Tên Danmei: Nằm xuống! Cướp Đây! Tác Giả: Phong Cuồng Phán Quan. Chuyển Ngữ: Phượng Khuynh Yên. Edit: Phượng Khuynh Yên. Beta: Meo Meo.Đứng Sai Bên."Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng!!" Người đàn ông mặt sẹo hai chân run rẩy cũng giống lợn rừng tè ra quần. Gã hoàn toàn không cho rằng khẩu đại bác trong tay thiếu niên là giả, cái đó mới nổ một cái hố lớn sao có thể là hàng giả!?
"Sớm mang thần thú ra thì không có vấn đề gì rồi."
Ta cũng không nghĩ tới ngươi có thể vác đại bác muốn bắn ta!! Trong lòng người đàn ông mặt sẹo la to, gã gây nghiệp chướng gì, thế quái nào đυ.ng tới người tùy tiện sờ tai liền móc ra khẩu đại bác!
"Đại nhân nói gì cũng đúng, tiểu nhân có mắt như mù kính xin các đại nhân thứ lỗi. Tiểu nhân sai rồi, lần sau tiểu nhân không bao giờ dám tái phạm nữa, đại nhân coi như cái rắm rồi buông tha tiểu nhân đi ~ ~"
"Muốn ta buông tha cho ngươi? Được nha! Nhưng ngươi phải làm đàn em của ta." Mộc Phàm không quên nguyên tắc đàn em càng nhiều càng tốt, cậu mạnh hơn so với những người này, những người này phải làm đàn em của cậu, nghe lời cậu. Mộc Phàm không chút nào cảm thấy loại hành vi này của mình không khác gì cưỡng ép bắt buộc gã, những điều này nói ra cũng không thông với cậu, bởi vì tại Liên Minh Tinh Tế cậu là Thiếu chủ tổ chức xã hội đen, ở Cổ Đại cậu làm trại chủ sơn tặc!
"Cái gì! Ngươi muốn ta làm tiểu đệ của ngươi!" Người đàn ông mặt sẹo lập tức liền gào lên, nhưng gã là trại chủ mà!
"Không đồng ý cũng không sao." Mộc Phàm lời thì nói như thế, nhưng họng đại bác lại nhắm vào người đàn ông mặt sẹo, ngón tay đặt trên công tắc: "Dù sao ta cũng không yêu cầu ngươi nhất định phải đồng ý."
Đây hoàn toàn là uy hϊếp trắng trợn được không, còn kêu không đồng ý cũng không sao! Ngươi có chắc nếu ta không đồng ý, ngươi sẽ không lỡ tay nã pháo chứ!!
"Nhanh trả lời đi, ta không kiên nhẫn lắm!"
"... Đại nhân ta còn có lựa chọn khác sao?"
"Không."
Vậy ngươi hỏi cái rắm.
Không chỉ người đàn ông mặt sẹo, ngay cả đám người Cô Độc Hiên Hàn đều cảm thấy rằng người ta không có quyền từ chối lời nói của thiếu niên.
"Nhanh đồng ý đi, ta sẽ không dùng vũ lực cưỡng ép ngươi, ta muốn ngươi cam tâm tình nguyện." Mộc Phàm nghiêm túc nhìn người đàn ông mặt sẹo, song, ngón tay vẫn luôn đặt trên công tắc không có ý định buông ra.
Cam tâm tình nguyện em gái ngươi!
Vũ lực em gái ngươi!
Cái khẩu đại bác đen thui thùi lùi đối mặt với gã là cái gì đấy!
"Tốc độ!" Mộc Phàm rốt cuộc nổi giận, người đàn ông mặt sẹo cuối cùng nhu nhược.
"Ta đồng ý! Ta đồng ý còn không được à!!" Gã không muốn mười tám năm sau làm người tốt, bộ dáng bây giờ rất ổn.
"Cam tâm tình nguyện?"
"Tâm – cam – tình – nguyện." Nghiến răng nghiến lợi.
"Ngoài miệng nói không dùng vũ lực muốn người ta cam tâm tình nguyện, nhưng loại hành vi này của ngươi cùng uy hϊếp có cái gì khác nhau chớ? Các hạ không cảm thấy hành vi này của chính mình rất hèn hạ sao?"
Đột nhiên một bóng người xuất hiện trên nhánh cây cách đó không xa, đám người Cô Độc Hiên Hàn đối với sự xuất hiện của người này dường như không có bất ngờ chút nào. Dẫu sao người luyện võ rất nhạy cảm với hơi thở đột ngột xâm nhập.
Mộc Phàm ngẩng đầu nhìn người nói: "Ngươi là ai."
Gân xanh trên trán Tiêu Vũ Phong gần như nổ tung, y đường đường Minh Chủ Võ Lâm từ lúc nào bị người coi thường đến thế! Đánh y trọng thương đã vậy còn quên nhanh! Thù này không báo không phải quân tử!!
"Mộc Phàm, ngươi thật sự không gia nhập Võ Lâm Minh, ngươi muốn đối địch với cả Võ Lâm Minh sao!?"
"Võ Lâm Minh? A, ta nhớ ra ngươi rồi, con người ngươi quá lắm mồm lắm miệng, ta đã nói không có hứng thú với cái đó."
"Minh Chủ cứu mạng, những người này bắt nạt đàn ông chọc ghẹo đàn bà, vừa rồi còn uy hϊếp chúng ta nhất định phải trở thành đàn em của họ! Xin Minh Chủ hãy làm chủ cho chúng ta!!!" Người đàn ông mặt sẹo mặc dù làm sơn tặc, thế nhưng từng nghe qua tiếng tăm Võ Lâm Minh. Mấy người này đắc tội Võ Lâm Minh khẳng định không có kết quả tốt.
