Chương 10: Nghe lén ư

Chương 10: Nghe lén ư

Buổi tối buồn tẻ kết thúc, dưới lầu nhà Khương Lan.

“Lên uống trà không?” Khương Lan mời anh. Một người phụ nữ trải qua sóng gió rất hiểu cuộc sống. Thích thì lấy, không cần biết người đó là ai.

“Chúng ta đều là người trưởng thành, tôi hiểu ý cô.” Loan Niệm đốt một điếu thuốc.

“Nhưng không cần thiết, Lăng Mỹ cũng không phải của tôi, cho dù có ký hợp đồng này, cũng chỉ là đội ngũ của tôi phải cực khổ làm thêm giờ mà thôi. "

Khương Lan nhìn Loan Niệm, anh ta thật sự có khuôn mặt bạc tình, nhìn qua là biết không dễ chọc, nhưng Khương Lan lại thích.

“Hợp đồng sẽ ký, tiền cũng sẽ ứng.” Khương Lan bỗng nhiên nở nụ cười: “Nếu như anh thật đi cùng tôi, tôi mới thật sự sợ hãi.”

Loại chuyện này cũng cần kĩ xảo, Khương Lan đại khái hiểu rõ, con người Loan Niệm mềm cứng đều không chịu, tương lai còn dài, không gấp.

"Cảm ơn."

"Không có gì."

Khương Lan xoay người đi về phía trước, đi đến cầu thang, cô quay đầu nhìn Loan Niệm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: “Anh thật sự không lên sao?”

Loan Niệm nhún vai lên xe.

Đã gần mười hai giờ, một nửa cuối tuần này đã bị lãng phí. Anh về nhà, tắm rửa, mở một chai soda lạnh và chuẩn bị phê duyệt thư sau khi uống.

Nhưng Thượng Chi Đào thực sự rất kiên trì, một tin nhắn nhắc nhở khác được gửi đến: "Chào Luke, xin hỏi anh đã ngủ chưa?"

Thanh toán có cần gấp đến thế không! Nửa đêm nửa hôm phê duyệt thì có thể thanh toán à?

Bộ não của cô ta không hoạt động sao?

Anh ấy gọi cho Trương Lãnh, hiển nhiên vẫn ở tiệc rượu, điện thoại rất ồn ào: "Alex."

"Này Luke, vinh quang hoàn thành sứ mệnh rồi à?"

"Thay người."

"Cái gì?"

"Người bên phòng Marketing phụ trách liên lạc với phòng của chúng tôi cần được thay thế."

"Vì sao?" Trương Lãnh tựa hồ có chút say: "Tại sao phải thay người?"

"Bởi vì cô ta ngu ngốc. Anh biết là tôi không thể chịu nổi những người ngu ngốc."

"Nhưng phòng Marketing không có ai khác ... Họ đã được điều động đến những nơi khác rồi. Chờ thêm vài ngày, đợi tôi điều binh về rồi đổi cho cậu." Trương Lãnh nói qua loa với Loan Niệm, anh hiểu Loan Niệm quá rõ, chỉ cần là người anh ta không ưng, anh sẽ tìm mọi cách để thay người.

Nhưng Thượng Chi Đào là một cô gái thật thà và chăm chỉ biết bao nhiêu, nếu lần này cô bị thay thế, về sau cô làm thế nào để phát triển công việc đây?

Loan Niệm không nói nhiều với Trương Lãnh nữa, mở máy tính và phê duyệt email.

Trước khi đóng máy tính, một tin nhắn từ Thượng Chi Đào gửi đến: "Đã nhận được, vất vả anh rồi."

Rõ ràng là cô đang đợi ở đó.

Loan Niệm phát hiện ra rằng Thượng Chi Đào không có ưu điểm nào khác, ưu điểm lớn nhất là sự kiên nhẫn và tính tình tốt.

Một người như anh gặp phải một người không có năng lực quan sát hay hiểu ý người khác như cô, đúng là khiến người ta đau đầu.

"Còn việc gì cần tôi can dự nữa không?" Loan Niệm hỏi cô

"Vẫn còn, nhưng không vội ạ, hôm nay đã rất muộn rồi, không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa..."

“Để đến ngày mai làm phiền à?” Loan Niệm không có ý làm khó người khác, hôm nay không giải quyết thì ngày mai.

Anh không muốn Thượng Chi Đào phá hỏng ngày chủ nhật của mình.

Trực tiếp bấm máy gọi cho cô và nghe thấy lời chào bối rối của cô.

“Còn có chuyện gì cần tôi xử lý?” Loan Niệm không chào hỏi mà trực tiếp nói.

"Còn có cuộc họp thường niên của công ty cần anh chốt địa điểm..."

