Chương 5

“Á Á Á——!!!”

Tiếng hét thảm thiết vang lên.

Ả cúi xuống nhìn, chỉ thấy omega xinh đẹp ấy đang cầm một con dao dính máu.

Nhìn kỹ hơn, phần dưới của ả đã ướt đẫm máu, nơi lẽ ra phải có thứ gì đó, giờ trống rỗng.

Trên sàn xuất hiện một khối thịt máu me bê bết.

Người phụ nữ đầu đinh ôm chặt lấy hạ bộ, khuỵu xuống đất, tiếng gào thét càng thảm thiết hơn: “Á á á á á!”

Khốn kiếp, khốn kiếp, không ngờ lại bị con omega này gài bẫy!

Ả thề, nhất định sẽ gϊếŧ chết omega này!!

Bạch Nguyệt chặt chẽ nắm lấy con dao, thu mình vào góc giường thở hổn hển, ánh mắt nàng có chút đờ đẫn.

Rõ ràng việc vừa làm đã tạo nên một cú sốc quá lớn đối với nàng.

Điềm Họa Thủy đứng trước cửa, cau mày, có phần mất kiên nhẫn.

Cô giơ tay đấm vào tường cạnh cửa hai lần.

"Bốp, bốp."

Tiếng đấm nặng nề và vang dội.

Bạch Nguyệt ngây người, theo âm thanh mà quay đầu nhìn về phía Điềm Họa Thủy.

"Gϊếŧ ả đi." Giọng người phụ nữ lạnh lùng, trầm tĩnh vang lên, rót vào tai Bạch Nguyệt.

Ánh mắt Bạch Nguyệt khẽ run rẩy, vừa sợ hãi, vừa cố giữ vẻ bình tĩnh.

Nàng phải mạnh mẽ, không để lộ ra một chút yếu đuối nào.

Nước mắt đã thấm đẫm khóe mắt, ướt nhòe.

Nghe theo lời Điềm Họa Thủy, Bạch Nguyệt gượng dậy từ giường với cơ thể rệu rã, tay run rẩy, giơ con dao về phía người phụ nữ đầu đinh.

Thấy Bạch Nguyệt còn dám chĩa dao về phía mình, người phụ nữ đầu đinh bất chấp đau đớn, ánh mắt lóe lên hung ác, định giật lấy con dao từ tay nàng.

Nhận thấy ả dám không nghe lời mình, Điềm Họa Thủy lập tức phóng thích pheromone của cô.

"Rầm!"

Một luồng pheromone mang hương bạc hà cay nồng xộc tới người phụ nữ đầu đinh, sức ép mạnh mẽ khiến ả không thể bò dậy nổi.

Đừng nói đến chuyện cướp dao.

Bạch Nguyệt ở gần đó cũng bị ảnh hưởng, cơ thể run lên một cái, cảm giác ẩm ướt bên trong càng rõ rệt.

Như thể có thứ gì đó sắp tuôn trào ra ngoài.

Bạch Nguyệt nghiến chặt răng, hai tay nắm chặt con dao, dồn hết sức đâm xuống.

"Phập."

Cảm giác lưỡi dao cắt qua da thịt truyền từ cán dao xuống tay Bạch Nguyệt.

Cảm giác mềm mại có chút cản trở khiến Bạch Nguyệt cả người mềm nhũn, nàng quỳ rạp xuống sàn.

Hai tay buông dao, siết chặt lấy áo của mình.

Thấy người phụ nữ đầu đinh đã tắt thở, Điềm Họa Thủy xoay người, nhìn về phía đám đông bên ngoài.

Mọi người lập tức dạt ra xa, tránh nhìn trực tiếp vào cô.

Khi đám đông để lộ ra lối dẫn đến thang máy, Điềm Họa Thủy mới bước tới, lên thang máy và trở về phòng mình.

Cô vừa biến mất, áp lực xung quanh cũng biến mất theo.

Cuối cùng, cô đã đi, thật quá đáng sợ.

Đám đông thở phào nhẹ nhõm, ngồi bệt xuống đất, cảm thấy may mắn vì mình vẫn còn sống.

Bạch Nguyệt thấy Điềm Họa Thủy rời đi, liền vội vàng chạy ra cửa, đóng chặt cửa lại.

Những người khác giờ cũng không còn ý định nào với Bạch Nguyệt nữa.

Họ lúc này đã nhận ra, omega này không phải là thứ mà họ có thể động tới, nhất là khi vừa rồi Điềm Họa Thủy đã quét ánh mắt cảnh cáo qua họ.

Ai còn dám nghĩ đến chuyện gì nữa thì năm sau chắc chắn sẽ là ngày giỗ của mình.

---