Tên Danmei: Nằm xuống! Cướp Đây!Tác Giả: Phong Cuồng Phán Quan. Chuyển Ngữ: Phượng Khuynh Yên. Edit: Phượng Khuynh Yên. Beta: Meo Meo. Thánh Chỉ Đến!Thiếu niên vẻ mặt lạnh lùng đùa nghịch đồ vật trong tay, điều Thánh Lăng Kiêu nói không hề đúng, Cô Độc Hiên Hàn chẳng chịu làʍ t̠ìиɦ với cậu. Nhị Hắc ngoan ngoãn ngồi im bên cạnh, nó biết lúc tâm trạng Mộc Phàm xấu không nên quấy rầy cậu, nếu không sẽ bị dạy cho một bài học nhớ đời!
Thánh Lăng Kiêu nhìn thiếu niên đùa nghịch đồ vật hắn chưa từng thấy, vừa đến gần, Mộc Phàm lập tức căm tức trừng mắt, nhìn mắt phượng xinh đẹp long lanh, Thánh Lăng Kiêu liền biết thiếu niên quyến rũ thất bại. Không nghĩ tới Cô Độc Hiên Hàn thật sự là người ¹lạnh lùng nhàm chán, mỹ tự dâng tới cửa cũng không muốn...
¹
Nguyên văn muộn tao: Bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm mãnh liệt như lửa. "Ngươi đến cùng yêu thích Cô Độc Hiên Hàn ở điểm nào?" Mặc dù thực lực mạnh mẽ, nhưng Cô Độc Hiên Hàn không có hứng thú nào khác ngoài võ học. Cô Độc Hiên Hàn không biết tình thú, không có du͙© vọиɠ là một người đàn ông quá mức đứng đắn.
"Bởi vì y rất mạnh." Thiếu niên cho Thánh Lăng Kiêu ánh mắt xem thường, như thể hắn đang hỏi một câu ngu ngốc.
"Chỉ vì y mạnh?"
"Chủ nhân muốn tìm người mạnh nhất thiên hạ, Cô Độc Hiên Hàn rất mạnh, vì vậy chủ nhân thích y." Nhị Hắc nghