Chương 13: Con tim bùng lên ngọn lửa

Chương 13: Con tim bùng lên ngọn lửa

Thượng Chi Đào mới thực sự được trải nghiệm cường độ đi công tác của công ty quảng cáo.

Cô từng nghĩ rằng đi công tác sẽ nhàn nhã tự tại, nhưng chuyến công tác thực sự chính là không ngừng nghỉ.

Sau bữa điểm tâm đó, công việc bất tận bắt đầu, tất cả mọi người được chia thành bốn nhóm, vì cô không có kinh nghiệm nên được phân công làm trợ lý của Loan Niệm, còn Lumi được cử đến hội trường.

Thượng Chi Đào không hề ghim thù, sự không vui vào buổi sáng nhanh chóng tan biến. Nhưng cô không biết Loan Niệm có ghim thù với mình hay không, đồng nghiệp lần lượt rời đi, chỉ còn lại cô và anh ngồi đó.

Thượng Chi Đào cảm thấy có chút khó chịu, cũng không giải thích được tại sao, lần nào ở bên cạnh anh cô cũng cảm thấy không thoải mái.

Trong lòng mơ hồ sợ rằng anh sẽ lại tìm cớ giáo huấn mình, giống như một học sinh không ra gì vậy.

“Ngồi bên này đi.” Loan Niệm hất cằm về phía mình, bảo Thượng Chi Đào ngồi qua.

Thượng Chi Đào nghe lời, ngồi bên cạnh anh, ngửi thấy mùi thơm rất dễ chịu trên người anh, nhưng lại không phân biệt được là mùi gì, không giống mùi nước hoa thông thường.

Lúc này, anh không có vẻ gì là thù địch, nhìn có vẻ ôn hòa hơn một chút.

Loan Niệm khẽ đẩy máy tính về phía Thượng Chi Đào, đưa cho cô xem lịch trình mà thư ký vừa gửi qua: “Hôm nay chúng ta có ba khách hàng cần gặp, khách hàng đầu tiên đã đến giai đoạn triển khai, một phần trong đó chính là hội trường mà Lumi đi xem bao gồm cả phần thị giác và toàn bộ văn án; khách hàng thứ hai đã thắng thầu, nhưng phần nội dung sáng tạo cần được chỉnh sửa; khách hàng thứ ba là một bữa tiệc tối, bên Sales đã theo rất lâu, đã bước vào bước tìm hiểu sâu, vì nằm trong White list của khách VIP, đối chiếu title với phía khách hàng tham dự, cho nên tôi cũng phải có mặt.”

Loan Niệm dừng lại, quay đầu hỏi Thượng Chi Đào: “Tình hình tôi vừa nói nhớ hết cả rồi?”

Cô gật đầu: "Nhớ rồi."

"Những gì cô phải làm là ghi chép lại cuộc họp của hai khách hàng đầu tiên và gửi chúng cho tôi sau cuộc họp; quan sát phản ứng của khách hàng nhiều hơn và cho tôi biết suy nghĩ của cô về cuộc họp."

“Vâng.”

“Biết uống rượu không?” Loan Niệm hỏi cô.

"Không biết."

Loan Niệm lặng lẽ nhìn cô một cái, Thượng Chi Đào hiểu ý của ánh mắt đó: Uống không được mà dám lượn lờ trong giới quảng cáo? Đối đáp lại anh là ánh mắt thẳng thắng vô ưu, Loan Niệm cũng hiểu được ý qua ánh mắt của cô : Không biết uống rượu thì sao nào?

Thượng Chi Đào khá hài hước, đôi khi cô khiêm tốn đến mức ai bảo gì làm nấy, đôi khi lại đột ngột xù lông lên, nhìn có vẻ khá đáng sợ, nhưng cũng chỉ một tí đáng sợ vậy thôi.

