Tên Danmei: Nằm xuống! Cướp Đây!Tác Giả: Phong Cuồng Phán Quan. Chuyển Ngữ: Phượng Khuynh Yên. Edit: Phượng Khuynh Yên. Beta: Meo Meo. Đôi lời Edit:Xin cảnh báo chương này có cảnh quan hệ nam nữ, Sát Văn Thiên không sạch, ai không nuốt trôi vui lòng click back, đừng ném đá tội mình ~~ Thật ra càng đọc về sau càng thấy Sát Văn Thiên rất đáng thương, thật đấy! Kiểu như tam quan bể nát, bị Dĩnh Vô Tuyết đối xử như vậy, con người mà, nhất là thẳng nam nữa Sát Văn Thiên sao có thể chấp nhận nổi. Phượng Khuynh Yên rất thương Sát Văn Thiên và mong mọi người cũng giống như như mình.Hôm nay Phượng Khuynh Yên mới có thời gian rảnh edit chương mới NXC, chương 31 cũng dài lắm gần 3k từ lận á, do nhất thời nổi hứng thêm mắm dặm muối mới dài cỡ vậy, ngồi gõ mà muốn rụng bộ móng bột🤣🤣
Do là ngày mai Phượng Khuynh Yên đi du lịch rồi, bửa giờ bận bịu setup hotel với plan ăn chơi nên không có nhiều thời gian edit, hẹn gặp các tình yêu vào cuối tuần nhé, cuối tuần về Phượng Khuynh Yên về sẽ edit tiếp chương mới nghen.Chúc các bạn buổi tối vui vẻ 😘😘
Thân ái 🖤🖤 Thiếu Một Người Chơi Chung Và Nói Chuyện.Khi Mộc Phàm đi, một nhóm lớn sơn tặc dính màu vàng đứng trước sơn trại "Say mê" dõi theo chiếc xe ngựa, xem thấy cảnh tượng kia khóe mắt Cô Độc Hiên Hàn và Điện Thiên Ảnh mạnh mẽ giật giật. Mà đương sự Mộc Phàm khá xúc động nhìn bọn sơn tặc càng ngày càng cách xa, trên đường nói một câu:
"Có hơi luyến tiếc bọn hắn... "
"..."
Đừng đùa, chúng ta không thể tìm được nửa điểm luyến tiếc trong mắt ngươi! Hành động của ngươi ban nãy rõ ràng tương đối tàn nhẫn hung ác!!
Đương nhiên, những lời này Cô Độc Hiên Hàn và Điện Thiên Ảnh không dám nói khỏi miệng, họ không muốn kí©h thí©ɧ thiếu niên để thiếu niên hứng thú bừng bừng viết lên mặt họ sáu chữ 'Vật sở hữu của Mộc Phàm'. Thiếu niên tuấn lãng tưởng chừng thật vô hại, lại ẩn chứa một mặt đáng sợ khác không mấy ai biết, Cô Độc Hiên Hàn và Điện Thiên Ảnh đều được mở rộng tầm mắt.
Cô Độc Hiên Hàn và Mộc Phàm ngồi trong xe ngựa theo thị vệ xuống núi, Dĩnh Vô Tuyết xuất hiện chặn đường. Dĩnh Vô Tuyết cung kính đứng bên cạnh xe ngựa, đợi Cô Độc Hiên Hàn vén rèm, anh nói:
"Sư phụ, xin cho phép đệ tử đi cùng."
"Người còn lại đâu?" Cô Độc Hiên Hàn nhìn xung quanh, phát hiện người còn lại không có ở đây, mặc dù quan hệ Dĩnh Vô Tuyết và Sát Văn Thiên không mấy tốt đẹp, nhưng thường ngày họ như hình với bóng.
"Không biết." Khuôn mặt thanh tú của Dĩnh Vô Tuyết không có biểu cảm dư thừa.
"Ta không thích có người đi theo." Cô Độc Hiên Hàn thản nhiên từ chối.
Dĩnh Vô Tuyết và Sát Văn Thiên không phải đệ tử của y, họ chỉ là những đối thủ khiêu chiến thất bại mà y bồi dưỡng. Đối với Cô Độc Hiên Hàn, dù cho ba người từng có khoảng thời gian mấy năm sống chung tại Thiên Mạc Phong, nhưng y không nảy sinh chút cảm tình ủy mị nào. Ngoại trừ võ học, Cô Độc Hiên Hàn hoàn toàn không có hứng thú với bất kỳ thứ gì, điều này Dĩnh Vô Tuyết - Người luôn luôn xoay quanh bên cạnh y không rời tất nhiên hiểu rõ nhất.
