Chương 21: Nghỉ hè

Tháng bảy. Cảm giác như trời vào hè chỉ sau có một đêm.

Bắc Bắc đã hoàn thành kỳ thi cuối học kỳ và sắp được nghỉ hè. Ở ban công nhà có nuôi mấy bé tằm xinh xinh, ngày nào nhóc cũng ra đó quan sát các bé.

Buổi sáng nhóc ngủ đến sướиɠ thì thôi, bố nhóc đã đi làm bình thường.

Thấy nhóc dụi mắt ra khỏi phòng, Trịnh Vĩ đang ngồi ở phòng khách đọc tài liệu luận văn cũng buông sách, quay sang nhóc.

“Chào buổi sáng, Bắc Bắc.”

“Chú Trịnh buổi sáng tốt lành. Hôm nay ăn món gì vậy chú?”

Một ngày của Khương Hiểu Bắc, đều là bắt đầu như thế.

Trịnh Vĩ đã hồi phục khá tốt, nhưng vẫn chưa về đi làm, vì thế anh cả ngày ở nhà ngồi sửa sang lại bản ghi chép một số ca phẫu thuật, tranh thủ thời gian này viết nốt cuốn luận văn. Nhưng mà Trịnh Vĩ cũng chưa thể ngồi đọc sách quá lâu được, thỉnh thoảng anh vẫn bị đau đầu, chóng mặt, nên chỉ đọc một lát là phải nghỉ. Tối chờ Khương Thần về, cả hai cùng nhau thảo luận một số ý kiến chuyên môn.

Thấy Bắc Bắc đã ngủ dậy, nhìn đồng hồ đã hơn chín giờ. Tối hôm qua mẹ Trương Nam tới dẫn Bắc Bắc và Trương Nam đi chơi một ngày, tối gần mười giờ mới về. Bắc Bắc cả ngày chơi đùa vui vẻ, lại kéo Khương Thần và Trịnh Vĩ kể hết chuyện này tới chuyện kia, mãi cho tới khi mắt díu lại không nói được gì nữa, được Khương Thần bế về phòng ngủ.

Trước khi đi làm Khương Thần đã nấu cháo hoa quế, Trịnh Vĩ làm riêng món cá chiên bơ cho Bắc Bắc, vừa giòn vừa thơm.

Bắc Bắc vệ sinh cá nhân xong ngoan ngoãn ngồi ở bàn ăn sáng. Trịnh Vĩ đem máy tính qua bàn ăn, ngồi bên cạnh Bắc Bắc, vừa xem tin tức hàng ngày vừa xem Bắc Bắc ăn.

Từ khi Bắc Bắc nghỉ hè, Khương Thần và Trịnh Vĩ liền thay đổi phương pháp cho nhóc ăn uống. Thời gian Trịnh Vĩ nằm viện, cả hai có cảm giác mắc nợ với nhóc. Đặc biệt là Trịnh Vĩ, anh vẫn cảm thấy vô cùng có lỗi vì sức ép của cha mẹ anh cũng ảnh hưởng tới nhóc. Bắc Bắc vẫn còn quá nhỏ, vậy mà lại phải chịu liên lụy từ chuyện của người lớn.

Bắc Bắc nhanh chóng ăn hết bát cháo hoa quế ngòn ngọt, sau đó quay sang đánh chén cá chiên, thấy mấy dòng tin tức đơn điệu trên màn hình máy tính, lại nhìn sang Trịnh Vĩ: “Chú, bố bảo là chú vẫn chưa được đọc sách với ngồi máy tính.”

“Ừ.” – Trịnh Vĩ đáp lời, cầm bát của Bắc Bắc, định lấy thêm cháo.

“Con không ăn nhiều nữa đâu. Hôm qua Trương Nam bảo con giờ mập như heo ấy.” – Bắc Bắc nhìn thấy Trịnh Vĩ múc cháo, vội ngăn lại.

“Heo thì làm sao, Bắc Bắc béo một chút mới đáng yêu.” – Trịnh Vĩ đặt bát cháo xuống trước mặt nhóc, lại vươn tay xoa xoa mái tóc mềm mại.

“Không thích đâu, gần đây Nam Nam cứ thích nhéo má con, cứ làm như nhéo má nhiều thì ra nước được ấy………. lấy đâu ra nước chứ, con thấy đau chết đi được.”

