Chương 8: Lúc nào cũng cứng ngắc, đôi khi lại mềm lòng

Chương 8: Lúc nào cũng cứng ngắc, đôi khi lại mềm lòng

Thượng Chi Đào đẩy cửa, cảm thấy hành động này có chút gượng ép.

Nhưng sau khi bước vào, Loan Niệm mặt mày rạng rỡ đang nói chuyện điện thoại, thấy Thượng Chi Đào cầm tập tài liệu, liền chỉ lên bàn bảo cô đặt tập tài liệu xuống.

Khí thế của cô lập tức yếu đi, nhưng trong lòng vẫn đang đánh một hồi trống nhỏ, một khi anh khai chiến, cô sẽ quyết đấu.

Những suy nghĩ nhỏ nhặt của cô đều được viết lên khuôn mặt, trong mắt của anh, cô trông giống như một người thiểu năng trí tuệ.

Nhưng anh lại cười với Thượng Chi Đào, một nụ cười hờ hững, đặt một ngón tay lên trước môi và làm động tác im lặng.

Thượng Chi Đào có chút bối rối, đi tới đặt tập tài liệu xuống, nghe thấy anh khẽ thì thầm: "Vậy thì nể mặt tôi, cuối tuần cùng nhau ăn tối đi. Lần trước cô nói muốn đi xem hòa nhạc, tôi đã nhờ người kiếm hai tấm vé rồi."

Anh cầm điện thoại bằng một tay, tay kia mở tài liệu và bắt đầu đọc từ trang đầu tiên.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng cười trong trẻo ngọt ngào của phụ nữ: "Là tôi được đối xử đặc biệt phải không?"

“Đó là vinh hạnh của tôi.” Loan Niệm vừa nói chuyện điện thoại vừa đọc tài liệu, không để ý đến Thượng Chi Đào đang đứng đó.

Thượng Chi Đào có chút ngượng ngùng, lần trước là chia tay, lần này là hẹn hò.

Haiz, đúng là họa vô đơn chí mà, tự mình lại va đầu vào rồi.

Cô cảm thấy mình đã nghe lén được quá nhiều bí mật của Loan Niệm, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh nhất định sẽ không tha cho cô.

Vì vậy cô đưa tay ra trước mặt anh lắc lắc, chỉ về phía cửa, ý là: đi ra ngoài?

Loan Niệm lặng lẽ liếc cô một cái, không nói được hay không, Thượng Chi Đào chỉ biết đứng đó nghe anh nói chuyện điện thoại.

Tốc độ những ngón tay chết tiệt của anh lướt qua tài liệu quá chậm, khiến Thượng Chi Đào có cảm giác như nhiều năm trôi qua.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy đèn bên tòa nhà văn phòng đối diện đã tắt một nửa, liền lén nhìn đồng hồ, chuyến xe cuối cùng đã rời đi, hôm nay cô sẽ được hưởng phúc lợi bắt taxi của công ty.

"Vậy tối mai tôi đón, tôi đã đặt nhà hàng rồi, chúng ta ăn cơm trước." Cuối cùng Loan Niệm cũng cúp điện thoại, bắt đầu nghiêm túc đọc tài liệu.

Anh xem, nhưng không nói gì cả, điều này khiến Thượng Chi Đào cảm thấy khó chịu.

Tuy nhiên, điều khó chịu nhất không phải là điều này, mà là người trước mặt, anh xem rất lâu nhưng vẫn không ký, giống như lần đầu tiên đọc.

Cuối cùng cũng nhìn thấy chỗ ký tên ở trang cuối cùng, Thượng Chi Đào trong lòng có chút mừng rỡ, lại nghe thấy Loan Niệm hỏi: “Dự án này tổng chi phí là bao nhiêu?”

"Bảy mươi bốn vạn."

"Chính xác đến hai chữ số thập phân."

Thượng Chi Đào sững lại, cô không biết chính xác là bao nhiều, Lumi nhờ cô đưa Loan Niệm ký, trước khi vào cửa, cô đã đọc tài liệu và số tiền, nhưng cô không nhớ chính xác.

