Chương 2: Câu Chuyện Bắt Đầu

hương 2: Câu chuyện bắt đầu

Thượng Chi Đào lên xe buýt từ sáng sớm, thành phố vừa thức giấc, xe buýt xuyên qua màn sương.

Cô đeo tai nghe nhìn đường phố bên ngoài, con người ở đây thật sự rất chăm chỉ, mới sáng sớm mà làn đường đã chật kín người, ai ai cũng tất bật.

Cô cũng là một trong số đó, gấp rút, vội vàng.

Hôm nay cô mặc một chiếc đầm liền sơ mi trắng phối cùng chiếc thắt lưng mỏng màu nâu nhạt, tóc búi cao, không trang điểm nhưng lại vô cùng trẻ trung.

Cô ngồi đấy trông vừa an tĩnh lại ngoan ngoãn, giống như đứa trẻ nhà hàng xóm mọi người hay nói.

Nổi bật nhưng lại không quá nổi bật.

Thượng Chi Đào từ nhỏ đã là một người như vậy, thành tích học tập của cô nằm trên mức khá, ngoại hình cũng thuộc hạng ưu nhìn, nhưng những đặc điểm ấy lại làm cô trở nên rất bình thường.

Cho dù cô khiêm tốn và ham học hỏi, cũng chỉ duy trì ở mức độ không tụt lại phía sau.

Vì thế Thượng Chi Đào đã học cách tự an ủi mình từ khi còn nhỏ: Tôi chỉ là người qua đường, một người không có gì đặc biệt trong đám đông, bản thân lại không thể lên trời hay xuống đất, cho nên chỉ cần không có lỗi với bản thân là được.

Dần dà, cô đã phát triển một tính cách rất tốt. Theo như cách nói của các giáo viên: Thượng Chi Đào là cô bé tính tình tốt, ấm áp và tỏa nắng, đức tính hành vi đúng đắn. Ngoài ra thì không còn gì khác để khen cả.

Vì vậy, khi nộp hồ sơ vào công ty quảng cáo quốc tế hàng đầu này, cô không nghĩ mình có thể làm được.

Trong vòng đầu tiên và vòng thứ hai, cô có thể thừa nước đυ.c thả câu mà vượt qua trót lọt.

Đến vòng thứ ba phỏng vấn từ xa, trong số các đối thủ cạnh tranh có Đại học Columbia, Đại học Hồng Kông, Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh, người phỏng vấn Loan Niệm đã rất mệt mỏi khi đến lượt cô.

Anh cau mày khi nhìn thấy trường cô tốt nghiệp trong CV, cái nhíu mày càng sâu khi nhìn thấy lý lịch của cô.

Lý lịch của người khác là hội trưởng hội học sinh, đại biểu học sinh xuất sắc, giải nhất Olympic toán quốc tế, được đặc cách vào học một trường nào đó, còn cô là trưởng khoa đời sống.

Nhân viên nhân sự bên cạnh nhún vai: Anh hiểu mà, để tránh người khác nói rằng công ty chúng ta có hành vi phân biệt đối xử với trường học.

“Có phải cô vừa tải bản lý lịch này từ một trang web tuyển dụng xuống không?” Khi đó Loan Niệm là cố vấn sáng tạo của công ty, giám sát phòng kế hoạch.

Ban đầu, anh sẽ là người phỏng vấn vòng cuối cùng, nhưng bởi vì lịch trình tiếp theo của anh ấy đã tạm thời được điều chỉnh thành phỏng vấn qua điện thoại trước.

Lương Tâm phòng nhân sự rõ ràng đã quen với phong cách của Loan Niệm chỉ cười nói, “Cậu xem thử xem.”

Lương Tâm đã làm ở phòng nhân sự 15 năm và đã gặp vô số người. Thượng Chi Đào trụ được đến vòng 3, đương nhiên có điểm mạnh của cô.

"Sao cũng được."

Khi điện thoại được kết nối, Loan Niệm nghe thấy một giọng nói mang theo ý cười: "Xin chào."

"Thượng Chi Đào, tôi là Tracy, và người phỏng vấn chính của ngày hôm nay là Luke, chúng ta bắt đầu chứ?"