Trịnh Vĩ vô cùng tự nhiên nhéo đôi má phúng phính của Bắc Bắc. Nhìn nhóc con oán giận nhưng không làm gì được, anh có thể hiểu được nguyên nhân Trương Nam thích nhéo má Bắc Bắc. Nhưng mà, nghĩ đến việc con mình bị con nhà khác đùa giỡn vẫn có chút gì đó không được thoải mái.

“Không sao đâu Bắc Bắc, con thích ăn thì cứ ăn thoải mái, đợi lát nữa hai ta đi siêu thị, chú sẽ mua cho con một ít thuốc tiêu hóa, sẽ không lo béo nữa.”

“Thật ạ?” – Chỗ má vừa bị Trịnh Vĩ nhéo vẫn còn vết hồng hồng, vừa nghe thấy có thể thoải mái ăn mà không sợ béo, liền ngây thơ nhìn Trịnh Vĩ.

“Ừ. Chú đảm bảo.”

……………..

Siêu thị cách nhà tầm hai mươi phút đi bộ. Nhưng nắng tầm này không tốt cho sức khỏe, cho nên Trịnh Vĩ lấy xe chở Bắc Bắc đi.

Thức ăn trong nhà gần đây rất nhanh hết. Thường thường thì mùa hè người ta ăn ít hơn, nhưng mà cái gia đình ba người này lại đặc biệt ăn nhiều. Mỗi sáng trước khi đi làm Khương Thần đều phải nấu một nồi cháo, bữa trưa ở nhà hai người kia tự xử với nhau, buổi chiều nấu nửa nồi cháo nửa nồi cơm, đến tối ba người vẫn còn có thể ăn được.

Trịnh Vĩ cảm thấy, có vẻ là do mùa đông vừa rồi cả nhà ăn ít quá, cho nên bây giờ phải ăn bù lại…. Nghĩ vậy, anh không khỏi mỉm cười. Trương nhà, không chỉ Bắc Bắc, mà cả anh với Khương Thần cũng đều tăng cân.

Béo là có phúc.

“Chú Trịnh, tối nay mình ăn dưa hấu được không?” – Một tay Bắc Bắc giúp Trịnh Vĩ đẩy xe, một tay chỉ vào đám dưa hấu xêp trên quầy, tỏ vẻ thèm muốn.

“Sáng nay bố con dặn là mua dưa gang. Con muốn ăn dưa hấu hay ăn dưa gang?”

“A… con đều muốn ăn…..” – Bắc bắc nhìn Trịnh Vĩ, cười tươi rói, lộ cả răng nanh nho nhỏ.

“Được, con đi chọm một quả đi.” – Trịnh Vĩ vỗ vỗ đầu Bắc Bắc.

……………….

Chờ đến khi hai người chọn xong đồ ăn cho hôm nay, ngày mai, cả một chút cho ngày kia nữa…. Trịnh Vĩ phát hiện, xe hàng đã đầy ắp rồi. Vội vàng gọi Bắc Bắc còn muốn lấy thêm một tảng thịt bò quay lại, trong lòng anh cũng cảm thấy may mắn khi đã quyết định đi xe tới.

“Bắc Bắc, thế là đủ rồi, nhiều đồ như này mà chúng ta còn phải mang lền tầng bốn đấy….”

Những lời này quả là có tác dụng, Bắc Bắc lập tức bỏ đồ xuống, nhìn chiếc xe hàng đầy ắp, nhóc con gãi gãi đầu.

“Chúng ta về thôi nào.”

Hai người đang định về thì lại gặp người quen.

“Chú Trịnh Huy với dì Vương kìa….” – Bắc Bắc vẫy tay với hai người. Hai người kia đang ngọt ngọt ngào ngào cùng nhau đẩy xe chọn đồ, Vương Phương khoác tay, nép vào người Trịnh Huy.

“…….Bắc Bắc………” – Vương Phương nghe thấy vội nhìn qua. Nhìn thấy Trịnh Vĩ đi ngay sau Bắc Bắc, đột nhiên xấu hổ, cánh tay đang khoác tay Trịnh Huy không biết để vào đâu, ôm tiếp hay buông ra cũng không được.

