ăn ở nhà "Có phải là canh xương không? Làm phiền cô để dành phần xương còn sót lại được không? Vượng Tài nhà tôi có thể ăn được."

Vượng Tài đi theo anh đều được ăn 3 bữa một ngày, nhìn thấy xương giống như gặp mẹ ruột của mình vậy.

Đương nhiên Đường Y Y đồng ý.

Dù sao thì đều lấy lòng chủ, chú chó liên quan đến cái đùi này lấy lòng một chút cũng không vấn đề gì.

Bữa ăn này Lâm Ngạn rất hài lòng, thỏa mãn khẩu vị, thậm chí tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều. Đối với cô bé ở thành phố hay cằn nhằn này cũng kiên nhẫn hơn một chút.

"Anh đang giúp việc trong vườn nho phải không? Cho tôi hỏi một chút nơi này trồng rất nhiều nho sao?"

"Không nhiều lắm, chỉ có một chỗ trồng nho, vườn dâu thì nhiều hơn."

"À, có chỗ nào trống không? Tôi muốn bao mấy mẫu đất để trồng nho."

"Được, nếu cô muốn thuê đất, hôm khác tôi sẽ dẫn cô đi gặp trưởng thôn hỏi một chút, nghĩ xem cô muốn trồng ở nơi như thế nào, trong thôn có rất nhiều ruộng để hoang."

“Thật sao?” Đường Y Y rất ngạc nhiên “Vậy khi nào anh có thời gian đưa tôi đến đó?”

“Thứ hai tuần sau, ở ủy ban thôn, buổi sáng tôi sẽ đến gọi cô."

"Được!" Nhận được hồi âm chính xác, Đường Diệc Ý rất hài lòng. Cô xoa xoa hai bàn tay nhỏ nhắn của mình, đuổi đùi đi. Vừa dọn dẹp bát đũa vừa ngâm nga hát, tâm tình rất tốt.

Cô nghĩ đến, việc làm trang trại nho cũng có thể thành nghề phụ của mình. Những cây nho ở đó, lúc nào cần chăm sóc thì đến xem một chút. những lúc bình thường cũng không cần phải chăm sóc nó, còn có thể thu hoạch quanh năm, tại sao lại không làm chứ.

Tối nay, cô vội vàng vào 618 để trả tiền, nhìn thấy hơn một trăm gói hàng chưa được gửi trên giao diện, nỗi buồn tiêu xài hoang phí ập đến trong lòng, càng khơi dậy động lực kiếm tiền của Đường Y Y.

Sân sau của cô tất cả đều là đất vàng, loại đất này thật khiến người làm vườn rất đau lòng, cho nên cô vẫn phải cải tạo lại đất.

Sáng sớm hôm sau, Đường Y Y đến tìm dì Dương mượn liềm bắt đầu nhổ cỏ. mùa này cỏ cực kỳ nhiều, còn có mấy loại dây leo. Cô dựng máy ảnh, đeo khẩu trang, đội mũ rơm để che nắng mà chỉ nhổ được một nửa cỏ trong sân. Tất cả cỏ đều được cào vào một chỗ, đợi phơi nắng xong sẽ đốt, còn có thể đốt thành phân tro, làm phân bón cho đất.

Cô vì cải tạo đất mà mua 200 cân phân bón, còn có bột trấu các thứ v.v. Mấy thứ này đều là đồ lớn, dựa vào môt chiếc xe điện của cô thì không đủ, hơn nữa thỉnh thoảng cô còn đi chuyển phát nhanh nữa.

Trước đó cô đã chuẩn bị thi bằng lái xe và mua một chiếc ô tô, thế nhưng sau khi nhìn thấy chiếc xe ba bánh chạy điện tiện lợi của dì Dương, Đường Y Y đã thay đổi quyết định của mình.

Nhập gia tùy tục, cái gì mà mua ô tô, chạy bằng xe điện không tốt hơn sao?

Sau khi xong việc, cô đến gặp dì Dương để hỏi chuyện mua xe, dì Dương liền gọi điện đặt mua cho cô một chiếc, bảo cô khi nào có thời gian lên trấn lấy là được.

"Ai da, lần sau ra đường con có thể đi xe với dì, khi nào về có thể lấy xe về, tiện biết bao!"

Đường Y Y thầm nghĩ đúng vậy.

Vì vậy liền xuống xe.

Sau khi giải quyết xong vấn đề về xe, Đường Y Y cảm thấy thư thái hơn rất nhiều, về nhà kiểm tra nhóm nhiệt thực, nên tưới nước thì tưới nước, nên bón phân thì bón phân, cuộc sống bận rộn nhưng rất phong phú.

Một nồi xương hầm củ sen cô ăn hai ngày, lo đủ bốn bữa, nghĩ đến cảnh ngửi thấy mùi vị này liền muốn nôn, chắc là sắp tới cô không nấu món canh này nữa.

Cô tiện tay thu xương vào một chiếc túi, buổi chiều khi Đường Y Y đang cắt tỉa lá già của hoa hồng trước cửa, cô nhìn thấy Vượng Tài không biết từ đâu đi ra, cô lập tức nhớ tới túi xương.

"Vượng Tài!"

Vượng Tài vừa nghe thấy tên mình liền quay đầu lại ném cho cô một cái nhìn lạnh lùng.

Ánh mắt này.

Giống hệt như chủ nhân của nó vậy.

Quả nhiên chủ dạng gì chó dạng đó.

Đường Y Y lấy khúc xương ra, vẫy vẫy về hướng Vượng Tài.

Vượng Tài di chuyển mũi, vừa nãy còn tỏ ra xa cách lập tức vẫy đuôi đi tới.

Đường Y Y: Chà, giống như Lâm Ngạn vậy, nhìn thấy thịt liền di chuyển ngay.