“Được ạ.” Qua điện thoại, có thể cảm giác được cô nhất định đang ngồi thẳng, thanh âm còn có chút run run.

Trong lòng Loan Niệm đã gác máy cuộc phỏng vấn của cô rồi.

Thấy Loan Niệm đang cúi đầu nhìn điện thoại, Lương Tâm biết Thượng Chi Đào xong rồi, anh đã loại từ câu xin chào ấy.

Loan Niệm rất lợi hại, anh không có lính yếu, cho dù là tuyển từ trường học, anh cũng phải chọn người giỏi nhất.

Thượng Chi Đào rõ ràng không phải người giỏi nhất.

Lương Tâm không mong đợi Loan Niệm sẽ nói nữa, cô hỏi: "Gần đây em có thực tập không?"

"Vâng, gần đây em và các bạn cùng lớp đang thiết kế bố trí và tiếp đón cho một buổi triển lãm nghệ thuật."

"Thiết kế triển lãm bao gồm những gì?"

"Thiết kế hình ảnh chính, xây dựng địa điểm, quy trình sự kiện, v.v. Phần hình ảnh chính do các bạn cùng lớp đảm nhận, em đảm nhận phần còn lại."

Thượng Chi Đào có vẻ như không còn hồi hộp nữa, ngại ngùng cười nói: “Đây là lần đầu tiên chúng em làm một dự án lớn như vậy, có nhiều thứ vẫn chưa biết.”

"Vậy mà các em cũng dám nhận à?"

"Chỉ là... buổi triển lãm nghệ thuật đó cũng không có tiền gì nhiều, chúng em lại có hứng thú... nên ...” Thượng Chi Đào rất thành thật, cũng không có gì để nói dối cả.

Giáo viên hướng dẫn nói rằng tìm việc là một quá trình lựa chọn từ hai bên, ngụy trang quá nhiều là không tốt.

Lương Tâm bật cười thành tiếng, cô gái ngốc nghếch này.

Loan Niệm ở một bên đã đứng dậy, hiển nhiên cảm thấy cuộc phỏng vấn thật lãng phí thời gian.

Lương Tâm trong lòng thở dài, nhìn Loan Niệm đi ra ngoài và tiếp tục phỏng vấn.

Cuộc phỏng vấn từ xa đã được ghi âm lại, cô trò chuyện với Thượng Chi Đào trong nửa giờ và lắng nghe cô ấy nói về trải nghiệm về dự án đó.

Đối với công ty họ có lẽ khá là ngốc nghếch, nhưng đó thực sự là trải nghiệm của một học sinh trải qua nỗ lực đạt được nên hoàn toàn đáng ghi nhận.

Thành thật, chăm chỉ và hiền lành là những ưu điểm mà Lương Tâm đặt cho Thượng Chi Đào.

Sau cuộc phỏng vấn, Lương Tâm đã gửi đoạn ghi âm cho Trương Lãnh bộ phận Marketing: "Cậu không phải đang tìm một người thật thà sao? Hãy xem người này có đáp ứng yêu cầu không. Nếu đáp ứng yêu cầu, chị sẽ sắp xếp một cuộc phỏng vấn tại chỗ."

Trương Lãnh nhìn quy trình trực tuyến, có chút khó xử: "Không phù hợp với quy trình. Luke đã loại cô ấy rồi."

"Đừng lo lắng về Luke, chỉ cần xét cái mà mình nghe được ấy. "

“Được."

Lương Tâm gọi cho Loan Niệm: "Nhân sự nhấn mạnh sự đa dạng. Công ty của chúng ta đã có quá nhiều người ưu tú. Mọi người đều lơ lửng trên không, và không ai sẵn sàng bước xuống. Nếu tiếp tục như vậy, nhóm sẽ gặp vấn đề . Tuyển chọn năm nay, tôi muốn tuyển một vài người trẻ tuổi thật thà, có thể chịu đựng gian khổ và không quá chói mắt, xin hãy để Thượng Chi Đào thông qua.

“Họ hàng của chị à?” Loan Niệm tùy ý hỏi, “Đối với một người tầm thường như vậy, có đáng không?”