“74.13 vạn” Loan Niệm ngồi trên ghế nói: “Lần sau khi bàn chuyện công việc với người khác, đặc biệt là tôi, nắm chắc tất cả các chi tiết, nếu không thì đổi người khác.”

Lần sau? Vậy lần này không đổi nữa à?

Thượng Chi Đào đột nhiên cảm thấy tính cách của người này thật sự quá kỳ lạ, vừa rồi không phải chính anh ta gõ từ "Đổi người" trên phần mềm liên lạc sao? Ai đó đã thao túng máy tính của anh ta à?

Những suy nghĩ của Thượng Chi Đào đều viết trên khuôn mặt cô, Loan Niệm thể hiểu được điều đó trong nháy mắt.

Ngốc đến mức vô phương cứu chữa, Trương Lãnh và Tracy có bị điên không? Họ sợ đội ngũ chạy quá nhanh nên mới tuyển một gánh nặng như vậy?

Anh ký tên và đưa tập hồ sơ cho Thượng Chi Đào.

Cô nhận lấy, nghiêm túc nói: "Vậy làm phiền anh rồi."

“Làm phiền việc gì?"

"Mong anh chỉ điểm cho nhiều hơn trong việc hoàn thiện của các dự án này."

...

Loan Niệm nghe cô nói vậy cũng không có gì ngạc nhiên, dù gì cô là người có thể ghi vào hồ sơ phỏng vấn rằng Luke đã thuyết phục tôi đổi công việc, còn việc gì cô ta không làm được nữa chứ?

"Em đã lưu số điện thoại của anh trong hệ thống liên lạc nội bộ, nhưng số của em vẫn chưa nhập vào hệ thống. Em sẽ gọi cho anh ngay bây giờ, xin hãy lưu lại. Nếu có việc gấp em sẽ gọi cho anh."

Nói xong, cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Loan Niệm.

Cô đã nghĩ thông suốt rồi, cô mới không sợ anh.

Dù sao thì ngay từ đầu mọi chuyện đã tệ như vậy rồi, kết quả tệ nhất là anh đuổi việc cô.

Sợ cái gì chứ! Bất quá, bắt đầu lại từ đầu vậy!

Cô bấm gọi, nghĩ rằng Loan Niệm sẽ chế nhạo mình, nhưng anh ta cũng lạ, cầm điện thoại hỏi: "Tên cô viết thế nào?"

"Chữ Thượng trong “Cao Thượng”, Chi trong “Chi Hồ Giả Dả”*, và Đào trong “Đào Yêu"*

"Tên tiếng Anh?"

"Flora"

Loan Niệm lưu lại số điện thoại của Thượng Chi Đào, sau đó đặt điện thoại lên bàn: “Flora Thượng, còn gì nữa không?”

"Hết rồi. Chúc anh cuối tuần vui vẻ."

Thượng Chi Đào cầm tập hồ sơ bước nhanh ra khỏi phòng làm việc của Loan Niệm, quay lại chỗ làm việc mới thở phào nhẹ nhõm, tuần làm việc đầu tiên cuối cùng cũng kết thúc.

Có vẻ khó, nhưng dường như không khó.

Thượng Chi Đào không giải thích được cảm giác của mình, cô yên lặng ngồi ở bàn làm việc một lúc, sắp xếp lại cảm xúc phức tạp của mình, sau đó đứng dậy đi ra khỏi văn phòng.

Cô cần phải có ngay một giấc ngủ, một tuần đầy hỗn loạn, giờ phút này cô chỉ cảm thấy mệt mỏi.

Đứng ở cửa công ty bắt taxi, đợi thật lâu cũng không có xe trống.

Một người say rượu từ bên kia đường huýt sáo với Thượng Chi Đào, nó khiến cô nhớ đến câu chuyện cười về gái điếm và dân quảng cáo mà đồng nghiệp kể vào ngày đầu tiên đi làm, cô cảm thấy hơi sợ hãi.

Loan Niệm lái xe ngang qua, nhìn thấy người say rượu bên kia đường và Thượng Chi Đào run rẩy đứng bên vệ đường, giống như những kẻ tội nghiệp bị bỏ rơi. Thở dài đạp phanh, anh lùi xe lại trước mặt Thượng Chi Đào, đẩy cửa kính xe xuống, hỏi cô: "Đi đâu?"

