Chương 14

Mặc dù không còn khóc nữa, nhưng trông nàng lại càng buồn hơn.

Điềm Họa Thủy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ đành bước đến gần phòng tắm, chỉ tay vào trong: “Vào đi, mọi thứ đều có sẵn trong đó.”

Khi Bạch Nguyệt đi qua cô, vô tình chạm vào người cô.

Lúc đó Điềm Họa Thủy mới nhận ra Bạch Nguyệt đang run rẩy.

Lạnh quá chăng?

Cô không hiểu.

Thấy Bạch Nguyệt quên đóng cửa phòng tắm, Điềm Họa Thủy tiện tay giúp nàng đóng lại.

Sau đó cô bắt đầu chuẩn bị chỗ ngủ cho Bạch Nguyệt.

Cũng khá đơn giản, chỉ cần dùng điểm để mua một chiếc giường mới và bộ chăn ga là xong.

Thực ra từ khi đưa Bạch Nguyệt về ký túc xá của mình, cô đã dự định sẽ để nàng ở lại.

Cô không phải là người tốt, nếu những chuyện xảy ra với Bạch Nguyệt mà cô không nhìn thấy thì cô sẽ không bận tâm.

Nhưng, ít nhất cô đã tình cờ nhìn thấy những chuyện đó.

Đó chính là lý do cô giúp đỡ Bạch Nguyệt.

Lần này cũng vậy, cô đã biết rồi, nên không thể khoanh tay đứng nhìn.

Vì vậy, cô quyết định đưa Bạch Nguyệt về ký túc xá của mình để mọi người đều biết rằng Bạch Nguyệt là bạn của cô.

Như vậy, cuộc sống của Bạch Nguyệt sẽ dễ thở hơn rất nhiều.

Lần này, Bạch Nguyệt tắm rất kỹ càng, nàng thậm chí không bận tâm đến những vết thương, cọ rửa khắp người sạch sẽ, tóc cũng được gội đến khi sạch bóng.

Ở trong phòng tắm, nàng cẩn thận sấy khô tóc, làm cho tóc trở nên bồng bềnh và mềm mại hơn, còn vỗ nhẹ vào mặt để biểu cảm không quá căng thẳng.

Sau đó nàng mới bước ra khỏi phòng tắm.

Điềm Họa Thủy nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng tắm trong khi thả hồn vào những suy nghĩ.

Trong phòng, rèm cửa đã được kéo kín, đèn ngủ tỏa ra ánh sáng vàng dịu dàng.

Cảm giác như những đêm khuya tĩnh lặng, cuộn mình trong chăn mềm, nhâm nhi ly trà sữa ấm áp, âm nhạc vang lên nhẹ nhàng.

Ấm cúng và yên bình.

Thấy Bạch Nguyệt bước ra, Điềm Họa Thủy trở về thực tại, chỉ vào chiếc giường cách không xa giường mình.

“Này, giường của em.”

“Hả?” Bạch Nguyệt có chút ngạc nhiên.

Nàng ngồi xuống mép giường, chớp mắt vài lần vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Đây là thuốc, em tự thoa được chứ?”

Điềm Họa Thủy đưa cho Bạch Nguyệt một cái hũ nhỏ, giống như cái đã đưa cho Kiều Sở lần trước.

Bạch Nguyệt chớp mắt thêm vài lần, hàng mi đen như lông vũ rung rinh.

Nàng nghĩ một lúc, rồi nói một cách nghiêm túc: “Có nhiều chỗ tôi không tự thoa được, cô có thể giúp tôi không?”

Điềm Họa Thủy biết rõ những vết thương của Bạch Nguyệt, đúng là có vài chỗ không tiện tự thoa.

Cô gật đầu, cầm lấy thuốc rồi bước đến bên Bạch Nguyệt.

Vết thương trên cổ nàng là nghiêm trọng nhất, dù đã qua một tuần nhưng mới chỉ lành được một chút.

Vì sự giãy giụa, vết thương lại bị rách ra, máu vẫn rỉ ra chầm chậm.

Điềm Họa Thủy dùng ngón tay lấy thuốc, nhẹ nhàng thoa lên vết thương cho nàng.

Trong quá trình đó, không cẩn thận chạm phải tuyến thể của Bạch Nguyệt, khiến nàng không khỏi run lên.

Cả người nàng chao đảo.

Ngón tay của Điềm Họa Thủy dừng lại, cô nhìn kỹ tình trạng của Bạch Nguyệt.

Thực ra cả hai đều cảm nhận được bầu không khí có phần ngượng ngùng bao quanh.