Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nắng Ban Mai (Thần Chi Quang)

Chương 13: Tai nạn giao thông

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tháng ba.

Thời tiết nơi này vẫn lạnh, tuần trước Bắc Bắc bị cảm mạo, cho nên hai ngày cuối tuần đều ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi đọc sách, không đi đâu chơi cả.

Thứ bảy Trịnh Vĩ tới, nói là thăm Bắc Bắc, sau khi cùng nhóc làm bài tập thì vội vàng quay về bệnh viện. Sáng thứ hai anh phụ trách tổ chức một cuộc hội thảo nghiên cứu nội nghiệp, hơn nữa cùng còn một vài công việc cần hoàn thành sớm.

Ngày đó trời lạnh, mà anh lại chỉ mặc áo mỏng. Trước khi anh về, Khương Thần tiện tay đưa cho anh một chiếc khăn quàng cổ.

Chiếc khăn quàng màu xám nhạt.

Là quà tặng ngày lễ tình nhân của Khương Thần, cũng là ngày đó….. Khương Thần chưa bao giờ lấy ra.

Khương Thần cố tỏ vẻ tùy tiện đưa khăn quàng cho anh. Trịnh Vĩ quấn một vòng quanh cổ, phần còn lại buộc vắt chéo, là cách mang khăn đơn giản nhất, nhưng mang lại cho anh cảm giác thật ấm áp, đây là màu mà anh rất thích.

Trịnh Vĩ mỉm cười kéo Khương Thần đang cố tỏ vẻ bình thản nhưng không thể giấu nổi cảm xúc muốn xem anh có thích chiếc khăn hay không, hôn một cái.

Vừa lúc đó Bắc Bắc ra ngoài, nhìn thấy nụ hôn này. Bắc Bắc vội lấy tay che mắt, kéo lê đôi dép bông chạy về phòng, miệng còn lẩm bẩm: “Bố với chú Trịnh, thật xấu hổ quá đi, xấu hổ…..” – Tiếng bước chân bịch bịch vang cả phòng.

Ngày đó, Khương Thần mặt mũi đò bừng, nhưng nụ hôn của người kia cùng cảm giác ôn nhu của bàn tay ai đó đặt trên lưng mình, nhẹ nhàng mà cần thận, khiến Khương Thần thấy được cảm giác vô cùng an toàn.

Khương Thần biết, bản thân mình đã may mắn và hạnh phúc đến chừng nào.

Thứ hai, khi Khương Thần tỉnh lại, trong ngực anh có cảm giác bất an. Cũng may là bệnh của Bắc Bắc đã khỏi, nhóc con vui vẻ tới trường.

Sáng ở phòng thí nghiệm có cuộc họp giao ban thường kỳ, Khương Thần không cẩn thận làm vỡ chén nước.

Anh cứ cảm thấy có gì đó không đúng……………..

Sáng sớm, Trịnh Vĩ tới Đại học Y chủ trì cuộc hội nghị, nghe xong các báo cáo. Bởi vì gần bệnh viện nên anh không lái xe. Khi anh vừa ra khỏi cửa nam của Đại học Y, đang bước sang lối đi dành cho người đi bộ thì đột nhiên………….

Một chiếc xe con lao nhanh về phía anh.

Tất cả diễn ra chỉ trong nháy mắt.

Chân trái và ba chiếc xương sườn bị gãy, đầu bị va đập nên dẫn tới tình trạng não phải có máu đọng.

Trịnh Vĩ chìm vào hôn mê sâu.

Khương Thần là người đầu tiên nhận được điện thoại, ngay lúc anh vừa định cúi xuống thu dọn mảnh vỡ của chiếc chén, thì điện thoại reo……

Trịnh Vĩ được đưa vào bệnh viện Quân Y, viện trưởng Diệp đích thân gọi điện báo cho Khương Thần.

Viện trưởng Diệp sợ lão tham mưu trưởng không chịu nổi cú sốc này, nên người đầu tiên ông nghĩ tới chính là Khương Thần.

Trước khi phẫu thuật cần phải có người nhà bệnh nhân ký tên.

Khương Thần ký, ký tên anh.

Khi anh tới nơi, người đã được đưa vào phòng cấp cứu. Toàn bộ bác sỹ tốt nhất của khoa Thần kinh và bác sỹ phẫu thuật đều ở bên trong.