“Anh, thật trùng hợp, hai người cũng đi mua đồ à?” – Trịnh Huy lại vô cùng tự nhiên. Nhìn xe hàng cao ngất kia, lại nhìn thấy Bắc Bắc tròn trịa hơn trước, cậu biết là những ngày vừa rồi của anh mình rất thoải mái.

“Hôm nay là thứ tư, hai người không đi làm à?” – Trịnh Vĩ thấy hai người, thu hồi vẻ mặt cưng chiều với Bắc Bắc, dùng vẻ mặt nghiêm túc giống như thầy giáo với học sinh mà hỏi hai người kia.

“Thứ tư em và Tiểu Huy đều được nghỉ. Thật là trùng hợp.” – Vương Phương hơi ngại ngùng trả lời.

“Tối nay tới nhà anh ăn cơm đi. Lần trước vẫn chưa có cơ hội cảm ơn hai đứa đàng hoàng.” – Trịnh Vĩ chân thành mời.

………….

Chờ Trịnh Huy giúp hai cha con kia vác mấy túi đồ to oành lên đến tầng bốn, cậu thực sự cảm thấy rằng anh họ mời cậu ăn cơm là để trả công khuân vác đồ thì đúng hơn.

Nhìn thấy Trịnh Vĩ xách một túi nhỏ nhàn nhã mở cửa, Bắc Bắc đứng bên cạnh nhàn nhã liếʍ kem, quay sang mình và Vương Phương túi lớn túi nhỏ, cậu thực sự hối hận. Vừa mới nhìn thấy người bệnh vươn tay muốn xách túi lớn, hai vị bác sỹ hoàn toàn xuất phát từ bản năng bật ra câu ‘Để em xách’.

Sau đó thì Trịnh Vĩ hoàn toàn không khách khí với hai người họ.

Trịnh Huy và Vương Phương đều là lần đầu tới nhà Trịnh Vĩ, hay nói đúng hơn là nhà Khương Thần.

Trong nhà rất mát mẻ, trên bậc gần giá để giày có mấy tấm hình của Bắc Bắc. Phòng khách không lớn, nhưng sáng sủa, trên tường có một tấm ảnh Bắc Bắc hồi bé tí, trên ghế salon cũng toàn là ảnh của Bắc Bắc cùng vài cuốn truyện cổ tích. Trên bàn là máy tính của Trịnh Vĩ, một cuốn sổ ghi chép cùng một đống tư liệu xếp chỉnh tề.

Buổi chiều một lớn một nhỏ ngồi ở phòng khách. Trịnh Vĩ ngồi trên ghế salon đọc tư liệu, Bắc Bắc gối đầu lên đùi Trịnh Vĩ đọc truyện cổ tích, bàn tay nhỏ bé không ngừng với đồ ăn vặt để trên bàn cho vào miệng……

Bắc Bắc ăn kem xong, lau miệng, xếp mấy cuốn truyện cổ tích của nhóc trên salon sang một bên, lễ phép nói: “Dì Vương Phương, chú Trịnh Huy, hai người ngồi ghế đi. Hai người có muốn uống gì không? Trong tủ lạnh có chè đậu đỏ chú Trịnh nấu hồi trưa đấy….”

Vương Phương và Trịnh Huy đều để đồ ở phòng khách, nhìn thấy bộ dáng nhiệt tình của Bắc Bắc, nhưng vẫn chưa dám ngồi, vội vàng hỏi Trịnh Vĩ xem cất đống đồ mua về ở đâu.

Chờ sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Trịnh Huy giúp Trịnh Vĩ cho gạo vào thùng, thức ăn thì cho vào tủ lạnh, còn rửa sạch táo với dưa hấu rồi mới đi vào phòng khách. Nhìn thấy Vương Phương và Bắc Bắc ngồi trên ghế vừa đọc truyện vừa thảo luận đồ ăn vặt, còn Trịnh Vĩ thì đang nghe điện thoại.

“Tối nay Vương Phương và Trịnh Huy đều ở đây, em nấu cơm tối nên không tới đón anh được, đi đường cẩn thận nhé.”

Nhìn biểu cảm ôn nhu của Trịnh Vĩ, dùng đầu gối cũng biết bên kia là ai, ngoài chủ gia đình này thì còn ai vào đây nữa.