"Tôi sẽ nói chuyện với Alex vào thứ Hai tới."

"Còn có ngân sách và tài liệu của quý 3 mà bên phòng kế hoạch yêu cầu, cũng cần anh xác nhận lại.”

"Tìm Kitty đi."

"Vậy thì tạm thời không có công việc nào khác ... Xin lỗi vì đã làm phiền anh ..."

Loan Niệm trầm mặc hai giây, áp chế lửa giận trong lòng: "Không sao."

"Vậy chúc ngủ ngon." Thượng Chi Đào hơi chột dạ khi nói, cô biết hôm nay gửi nhiều tin nhắn là bất lịch sự, nhưng cô không có cách nào khác, lão đại và kế toán đều đang hối thúc.

Sau khi nói chúc ngủ ngon, cô đợi Loan Niệm cúp điện thoại.

Đó là phép lịch sự, đợi đối phương cúp máy trước đã.

Loan Niệm ném điện thoại sang một bên, uống một ngụm nước có ga lạnh như băng.

Bọt khí nổ tung trong miệng khiến đầu óc anh tỉnh táo, quay đầu lại phát hiện điện thoại vẫn đang mở, Thượng Chi Đào không cúp máy sao?

"Cô không cúp máy à? Nghe lén ư?" Loan Niệm đột nhiên lên tiếng, Thượng Chi Đào vội vàng giải thích: "Quy tắc nơi công sở..."

Quy tắc nơi công sở? Shit! Loan Niệm trong lòng mắng một tiếng, não của nhân viên này bị chó ăn rồi sao?

Nhưng cô nói cũng không sai, nhưng không biết linh hoạt sao?

Anh nén giận nói: “Ừ, là tôi cúp máy muộn.” Anh cúp máy, quay người vừa thấy bực lại thấy buồn cười.

Đầu óc gì thế này!

Thượng Chi Đào cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ, ngày hôm sau mở mắt ra đã nghe thấy tiếng thì thầm trò chuyện bên ngoài,cô đột nhiên yêu ngôi nhà nhỏ này.

Bạn cùng phòng của cô đều rất tốt, tỏa nắng, vui vẻ và phấn đấu, cô thực sự may mắn khi đi làm về có được một tổ ấm an toàn như vậy.

Cô không gặp phải những điều tồi tệ khi thuê nhà trên Internet, ngoại trừ việc ngôi nhà không phải là ngôi nhà mà người môi giới nói.

Thượng Chi Đào đứng dậy mặc quần áo, bưng chậu rửa mặt đẩy cửa ra ngoài, liền nhìn thấy Tôn Vũ và Tôn Viễn Chư đang ngồi đó mày mò máy tính, vì cả hai đều họ Tôn nên có vẻ thân thiết hơn .

“Dậy rồi à?” Tôn Vũ chào cô, Thượng Chi Đào gật đầu và mắt kính đang đeo rơi xuống.

"Gọng kính bị lỏng? Lát nữa anh giúp em thắt chặt lại." Tôn Viễn Chư nói với Thượng Chi Đào đang cầm kính lên.

"Được, cảm ơn!" Thượng Chi Đào đi đánh răng rửa mặt, làn da của cô rất tốt, chỉ dùng mỹ phẩm dưỡng da đơn giản thôi cũng đẹp.

Cầm những lát bánh mì và sữa ngồi đối diện với vẻ mặt sảng khoái, cô thích nhất là ăn bánh mì và sữa, sự kết hợp này sẽ khiến cô không bao giờ chán.

“Được.” Tôn Viễn Chư ấn nút khởi động lại, đem máy tính chuyển cho Tôn Vũ: “xem xem.”

"Thật tuyệt vời, được rồi! Cảm ơn nha." Tôn Vũ cảm ơn

“Không có gì.” Tôn Viễn Chư quay vào phòng lấy ra một hộp dụng cụ, nói với Thượng Chi Đào, “Đưa kính cho anh xem.”

Thượng Chi Đào tháo kính đưa cho anh, nhìn Tôn Viễn Chư lấy ra một chiếc tua vít nhỏ, anh tháo kính của cô.

"Thử xem?"

Thượng Chi Đào đeo vào, quả nhiên kính không còn rơi xuống nữa, cô cười với Tôn Viễn Chư: "Có phải con trai ai cũng có hộp dụng cụ như vậy không?"

"Có lẽ."

Cách Tôn Viễn Chư nhìn Thượng Chi Đào có chút khác biệt, dịu dàng hơn.

Anh nhớ lại cái đêm lần đầu tiên anh gặp cô, cô bị tiếng xe đẩy của anh làm cho sợ phát khϊếp.

Nhớ lại việc cô chạy trốn lúc đó khiến Tôn Viễn Chư cảm thấy rất có lỗi.