Khi Thượng Chi Đào nhìn thấy anh, giống như nhìn thấy một vị cứu tinh.

So với bị người say rượu quấy rối, cô thà bị Loan Niệm chế giễu, mở cửa bước lên xe: “Em không bắt được xe taxi, anh đưa em đến một con đường đông đúc được không?”

“Con đường đông đúc thì bắt xe được à?” Loan Niệm hỏi ngược lại cô.

Thượng Chi Đào không biết việc đón taxi trên đường phố Bắc Kinh lúc nửa đêm khó khăn như thế nào.

Cô đỏ mặt: “Nhưng em ở hơi xa, làm phiền anh rồi.”

“Không muốn làm phiền còn lên xe tôi?” Loan Niệm ghét kiểu khách sáo kì lạ như vậy, có gì mà phải khách sáo chứ?

Thượng Chi Đào thực sự muốn đánh anh ta.

Trong cuộc đời hai mươi hai năm ngắn ngủi, cô chưa từng gặp phải người nào kỳ quái như vậy, lúc này ngồi trong xe của anh, cô có hơi thở không nổi.

Cô nở nụ cười toe toét với anh.

Hì Hì.

Đúng là kì lạ.

“Cô đi đâu?” Loan Niệm không định nói nhiều với cô, trực tiếp hỏi.

"Bắc Ngũ Hoàn. Cảm ơn anh nha." Thượng Chi Đào đã nắm vững bản chất của giọng Bắc Kinh sau khi dành một tuần với Lumi.

Loan Niệm không nói một câu nào nữa, khởi động xe.

Trên xe có hương nước hoa nam nhè nhẹ, giúp sảng khoái tinh thần, Thượng Chi Đào cũng trở nên tỉnh táo hơn.

Cô không biết nên nói gì với anh, sợ anh sẽ lại dọa cô nếu cô nói sai.

Vì vậy ngậm chặt miệng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, tiếng ồn ào của thành phố đã xa dần, ngay cả người bán hàng đêm cũng yên lặng. Không biết qua bao lâu, mới nghe thấy Loan Niệm nói: "Cô biết đường không?"

"Ah?"

Loan Niệm liếc cô một cái, thản nhiên dừng xe bên đường: “Dẫn đường đi, được không?”

Thượng Chi Đào mới chuyển đến đây mấy ngày, cũng là một tên mù đường, câu hỏi của Loan Niệm làm cô ngơ một hồi, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nơi này vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Cô lắc đầu nguầy nguậy: "Xin lỗi, em mới chuyển đến đây..."

Loan Niệm không ngạc nhiên, chỉ vào bảng điều khiển xe hỏi cô: "Tiểu khu nào?"

Thượng Chi Đào đọc tên tiểu khu, Loan Niệm đã nghe nói về nơi đó trước đây, nó được gọi là Thành phố ngủ của Bắc Kinh.

Cô ta đầu óc không tốt, không tính toán được thời gian đi lại, chẳng lẽ tiền lương không đủ để cô chọn chỗ ở gần công ty hơn sao?

Ngu xuẩn.

Trong lòng anh lại một lần nữa chắc chắn về Thượng Chi Đào, khởi động xe, đưa cô đến cổng tiểu khu, không nói một lời liền nổ máy lái đi.

Thượng Chi Đào thậm chí không kịp để cảm ơn anh.

Sau khi vào nhà, cô tắm rửa xong xuôi, cuối cùng nằm lên giường, nhưng cũng không thấy buồn ngủ cho lắm.

Cầm điện thoại trên tay hồi lâu, cảm thấy mình nên lịch sự hơn một chút, liền tìm Loan Niệm, gửi cho anh một tin nhắn: “Cảm ơn anh, Luke.”

Loan Niệm không trả lời, đương nhiên sẽ không trả lời.

Loan Niệm rất lười, anh không thích những buổi tiệc rượu nhàm chán, không thích những giao tiếp xã hội không hiệu quả, ngay cả giúp người cũng không mong người khác biết ơn.

Chính là một người như vậy.