Khương Thần không nhìn thấy Trịnh Vĩ, lúc này đầu óc anh trống rỗng, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, chỉ có một ý nghĩ đang kêu gào điên cuồng: Có phải không? Liệu có phải Trịnh Vĩ sẽ bỏ anh mà đi không?

Viện trưởng Diệp nhìn người sau khi ký tên liền đứng bất động trước cửa phòng phẫu thuật. Dù sao cũng là người mà mình đã nhìn cậu ta làm việc từ lúc ban đầu, ông không khỏi lo lắng.

Lúc này, bất cứ lời nói nào cũng đều là thừa thãi. Là viện trưởng, đón tiếp an ủi người nhà bệnh nhân là công việc bình thường nhất, nhưng mà hôm nay, người nằm trong phòng phẫu thuật và người đứng bên ngoài kia, rất đặc biệt. Ông không biết phải nói gì.

Bộ dáng của Khương Thần rất giống nhiều năm trước, khi mà thầy giáo của anh, Lưu Vạn Niên qua đời. Vẻ mặt không nhìn ra cảm xúc, chỉ yên lặng đứng ở nơi đó, không ai có thể tiếp cận được.

“Tiểu Trịnh…….. Do não bộ bị chấn động dẫn đến xuất huyết trong, chúng ta đã thảo luận rồi, vị trí không quá nguy hiểm, sẽ không nghiêm trọng đâu. Phó viện trưởng Vương tự mình mổ chính, cậu đừng lo lắng….. Lái xe gây tai nạn cũng đã bị giữ lại rồi.”

Khương Thần không có bất kỳ phản ứng nào. Lúc đầu là bối rối, lo âu, sợ hãi, cuối cùng khi mọi hỗn loạn đi qua, trong lòng anh lúc này vô cùng bình tĩnh.

Anh căn bản không cần biết người bên trong bị thương thế nào, phương án phẫu thuật ra sao, anh thầm nghĩ anh phải chờ ở đây, anh phải là người đầu tiên nhìn thấy Trịnh Vĩ đi ra, nhìn thấy người kia vẫn bình thường, khỏe mạnh, ôn nhu ở bên cạnh mình. Anh không còn để ý đến gì cả, chỉ có một suy nghĩ duy nhất mà thôi.

Những thứ khác, anh đều không nhìn thấy, không nghe thấy…. Không cảm giác thấy.

Phẫu thuật được ba giờ.

Viện trưởng Diệp cũng tới nhiều lần, cũng đã vào phòng phẫu thuật xem qua tình huống, ca phẫu thuật thành công, bệnh nhân hô hấp ổn định, xương sườn đã được cố định, phổi bên phải đã được phục hồi.

Phẫu thuật mở hộp sọ cũng sẽ nhanh chóng kết thúc.

Viện trưởng Diệp bước vào lần cuối, nói với Khương Thần là ca phẫu thuật rất thà nh công, có lẽ Trịnh Vĩ cũng không cần phải nằm phòng theo dõi.

Khương Thần chỉ gật đầu.

Sau đó lại đứng yên ở đó, im lặng như một pho tượng đá.

Sau khi viện trưởng Diệp đi một lúc, cha mẹ Trịnh Vĩ tới.

Đào Lệ Hoa đang khóc, còn Trịnh Quốc Đống thì có vẻ bình tĩnh hơn, nhưng trong mắt ông không giấu nổi nỗi khϊếp sợ.

Trịnh Vĩ vẫn chưa được đưa ra. Phẫu thuật đã xong xuôi, các bác sỹ còn đang kiểm tra lại làn cuối và xử lý một số vết thương ngoài da.

Sau đó.

Bác sỹ mổ chính bước ra, báo cho những người đang chờ đợi rằng mọi chuyện đều ổn.

Tất cả đều rất thuận lợi.

Trịnh Vĩ không gặp nguy hiểm gì về tính mạng…..

Cảm tạ trời đất.

Viện trưởng Diệp đưa cha mẹ Trịnh Vĩ tới phòng chờ trước.

Khi hai người đi, Khương Thần nói một câu duy nhất

“Để con ở lại chăm sóc anh ấy…..”

……………….

Lời này, là nói với cha mẹ Trịnh Vĩ.

Anh hơi nghiêng đầu, mắt khẽ nhắm, ánh mắt rất thương tâm, chưa lúc nào anh thương tâm như vậy. Bả vai anh cũng đau, vừa đau vừa khổ.

Trịnh Quốc Đống định nói gì nhưng lại thôi, ông dìu vợ mình đi theo viện trưởng Diệp đến phòng bệnh.

Chờ tất cả mọi người đi rồi, Khương Thần vô lực ngẩng đầu nhìn ba chữ “Đang phẫu thuật” chuyển từ đỏ sang xanh. Đột nhiên anh cảm giác mình lại nghe thấy tiếng tim mình đập, từng nhịp từng nhịp, nặng đến mức như muốn chui ra khỏi ***g ngực….. Mỗi một tế bào trên người anh đều đau, đau đớn đến khó chịu.

Anh đã không muốn biết, thế giới này trêu đùa anh nhiều thế nào, phải tra tấn anh đến đâu mới có thể bỏ qua cho anh? Trước kia đã đủ loại, đã xảy ra, đã tiếp nhận, rồi đã qua đi. Nhưng những dấu vết đó vẫn lưu lại trên thân thể anh, lưu lại trong lòng anh, anh đều biết.

Cũng may là ở trên người mình, trải qua đau khổ, giống như đà điểu vùi đầu tránh cát, anh cũng mặc kệ, cho dù có bị thương tới đâu cũng không phản kháng. Dần dần, anh cũng cảm thấy bản thân dễ dàng thỏa mãn….. Cứ nghĩ đến sống qua mỗi ngày, bản thân sẽ mạnh mẽ hơn, tương lai sẽ ngày càng tốt hơn…………

Nhưng mà lúc này, bên trong kia là người đàn ông mà anh yêu nhất, cả người đầy thương tích………..

Lúc này đây, lại là một kiếp nạn rất lớn xảy đến với anh.

Người bị thương không phải là anh, nhưng mà sao lòng anh như có hàng trăm mũi dao đâm vào. Mỗi một mũi dao rút ra, trái tim anh lại nảy lên, tựa như thân thể anh dần sụp đổ….

Nếu phải tra tấn, hãy tra tấn tôi đây, đừng tổn thương người tôi yêu, đừng làm ảnh hưởng tới cuộc sống bình yên vốn có của người ấy.

Đối với Trịnh Vĩ, từ hôm đưa ra lời chia tay Khương Thần đã nghĩ, một người đàn ông tốt như vậy, trước kia chưa gặp, tương lai cũng sẽ không gặp, nhưng mà cuộc đời ngắn ngủi, anh còn có thể sống được bao lâu?

Có thể sống được thêm vài chục năm nữa, cho dù có xảy ra điều gì, trải qua việc gì, đều yên lặng canh giữ bên cạnh ai kia, nếu không thể làm bạn, nếu không có cách giúp được người ta, thì đứng ở xa canh chừng, khi người ta cần, ít nhất bản thân còn có thể ở bên cạnh…..

Khương Thần vội vàng nhìn người đang được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật. Mới một ngày không gặp, người vốn đang khỏe mạnh giờ quấn băng vải kín mít, mặt mũi tái nhợt, trông không có sức sống nằm trên giường bệnh.

Khương Thần chỉ nhìn thoáng qua rồi xoay người đi. Anh phải đi đón Bắc Bắc, còn nấu cơm tối cho Bắc Bắc, bản thân mình cũng cần phải ăn gì đó. Bắc Bắc rất ngoan, nếu nói tối nay bố bận việc, nhóc con sẽ tự biết lo cho bản thân, nếu buồn thì gọi điện cho Trương Nam, còn nếu có chuyện sẽ gọi điện cho bố.

Khương Thần bế Bắc Bắc, hôn lên đôi má phúng phính của nhóc con, sau đó tới bệnh viện.

Bố mẹ Trịnh Vĩ đang ngồi trong phòng bệnh nhìn con trai mình đang ngủ say. Đầu Trịnh Vĩ quấn đầy băng vải, còn một vài vết thương bầm tím khiến cho khuôn mặt đẹp trai anh tuấn giờ không thể nhận ra được. Đào Lệ Hoa khóc mệt quá, có vẻ như đang thϊếp đi, trên mặt bà vẫn còn đọng lại vệt nước mắt.

Trịnh Quốc Đống ngồi bên cạnh giường bệnh, như khúc gỗ.

Khi Khương Thần bước vào, ông quay đầu lại, hai người nhìn nhau, Trịnh Quốc Đống quay đầu đi, giữ nguyên tư thế như ban đầu, im lặng.

Khương Thần biết Trịnh Quốc Đống không thích mình, nhất định không muốn nhìn thấy anh ở đây. Nhưng cho dù có thế nào, anh cũng vẫn phải mặt dày mà ở lại.

Chẳng sợ quá khứ đã qua nhiều năm, bao nhiêu nhẫn nhục chịu đựng đều đã qua, lúc này, vì Trịnh Vĩ, anh không thể lại trốn tránh.

“Bác Trịnh, mặc kệ bác có chán ghét cháu như thế nào, cháu cũng sẽ không đi. Không ai có thể giúp anh ấy hồi phục sau phẫu thuật thích hợp hơn cháu…………” – Khương Thần đứng sau Trịnh Quốc Đống, thẳng lưng. Biết rõ là Trịnh Quốc Đống căn bản không nhìn anh, nhưng mà không biết là dũng cảm và kiên đ ịnh ở đâu kéo tới, Khương Thần quyết tâm phải phản kháng một lần.

Anh nghĩ nếu như bố mẹ Trịnh Vĩ cực lực phản đối, anh sẽ thuyết phục thế nào, ngay cả lời uy hϊếp cuối cùng anh cũng đã chuẩn bị sẵn. “Chỉ cần cháu bước ra khỏi căn phòng này, cháu sẽ nói cho mọi người biết con bác là người đồng tính.” Anh đã tập đi tập lại trong đầu vô số lần, ngay cả việc dùng thần thái như thế nào để người ta ghét cũng đã chuẩn bị tốt.

Tóm lại, anh sẽ không đi.

Trịnh Quốc Đống im lặng một lúc lâu, cuối cùng giọng nói khàn khàn nói ra ba chữ: “Vậy tùy cậu………….”

Vào thời khắc này, đối với lão tham mưu trưởng mà nói, con mình cho dù là đồng tính cũng không sao cả, không có gì có thể so với việc con ông có thể mở mắt, có thể khỏe mạnh đứng trước mặt ông như trước đây.

Hơn nữa, ông cũng biết là bản thân đã già, không thể trông nom được, mà với tính cách quật cường của Trịnh Vĩ, ông rõ hơn ai hết, ông đã sớm không thể giữ được con mình, đã không còn cách để xoay chuyển tình thế nữa rồi.

Khương Thần muốn làm gì ông đều không phản đối. Hiện tại chỉ cần không xúc phạm Trịnh Vĩ, chỉ cần con ông có thể khỏe mạnh trở lại là tốt rồi.

Khương Thần có được đáp án khẳng định, tim anh đập điên cuồng, mãi mới bình tĩnh lại được.

Cũng may, không ai làm khó anh.

Sau nửa đêm, Trịnh Quốc Đống cũng không chống đỡ được, bắt đầu gà gật, sau đó tựa vào vòng bảo hộ bên cạnh giường bệnh mà ngủ. Khương Thần nhẹ nhàng đắp chăn cho ông. Lúc này, anh mới dám đến gần giường bệnh một chút, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào khuôn mặt có chút biến dạng của Trịnh Vĩ.

Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào băng gạc trên mặt Trịnh Vĩ, cảm giác rất thô ráp.

Chính là, cảm ơn trời đất, có độ ấm…..

Trịnh Vĩ tỉnh lại là vào cuối buổi sáng hôm sau.

Khương Thần nhìn thấy lông mi Trịnh Vĩ khẽ run rẩy, sau đó chậm rãi mở mắt ra. Cũng chính lúc đó anh hơi cau mày lại. Khương Thần biết đó là khi thuốc gây mê hết tác dụng, người bệnh sẽ cảm thấy đau đớn, đây cũng là lúc mà người bệnh thấy khó chịu nhất.

Cũng may, người cuối cùng cũng tỉnh lại.

Hai mắt Khương Thần đỏ bừng, tia nắng ban mai đầu xuân chiếu qua cửa sổ, rơi lên khóe miệng ôn nhu.

Nhẹ nhàng gọi tên người đàn ông kia…
« Chương TrướcChương Tiếp »