Dù có bực mình khó chịu thế nào, công việc vẫn phải làm. Cô nghiêm túc hỏi Loan Niệm: “Luke, trước đó Lumi nói rằng biên bản cuộc họp của trung tâm sáng tạo có một mẫu cụ thể, anh có thể gửi cho em một bản được không?” Lumi nào có nói gì đâu, nhưng Loan Niệm chắc chắn là lắm yêu cầu nên hỏi trước để tránh bị anh phê bình.

Loan Niệm tiện tay tìm một bản biên bản cuộc họp cho cô đọc, dài chưa đến 300 chữ. Thượng Chi Đào tưởng mình đọc nhầm, cảm thấy Loan Niệm đang trêu mình nên hỏi: “Đây là biên bản cuộc họp à?” Còn không dài bằng biên bản của phòng Marketing.

"Hừm, nhìn rõ ràng chưa? Viết trọng điểm, không viết dư thừa"

"Vâng đã rõ,"

Thượng Chi Đào nhận ra rằng cô thực sự không bắt được mạch của Loan Niệm, cô nghĩ anh là người có yêu cầu cao trong công việc, nhưng biên bản cuộc họp của họ chỉ vỏn vẹn vài chữ.

Nói anh yêu cầu thấp thì không phải, anh lại liên tục đề xuất kiến nghị.

“Còn câu hỏi nào về công việc không?” Loan Niệm hỏi cô.

“Hết rồi……"

"Đi thôi. "

Loan Niệm không nói gì với cô ngoại trừ công việc, đứng bên đường đón xe taxi. Thượng Chi Đào chỉ vào cây dù trong quán cà phê ven đường: “Anh đến đó đợi đi, em bắt xe.” Phải cung kính như vậy mới là thái độ của cấp dưới đối với sếp,

Loan Niệm liếc nhìn cô, anh không thích cách cư xử của Thượng Chi Đào, thực ra hầu hết cấp dưới của anh đều như vậy, nhưng anh lại đặc biệt không thích cô như vậy. Anh lại muốn giáo huấn cô, nhưng cuối cùng lại kìm lại.

Liên quan gì đến tôi chứ.

Thích bắt xe thì bắt đi.

Tôi rảnh quá hay sao mà đi giáo huấn một kẻ ngốc?

Loan Niệm nghĩ thầm, liền đứng sang một bên để Thượng Chi Đào bắt xe.

Lúc lên xe, anh mở cửa, liếc nhìn bộ váy hoa của cô rồi yên lặng ngồi vào ghế trong.

Thượng Chi Đào mơ hồ cảm thấy rằng cô đang được quan tâm, nhưng cũng cảm thấy rằng không phải vậy.

Cô cảm thấy mình không còn sợ anh như tuần trước nữa, Loan Niệm tuy miệng xấu nhưng khi làm việc lại rất nghiêm túc.

Anh không nói nhiều, nhưng mỗi câu đều là thông tin quan trọng, bạn chỉ cần lắng nghe cẩn thận, anh ấy sẽ dạy những gì nên dạy và sẽ nói những gì nên nói.

Khi Loan Niệm gặp Bên A, nó thực sự khác với những gì Thượng Chi Đào làm khi cô còn đi học.

Cô nhớ rằng khi những sinh viên nghèo như họ gặp Bên A, bọn họ lo lắng đến mức không dám thương lượng các điều khoản và cực kỳ thận trọng khi đưa ra lời khuyên.

Khi đó, bên A như nắm rõ họ trong lòng bàn tay, thường thở dài: “Này, kinh phí không nhiều, không được thì chúng tôi hỏi nhóm khác”.

" Không cần phải hỏi ạ, chúng em là tốt nhất. Chúng em vừa rẻ và tốt."

Còn Loan Niệm thì sao?

Loan Niệm tạo cho người ta cảm giác rằng tôi không quan tâm bạn có phải là bên A hay không, chỉ cần nghe theo tôi là đúng, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.