"Ta nhìn thấy tất cả rồi, Mộc Phàm ta sẽ công khai hết thảy tội ác của ngươi, để ngươi không có chỗ đứng trên giang hồ! Nếu thức thời, ta khuyên ngươi đừng ngu dại đối địch Võ Lâm Minh. Thần thú có thần lực bọn ta tất nhiên không thể so bì, trước đây do ta khinh địch, nhưng các ngươi tuyệt đối không có khả năng đối địch với cả giang hồ!" Tiếu Vũ Phong càng nói càng hùng hồn, chờ Mộc Phàm hối hận.
Nào ngờ thiếu niên một chút biểu cảm hối hận cũng không có, như không có vấn đề gì nhún nhún vai, vẫy vẫy tay: "Ngươi đi đi."
"..."
"Minh Chủ, chúng ta đứng về phía ngươi!" Người đàn ông mặt sẹo, mặt khỉ và những người khác chỉ sợ Minh Chủ bị thiếu niên chọc giận mà rời đi, thiếu niên thật có bản lĩnh chọc giận chết người không đền mạng!
"Tốt, tốt, nếu ngươi hung hăng càn quấy như vậy, hãy để ta tới thỉnh giáo bản lĩnh của ngươi!" Nói xong, Tiếu Vũ Phong rút kiếm đâm về phía Mộc Phàm.
Mộc Phàm vác khẩu đại bác tránh thoát dễ như bỡn, không để Tiếu Vũ Phong đυ.ng tới góc trang phục cậu, cậu tránh thoát như thế nào, mọi người đều không thấy rõ.
Cô Độc Hiên Hàn, Điện Thiên Ảnh, Dĩnh Vô Tuyết cùng Sát Văn Thiên vẫn luôn theo dõi cậu, ánh mắt không khỏi tối sầm, ban nãy Mộc Phàm di chuyển họ không thấy rõ động tác.
"Cha."
"A?" Điện Thiên Ảnh nhất thời chưa phản ứng lại thiếu niên đang gọi mình.
"Đến đây."
"A?"
"Cha không phải nói nguyện ý vì con lên núi đao xuống biển lửa sao? Đến đây!" Mộc Phàm phách lối bá đạo ra lệnh Điện Thiên Ảnh.
Điện Thiên Ảnh sờ sờ tóc, hắn đích thực có nói lời như vậy, nhưng, không cần coi là sự thật đi. Bị ánh mắt nhiệt tình trắng trợn thiếu niên nhìn chằm chằm, Điện Thiên Ảnh không còn cách nào từ chối, đành phải nhắm mắt dời bước chân. Tuy rằng Tiếu Vũ Phong không phải nhân vật lợi hại, thế nhưng cảm giác bị nô dịch uất nghẹn đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì...
Nhị Hắc vẫn luôn bên cạnh đôi mắt sáng rỡ, lần này chủ nhân không gọi nó lên, có chuẩn bị vỏ xe phòng hờ rồi! Hiển nhiên cái vỏ xe phòng hờ này đang ám chỉ Điện Thiên Ảnh. Nhị Hắc lập tức ý thức được trong mấy người ở đây, địa vị Điện Thiên Ảnh phía dưới mình.
Điện Thiên Ảnh được gọi là ảnh vệ mạnh nhất không phải hư danh, Tiếu Vũ Phong hiển nhiên không phải đối thủ Điện Thiên Ảnh, bị Điện Thiên Ảnh bức vào ngõ cụt chỉ sau vài chiêu. Điện Thiên Ảnh ra tay không giống những người khác, mỗi chiêu của hắn hầu như đều đánh tử huyệt Tiếu Vũ Phong, nhanh, chuẩn, hung ác...
Không qua mấy chiêu cả người thụ thương Tiếu Vũ Phong nghiêm trọng.
Ngay tại lúc Điện Thiên Ảnh đạp bay Tiếu Vũ Phong, định ra đòn chí mạng, một bóng người chợt lóe ôm Tiếu Vũ Phong rời xa trận chiến. Giống như trước kia đoạt Tiếu Vũ Phong từ trong tay Nhị Hắc đều cùng một người, Phong Dao ôm Tiếu Vũ Phong vào trong ngực, cúi đầu với đám người Mộc Phàm, nói xin lỗi: "Xin lỗi, hãy tha thứ cho hành vi mạo phạm của Minh Chủ nhà ta."
Nói xong ôm Tiếu Vũ Phong lắc người một cái biến mất không còn tăm hơi, chỉ sợ đám người Mộc Phàm hối hận đuổi theo. Một màn quen thuộc như thế, làm cho tất cả mọi người cạn lời...
Bầu không khí chìm trong yên lặng, Mộc Phàm nhìn chăm chú phương hướng Phong Dao rời đi, người đàn ông mặt sẹo và những người khác nhìn thấy vị cứu tinh không còn, lần này thật sự tè ra quần.
Thiếu niên im lặng rất lâu, sau đó vỗ ót một cái bỗng nhiên tỉnh ngộ: "A, lại bị cứu đi!"
"..."
"..."
"Cũng là người lúc trước!" Mộc Phàm rốt cục hoàn hồn: "A, ta lại quên khoe khoang với y!"
Trọng điểm của ngươi chỉ có những thứ này sao?
"Làm sao đây, bọn y chạy rồi, hiện tại ngươi đứng ở bên kia?" Mộc Phàm cuối cùng nhớ tới tồn tại của đám sơn tặc, tiếp tục vác khẩu đại bác lên vai nhắm hướng bọn gã.
"Đứng bên đại nhân! Chúng ta đứng bên đại nhân!"
Tất cả sơn tặc quỳ xuống đất xin tha, tâm lý dồn dập chửi bới quả thực sự vận rủi tám đời.