Trịnh Vĩ còn dặn dò thêm một chút nữa mới cúp máy, muốn vào phòng bếp. Trịnh Huy nhìn rổ hoa quả trên tay, lại nhìn Trịnh Vĩ, cuối cùng đặt rổ hoa quả xuống chỗ Vương Phương và Bắc Bắc, còn mình thì lấy một miếng dưa hấu rồi đi theo Trịnh Vĩ vào bếp.

Hiện giờ Trịnh Vĩ đã khỏe lại nhiều, cũng không cần phải có người ở bên cạnh chăm sóc nữa.

Nếu không phải nhìn thấy bàn tay thái khoai tây của Trịnh Vĩ còn hơi run rẩy, thật sự không thể tin được cái người mang vẻ mặt bình tĩnh, khí sắc ổn định kia mấy tháng trước vừa mới dạo một vòng Quỷ Môn quan.

Đó là Vương Phương lén nói cho cậu biết. Ca phẫu thuật của Trịnh Vĩ không mấy thuận lợi. Khối máu tụ ở vị trí rất sâu, đè nặng lên trung khu thần kinh, hơn nữa còn bị xuất huyết não hai lần. Hai lần phó viện Trưởng Vương đã dặn Vương Phương chuẩn bị phải thông báo tình hình nguy kịch cho người nhà ở bên ngoài.

Cũng là viện trưởng Diệp ở đó ngăn lại, không để cô đi ra thông báo cho Khương Thần. Khi đó ông ấy đã nói: “Có trách nhiệm gì tôi sẽ chịu, mấy người phải cố gắng hết sức để cứu người…..”

Cuối cùng, phó Viện trưởng Vương tay nghề xuất sắc cũng thành công cứu được Trịnh Vĩ về, nhưng mà không có ai nói chuyện này cho người nhà anh biết.

Nhưng với mười năm làm bác sỹ lâm sàng ở khoa Thần kinh, nhìn thấy phản ứng sau phẫu thuật của Trịnh Vĩ anh cũng đoán được phần nào. Cũng thật may mắn, người này đã được Khương Thần chăm sóc rất tốt, giờ có thể đứng ở đây, hoàn toàn không khác lúc trước là bao.

“Anh, gần đây nhìn anh rất có tinh thần, chả giống người vừa mới phẫu thuật xong gì cả.” – Trịnh Huy quả thực rất mừng khi thấy Trịnh Vĩ khỏe mạnh bình thường.

“Ở nhà thoải mái.” – Động tác của Trịnh Vĩ tuy chậm, nhưng vẫn cẩn thận tỉ mỉ thái khoai tây, từng lát từng lát rất đều tay.

“Vậy, còn bên bác trai bác gái thì sao…….” – Trịnh Huy lại tò mò, ngày đó khi cậu và Vương Phương giúp Trịnh Vĩ trốn viện xong thì vẫn không dám tới gặp Trịnh Quốc Đống và Đào Lệ Hoa.

“Thỉnh thoảng hai người cũng gọi điện tới, Chủ nhật thì bọn anh qua bên đó.” – Khoai tây thái xong được ngâm vào nước muối, định làm món khoai tây chua ngọt. Trịnh Vĩ nhớ là em họ mình rất thích món này.

“A, vậy là tốt rồi. Em chỉ sợ hai người biết em là đồng phạm, sau đó khai đao xử em……” – Trịnh Huy cười ha ha – “Anh, em hâm mộ anh lắm đấy.”

“Hâm mộ cái gì?”

“Em nghe Vương Phương nói chuyện anh và bác sỹ Khương….. Anh, em sẽ ủng hộ anh hết mình, cả Vương Phương nữa. Cô ấy là fan của hai người đấy.”

“Fan là gì?”

“Là người ủng hộ các anh đấy.”

“À, đúng rồi, sao cậu lại gọi anh là ‘anh’ thế?”

“Không biết vì sao, muốn gọi liền gọi.”

“Tùy cậu…………”

“Đúng rồi, anh này,” – Trịnh Huy đặt con vịt vào nồi Trịnh Vĩ đưa qua, cẩn thận nói – “Bố của cái tên Trương Bân, cái tên lái xe gây tai nạn đó, ông ấy tìm em mấy lần rồi, họ bảo là muốn gặp anh….”