Nhưng anh lại biết chừng mực, không hề làm người khác khó chịu.

Anh đưa ra một ý tưởng và thảo luận nghiêm túc với đối phương. Nếu gặp điều gì đó không đồng ý, anh sẽ chậm lại, suy nghĩ kỹ rồi nói cho khách hàng biết vấn đề nằm ở đâu. Từng bước từng bước một, ôn hòa nhã nhặn.

Ví dụ, anh sẽ hỏi: "Vậy ý tưởng này là dùng cho những đối tượng nào? Có thể thay đổi một phần của ý tưởng này được không?

Ví dụ khác, anh ấy sẽ nói: "Trong ba năm qua, chúng tôi đã thử sử dụng phương pháp truyền đạt này ba lần, hiệu quả không phải rất tốt." Sau đó, anh ấy sẽ bật máy tính và tìm dữ liệu tại thời điểm đó cho họ xem.

Dường như mọi thứ đã được sắp xếp sẵn trong đầu , anh có thể lấy nó ra bất cứ lúc nào anh muốn.

Anh cũng sẽ cười với nữ giám đốc của Bên A: “Giảm giá không phải là chiến lược tốt nhất”.

Sao anh lại có thể ôn nhu đến thế. Khi anh dịu dàng, anh có một diện mạo khác, khiến mọi người cảm thấy như một cơn gió mùa xuân.

Loan Niệm luôn luôn làm người khác bất ngờ.

Thượng Chi Đào nghĩ rằng anh sẽ ngang ngược, ngông nghênh, nhưng anh không như thế.

Thật là một người kì quái.

Sau khi kết thúc với vị khách hàng đầu tiên, khách hàng một mực tiễn họ xuống lầu rời đi.

Thượng Chi Đào như đã học được các kỹ năng siêu cấp trong sách giáo khoa, không, những điều này làm gì có trong sách.

Nhìn vào mắt Loan Niệm, cô có chút ngưỡng mộ không thể che giấu.

Cô không chỉ nhìn một lần, rồi lại nhìn lần nữa, Loan Niệm bắt được, cô cũng không hề cảm thấy xấu hổ, cuối cùng cũng thẳng thắn nói ra những gì trong lòng mình: “Anh thật sự rất lợi hại, cuộc họp khi nãy đúng là ngoạn mục. ”

“Tâng bốc sếp là khóa học bắt buộc trong đại học à?” Loan Niệm hỏi cô.

Không thể khen cũng chẳng thể mắng, đúng là một người rất khó hòa đồng.

Thượng Chi Đào bị anh làm cho nghẹn họng, nhưng rồi cũng quen, cô phớt lờ anh và tiếp tục nói: "Hôm nay em đã học được rất nhiều điều từ anh."

"Đã học được gì?"

Thượng Chi Đào suy nghĩ một lúc: “Học được cách sử dụng lợi thế giới tính của mình để mỉm cười với các khách hàng nữ.”

Nói xong, cô cười ranh mãnh, tỏa ra khí chất tỏa nắng khiến cả người bừng sức sống.

Loan Niệm nhìn cô, tân binh này buổi sáng còn đỏ mắt dậm chân trước mặt anh, buổi chiều liền dám đùa giỡn với anh, to gan thật.

Liếc cô một cái, xoay người đi vào cửa hàng tiện lợi ven đường, mua hai chai nước và ném cho Thượng Chi Đào một chai, cô vội vàng đón lấy: “Cảm ơn.”

"Không có gì."

Loan Niệm uống nước, liếc mắt nhìn Thượng Chi Đào, mặt cô hơi ửng hồng vì nắng. Rõ ràng là một cô gái bình thường như vậy, nhưng khi hơi ngẩng cổ lên để uống nước lại có chút gợi cảm. Gợi cảm một cách sạch sẽ. Con tim anh như bùng lên ngọn lửa.

Rất nhẹ.