"Tôi không thể là một HRBP(*) ngay từ đầu, đều phải học cả."

“Vậy xem như tôi giúp chị lần này.” Loan Niệm cúp điện thoại, tiện tay sửa đổi kết quả phỏng vấn của Thượng Chi Đào.

Thượng Chi Đào không biết về những chuyện này, cô đã ngồi trên xe buýt vào sáng sớm để mong được làm việc, cũng tự hỏi bản thân mình có gì tốt, tốt đến mức có thể vượt qua các ứng cử viên của Đại học Columbia, Đại học Harvard, Thanh Hoa, Bắc Đại

Đủ tốt để nhận được offer tương tự như họ? Cô không tự tin một cách mù quáng mà cho rằng đó là do may mắn.

Bắc Kinh sau cơm mưa, sáng sớm cũng có sương mù, cô đến quá sớm, cả tầng lầu văn phòng rộng lớn không một bóng người.

Nhân viên bảo vệ bảo cô ngồi ở khu vực chờ, cạnh ô cửa kính lớn từ trần đến sàn, bên ngoài là một cây bạch quả cao.

Vẫn còn sớm, cô đặt ba lô bên cạnh, ngồi thẳng lưng nhìn ra khung cảnh bên ngoài, đeo tai nghe, hai tay đặt trên đầu gối.

Đó là năm 2010, Bắc Kinh năm 2010, có rất ít cô gái ngồi như thế này.

Hầu hết các cô gái sẽ ngồi đó trong trạng thái vô cùng thư thái, như thể họ có cả thế giới.

Cô ngửi thấy hương thơm cà phê, quay đầu lại liền nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú, dáng người khỏe khoắn, bờ vai rộng đi ngang qua, mặt không chút biểu cảm, đôi mắt kiên định nhìn phí trước, đôi chân dài bước nhanh đến cửa, quét thẻ một tiếng bíp và biến mất trong thang máy.

Thượng Chi Đào có chút vui mừng, Diêu Bội nói những người đàn ông “có khí chất” nhất toàn Bắc Kinh này đều ở Lăng Mỹ, Thượng Chi Đào hỏi cô ấy “khí chất” là thế nào, Diêu Bội lấp lửng bảo cô phải tự mình trải nghiệm.

Vào buổi sáng ngày đầu tiên đi làm, Thượng Chi Đào đột nhiên hiểu được thế nào là “Khí chất”.

“Khí chất”, có lẽ là chính người đàn ông vừa đi ngang qua.

Loan Niệm đương nhiên không biết rằng anh vừa mới được đánh giá là “có khí chất”, hôm nay họ có một dự án lớn, và anh phải đến sớm để xem xét lại.

Khi đi ngang qua Thượng Chi Đào, anh hoàn toàn không để ý đến cô.

Anh đi lên lầu, đặt ly cà phê xuống bàn, nghe thấy tiếng chuông điện thoại thuận tay nhấc máy, đầu dây bên kia là một người phụ nữ đang khóc: “Em hối hận rồi, em không muốn chia tay. chúng ta bắt đầu lại nhé?"

"Thật ngại quá, đồ bỏ đi tôi không dùng lại."

Anh cúp điện thoại, cài đặt chặn cuộc gọi từ bên kia, động tác vừa tàn nhẫn vừa điêu luyện.

Sau đó, cầm máy tính và đi đến phòng họp.

Rất nhiều người trong công ty đều sợ hãi Loan Niệm, anh chưa bao giờ là người dễ dãi nhưng ai cũng muốn đi theo anh, còn anh ấy, mới 28 tuổi đã ngồi vào vị trí này, anh có tài, có năng lực, làm việc chăm chỉ và tất nhiên, cũng có hậu thuẫn.

Anh ấy nhất định tương lai vô lượng.

(*) HRBP: Human Resource Business Partner (Nhân Sự - Đối tác kinh doanh) Một vị trí cấp cao trong bộ phận Nhân Sự, có nhiệm vụ tối ưu các hoạt động nhân sự để hỗ trợ các mục tiêu kinh doanh của tổ chức.