Tuy rằng biết rõ tính tình Cô Độc Hiên Hàn, nhưng sự khó chịu khi bị từ chối vẫn khiến Dĩnh Vô Tuyết rất mất mác, thẳng tắp đứng ngăn cản nhất quyết không nhường đường.
"Sư phụ, xin cho phép đệ tử đi cùng." Dĩnh Vô Tuyết ngoan cố thỉnh cầu.
"Không cần."
"... Sư phụ, xin cho phép đệ tử đi cùng."
Mộc Phàm mất kiên nhẫn từ trong xe ngựa chui đầu ra, nhìn Dĩnh Vô Tuyết kiên trì chặn giữa đường thỉnh cầu đi chung, lại nhìn Cô Độc Hiên Hàn lạnh lùng vô cảm. Các ngươi cứ đưa đưa đẩy đẩy như thế không phiền à?
Tiểu đệ tự động dâng mình tới cửa, Cô Độc Hiên Hàn luôn miệng từ chối? Mộc Phàm muốn khuyên nhủ vài lời, vừa mới hé môi, Cô Độc Hiên Hàn lập tức dùng tay che kín chặt đứt ý định của cậu, đẩy cậu vào xe ngựa!
"Tránh ra!" Cô Độc Hiên Hàn hiển nhiên không hài lòng, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm Dĩnh Vô Tuyết đứng chặn giữa đường. Y chưa từng vì ai mà thay đổi quyết định, y nói không cần thì nhất định không cần, không một ai lay chuyển quyết định của y!
Cho dù đối phương là ai!!
"..."
"Tránh ra!" Khí thế mạnh mẽ cường ngạnh đè ép Dĩnh Vô Tuyết lùi về sau vài bước. Khuôn mặt thanh tú của Dĩnh Vô Tuyết chịu thương tổn, cắn chặt môi bướng bỉnh không di chuyển.
Kể từ hai năm trước lúc bị đuổi khỏi Thiên Mạc Phong, không phải anh chưa từng trở về tìm kiếm Cô Độc Hiên Hàn, thế nhưng khắp mọi nơi Thiên Mạc Phong thiết lập toàn bộ mê trận mới, mỗi lần anh không thể bước vào nửa bước, huống chi năm năm trời người đàn ông chưa từng ra khỏi Thiên Mạc Phong! Dĩnh Vô Tuyết chỉ có thể tay trắng trở về!! Nếu không phải lần này người đàn ông rời Thiên Mạc Phong, có lẽ cả đời này anh cũng không còn cơ hội gặp lại y, không ngờ rằng người đàn ông bây giờ lại tuyệt tình như vậy...
"Nếu anh ta muốn đi, thì để anh ta đi cùng đi."
Giọng nói thanh thúy của thiếu niên cắt ngang cơn giận Cô Độc Hiên Hàn, Mộc Phàm lại từ trong xe ngựa chui đầu ra, như thể cậu không để tâm việc Cô Độc Hiên Hàn đẩy mạnh vào xe ngựa. Mộc Phàm chống cằm đánh giá Dĩnh Vô Tuyết từ trên xuống dưới, chững chạc đàng hoàng nói tiếp.
"Cho phép anh ta đi cùng đi, tiện việc chăm sóc với Nhị Hắc."
"..."
"Vừa rồi xuống núi vội vàng quá nên quên mất, Nhị Hắc cần có người để chơi và nói chuyện." Mộc Phàm không có vẻ gì là đang nói giỡn, trên thực tế lúc ở sơn trại đều có sơn tặc chơi với Nhị Hắc. Nhị Hắc và Mộc Phàm khác nhau, Mộc Phàm dành ít nhất một nửa thời gian trong ngày nằm trên giường, nửa ngày còn lại ở lì trong phòng nghịch ngợm mấy món 'Đồ chơi' (
Vũ khí đó mọi người) của cậu, cậu rất lười biếng, nếu không có chuyện gì quan trọng cậu lười ra ngoài... Nhị Hắc thì khác, Nhị Hắc thích tìm người nói chuyện trên trời dưới đất, thích chơi đùa với mọi người, Nhị Hắc là một chú chó thí nghiệm tràn đầy năng lượng tích cực!