“Lát nữa anh có hẹn chơi board game với bạn cùng lớp đại học, hai người có muốn đi cùng không?” Tôn Viễn Chư mời bọn họ.

“Tam Quốc Sát?” Thượng Chi Đào hai mắt sáng lên, ở trường cô cũng thường cùng các bạn học chơi.

"Đúng vậy, cùng chơi?"

“Đi không?” Thương Chí Đào hỏi Tôn Vũ.

"Đi chứ!"

Họ đều là nam nữ độc thân, cuối tuần không có việc gì làm, thỉnh thoảng được quây quần bên nhau, thư giãn cũng cảm thấy hạnh phúc.

Họ đi tàu điện ngầm đến điểm hẹn, nhìn thấy một nhóm nam nữ, mỗi người một vẻ.

Thượng Chi Đào đoán rằng Tôn Viễn Chư tốt nghiệp từ một trưởng rất tốt, nhưng không ngờ lại tốt như vậy.

Trường đại học số một trong nước.

Các bạn cùng lớp của anh cũng tốt bụng và thân thiện, một bạn nữ cùng lớp chạy đến gọi cà phê cho Thượng Chi Đào và Tôn Vũ, cả nhóm bắt đầu vui vẻ.

Hóa ra những sinh viên hàng đầu cũng chơi board game và chơi rất giỏi.

Thượng Chi Đào bốc trúng trung thần, cô chọn Tôn Thượng Hương.

Tôn Viễn Chư làm là chủ công, chọn Lưu Bị.

Khi bắt đầu trò chơi, tất cả vũ khí đều được trao cho Thượng Chi Đào, và mọi người la ó: "Tôn Viễn Chư là chủ công, sắc lệnh trí hôn* nha!"

Thượng Chi Đào đỏ mặt ôm chặt quân bài, ở hiệp đầu tiên có người chĩa súng vào cô, chẳng mấy chốc chỉ còn một giọt máu.

Người khác sử dụng lá bài “Nam Man Nhập Xâm” , Thượng Chi Đào hết sạch máu, Tôn Viễn Chư cho cô ấy một quả đào hồi sinh, và mọi người lại la ó: "Chủ công có khác!"

Cuối cùng cũng đến lượt cô, cô may mắn, tất cả đều là lá bài vũ khí, Tôn Viễn Chư cho cô thêm hai lá nữa.

Lấy vũ khí và bắt đầu thay đổi trang bị, cuối cùng chọn trang bị “Gia Cát Liên Nỏ” và “Xích Thố Mã”, sau đó liên tiếp gϊếŧ 4 lần người chơi khác, nhanh chóng tiêu diệt một nghịch tặc và ném hai thẻ để hồi máu cho Lưu Bị.

Dù gì cũng là người trẻ tuổi, dù có ngoan ngoãn dịu dàng cũng có lúc dứt khoát, vẻ phấn khởi trên gương mặt không tài nào che giấu. Những người chơi trên bàn hết nhìn Tôn Viễn Chư, lại nhìn sang Thượng Chi Đào, đều cảm thấy hai người có vấn đề.

Thượng Chi Đào không để ý đến ai, một lòng chỉ nghĩ đến việc giành chiến thắng trong vòng này.

Dân chơi Tam Quốc Sát bao giờ cũng l*иg tiếng hành động cho nhân vật của mình.

Mỗi lần trả máu cho Tôn Viễn Chư, cô đều nói: "Chủ công, đến đây ~" Trông cô vừa đáng yêu lại xinh đẹp.

Tôn Vũ thì khác, Tôn Vũ đanh đá hơn, cô bắt kẻ phản bội, chơi đùa Lữ Mông, một lá bài cũng không ra, cô để dành đấy, nhưng cũng không ngăn cản cô đùa giỡn: "Này, này, Tôn Thượng Hương , em với chị hai ta ngủ một lát!"

Mọi người cười ầm lên.

Nếu may mắn được chia thành các thứ hạng, Thượng Chi Đào cảm thấy rằng vận may của bản thân nằm ở hạng nhất.

Cô đã gặp rất nhiều người thú vị trong một khoảng thời gian ngắn, nó khiến cô ấy cảm thấy bớt cô đơn.

Dù công việc có vất vả đến đâu, ít nhất hãy để cô hồi phục vào cuối tuần này.

· (*) Sắc lệnh trí hôn – 色令智昏: Chỉ việc mất lý trí vì sắc đẹp/ du͙© vọиɠ, đầu óc u mê vì sắc đẹp/ du͙© vọиɠ.

· (*) Tam Quốc Sát là một boardgame nổi tiếng của Trung Quốc, lấy bối cảnh thời Tam Quốc. Các bạn có thể tham khảo qua Google