Tại Liên Minh Tinh Tế có nhân viên nghiên cứu chơi cùng Nhị Hắc, tại Hắc Phong Sơn Trại thì chính là sơn tặc, vì vậy bây giờ thật sự cần người làm bạn với Nhị Hắc.
"Hay là các ngươi muốn chăm sóc Nhị Hắc?" Mộc Phàm nhìn Cô Độc Hiên Hàn mặt không hề cảm xúc lặng lẽ ít nói, lại nhìn Điện Thiên Ảnh đóng vai thị vệ trưởng lạnh lùng.
Cậu luôn giao nhiệm vụ chơi cùng Nhị Hắc cho người khác, lần này dường như cậu quên mất tiêu. Chẳng qua vừa khéo xuất hiện một người từ trên trời rơi xuống...
Cô Độc Hiên Hàn và Điện Thiên Ảnh nhìn về phía Nhị Hắc lặng im không nói gì, Nhị Hắc lớn bằng hai bàn tay mở to đôi mắt ngập nước xanh biếc đáng yêu tha thiết mong chờ, dáng vẻ như ta cần gấp người chơi với ta, nói chuyện với ta. Phải biết rằng từ khi xuyên qua đến giờ, nó nhiều lần bị người phớt lờ!! Nhị Hắc mãnh liệt yêu cầu một người chơi đùa với nó!!
"Được rồi." Cô Độc Hiên Hàn gật đầu đồng ý.
Nhị Hắc vừa nghe liền vui mừng vẫy đuôi, nếu có riêng một người bạn để chơi nó không thấy cô đơn nữa! Đương nhiên, giây phút này Nhị Hắc vẫn chưa hề hay biết, không lâu sau này, một con thú hoang khác thay thế vị trí Dĩnh Vô Tuyết làm bạn nó và nó mãi mãi không cảm thấy cô đơn nữa, bởi vì nó đã gặp được ¹tử địch lớn nhất của cuộc đời nó.
¹
Tử địch: Kẻ thù không đội trời chung. Tất cả mọi người vui vẻ, không có nghĩa Dĩnh Vô Tuyết bởi vì Cô Độc Hiên Hàn thay đổi quyết định mà vui vẻ, ngược lại vẻ mặt càng thêm ngưng trọng nhìn Mộc Phàm. Là bởi vì thiếu niên, Cô Độc Hiên Hàn mới thay đổi quyết định, không phải vì anh...
Dĩnh Vô Tuyết chính thức tham gia đội ngũ vào Kinh của Mộc Phàm.
Mà Sát Văn Thiên, một đệ tử khác của Cô Độc Hiên Hàn, lúc này đang chìm đắm trong tửu sắc ở Phiêu Hương Các tại Phổ Huyện ba ngày ba đêm chưa từng rời đi...
Phổ Huyện tuy chỉ là một huyện thành nhỏ, lại là con đường tất yếu, sắc đẹp các cô nương Phiêu Hương Các mặc dù không thể nói quốc sắc thiên hương, cũng coi không tệ. Mấy ngày nay hoa khôi đầu bảng Phiêu Hương Các đều được vị khách lầu hai sương phòng phía đông bao trọn, đối phương không những vung tiền hào phóng, khuôn mặt còn tà mị rất được nữ nhân yêu thích.
"Gia, ngày hôm nay ngài muốn được ai hầu hạ nha ~~"
Nữ nhân tên Thu Tâm cơ thể mềm mại uyển chuyển không xương như rắn nước dựa lên người Sát Văn Thiên, cặp ngực no đủ trắng nõn đè ép l*иg ngực săn chắc trần trụi bên dưới lắc lư muốn nhảy ra bên ngoài, bàn tay hắn nắm lấy xoa nắn đè ép biến thành đủ loại hình dạng, nàng chờ đợi người đàn ông mở miệng nói tên của nàng.
"Thu Tâm, chị độc chiếm ngài cả ngày hôm qua rồi, hôm nay đến lượt chúng ta!"
"Gia, hôm nay ngài nhất định phải chọn em hầu hạ ngài, gia, ngài không nên bất công ~~"
Bốn hoa khôi xinh đẹp kiều diễm như bông hoa nở rộ khoe sắc mặc mỗi áo yếm buộc dây lỏng lẻo vây quanh bên người Sát Văn Thiên, âm thanh nói nói cười cười ngọt ngào êm ả vô cùng, Sát Văn Thiên cong môi cười xấu xa, trắng trợn nhìn không sót cái gì.
"Đêm nay các nàng cùng nhau đi."
"Đáng ghét, gia muốn bốn người chúng em hầu hạ cùng lúc sao ~~" Lời bên miệng nói đáng ghét, thật ra trên khuôn mặt xinh đẹp treo lên nụ cười phong tình vạn chủng. Không hổ là cô nương nơi phong hoa tuyết nguyệt, mang theo phong trần và sự quyến rũ lả lơi, không phải hình thành một sớm một chiều, động tác giơ tay nhấc chân đều phảng phất mê hoặc lòng người.
"Không vui sao?" Sát Văn Thiên cúi đầu mυ"ŧ mạnh ngực Thu Tâm, trên làn da trắng nõn trơn bóng lộ ra dấu hôn màu hồng hết sức tục tĩu. Cơ thể Thu Tâm trải qua huấn luyện làm sao chịu được sự trêu chọc, khẽ rêи ɾỉ cọ xát cơ thể Sát Văn Thiên cầu hoan.
Thấy Thu Tâm chủ động cầu hoan, ba hoa khôi khác nhanh chóng dán lên người Sát Văn Thiên tranh sủng. Sự xuất hiện của những vị khách giống Sát Văn Thiên ở huyện thành nhỏ tương đối rất hiếm, cầu mà không được, nếu hầu hạ tốt có thể được người đàn ông chuộc thân, đó là cơ hội trời ban. Khuôn mặt tà mị của Sát Văn Thiên càng thêm quyến rũ, mấy cô nương nhiệt tình vuốt ve khıêυ khí©h hắn, du͙© vọиɠ trong mắt hắn càng lúc càng dày đặc.
"Gia cứng quá ~ A, thật to, em muốn nó ~"
Một hoa khôi thừa dịp ba chị em khác không chú ý, leo lên khóa ngồi trên người Sát Văn Thiên. Nàng dùng tay xoa xoa hoa huy*t, đưa vào một ngón tay, đầu ngón tay linh hoạt xoa xoa vách động, sau đó cửa hoa huy*t ướt nhẹp co xát qua lại dương v*t hắn, bao qυყ đầυ chọc nhẹ cửa hoa huy*t vài cái, chần chừ không đâm vào, cả người hoa khôi mềm yếu nằm trong ngực Sát Văn Thiên, bàn tay trắng nõn giả bộ hờn dỗi đánh yêu Sát Văn Thiên.
"Gia thật là xấu ~"
"Em không thích ta hư hỏng?" Sát Văn Thiên cười cười, tim bốn người phụ nữ bên cạnh hắn lại bắt đầu run lên. Nhìn thấy biểu cảm của bốn cô nương hận không thể chờ đợi để mình chinh phục ngay lập tức, ánh sáng lóe lên trong mắt Sát Văn Thiên rồi biến mất.
Nhấc bổng cơ thể mảnh mai trơn bóng trần trụi, để cho nàng ôm lấy cổ hắn, đem dương v*t trực tiếp đâm mạnh vào hoa huy*t chuẩn bị tốt, hai thân thể giao hợp, những tiếng thở dốc vô thức vang lên, Sát Văn Thiên bắt đầu ra ra vào vào, kɧoáı ©ảʍ đâm chọc khiến cả người hoa khôi tê dại, muốn ngừng mà ngừng không được, eo nhỏ tự đong đưa theo tốc độ của người đàn ông.
Sát Văn Thiên ngây người trong Phiêu Hương Các ba ngày ba đêm, khoảng thời gian này như thể chứng minh thể xác và tinh thần mình vẫn là đàn ông đích thực, hắn không ngừng hướng các cô nương cầu hoan. Hắn vẫn luôn thích nữ nhân nhất, đàn ông yêu đàn ông ngoại trừ ghê tởm hắn không thể tìm thấy từ ngữ hình dung khác. Dù vậy, khi biết Dĩnh Vô Tuyết thích Cô Độc Hiên Hàn, hắn không hề tỏ ra chán ghét và tức giận. Có lẽ Dĩnh Vô Tuyết làm cái gì hắn cũng không cảm thấy kỳ lạ, có thể do Cô Độc Hiên Hàn quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức làm cho đàn ông thích y là lẽ đương nhiên...
Sát Văn Thiên ngàn vạn lần không nghĩ tới chuyện mình bị người thông, mà còn lặp đi lặp lại nhiều lần!
Lần đầu tiên hắn và Dĩnh Vô Tuyết đều uống say, hắn có thể cho rằng rượu vào loạn tính mà quên hết sạch, không hề truy vấn, thế nhưng! Nghĩ đến cuộc làʍ t̠ìиɦ đầy thú tính ba ngày hôm trước, sắc mặt Sát Văn Thiên vô cùng nhục nhã.
Trước kia ở Thiên Mạc Phong chỉ có ba người là hắn, Dĩnh Vô Tuyết và Cô Độc Hiên Hàn. Cô Độc Hiên Hàn lạnh lùng không thích tiếp xúc với họ, mà Dĩnh Vô Tuyết được Cô Độc Hiên Hàn mang về Thiên Mạc Phong cùng lúc với hắn, theo lý hắn và Dĩnh Vô Tuyết phải khá thân thiết, có điều, Dĩnh Vô Tuyết mỗi lần đều vây quanh Cô Độc Hiên Hàn, mặc kệ hắn châm biếm Dĩnh Vô Tuyết như thế nào anh vẫn sống chết dính chặt Cô Độc Hiên Hàn, mỗi lần nhìn thấy Dĩnh Vô Tuyết giống như ong bướm bay vòng quanh Cô Độc Hiên Hàn hắn tức giận bất bình thường, dần dà mâu thuẫn của hai người không ngừng trầm trọng.
Dù vậy, hắn vẫn cho rằng Dĩnh Vô Tuyết khác với những người khác, Dĩnh Vô Tuyết và hắn đều là đệ tử của Cô Độc Hiên Hàn, hắn luôn luôn coi trọng Dĩnh Vô Tuyết là đối thủ đáng giá.
Nhưng hiện tại, Sát Văn Thiên không thể tiếp tục lừa mình dối người.
Qυყ đầυ xoay tròn liên tục đâm vào tận cùng, d*m thủy chảy ra càng ngày càng nhiều, bao phủ dương v*t trượt ra ngoài mấy lần, hạ thân hai người một mảnh lầy lội, cùng với tiếng dương v*t va chạm phát ra tiếng vang bạch bạch.
"Gia, mau hơn chút nữa ~~~ Em muốn ~" Nữ nhân da thịt trắng như tuyết lấm tấm mồ hôi, đầu ngón chân đều cuộn tròn, hoa huy*t co rút dùng sức mà siết chặt dương v*t, không ngừng run rẩy sắp đạt đến cao trào.
dương v*t Sát Văn Thiên dùng sức rút ra cắm vào rút ra vài cái, hung hăng trút hết sâu bên trong nữ nhân, du͙© vọиɠ trút hết kɧoáı ©ảʍ tạm thời làm cho đầu óc Sát Văn Thiên trống rỗng.
"Gia, ngài bắn bên trong ta."
Một câu nói khiến Sát Văn Thiên vốn dĩ đang hưởng thụ biến sắc, tái nhợt đẩy cô nương mệt mỏi sau khi đạt cao trào ra khỏi người, đôi mắt đen láy bình tĩnh phút chốc nồng đậm sát khí!
Bốn hoa khôi không hiểu vì sao Sát Văn Thiên đột ngột giận dữ, thân thể trần trụi quỳ xuống lui về sau, ở một bên run lẩy bẩy.
Ta lại bắn bên trong ngươi. Lời nói tương tự khiến sắc mặt Sát Văn Thiên âm u, hắn thích nữ nhân lại bị người đàn ông cầm thú đặt dưới thân cưỡng bức. Chuyện hắn bị Dĩnh Vô Tuyết làm nhục, trở thành cơn ác mộng lớn nhất của hắn!!
Mặt Sát Văn Thiên âm u, xem chừng tâm tình uất ức được nữ nhân xoa dịu nhiều ngày qua đã bay biến hết toàn bộ, hắn có nên quay lại tìm người đàn ông đó không?
Sát Văn Thiên tuyệt đối sẽ khiến Dĩnh Vô Tuyết một ngày cũng sống không tốt...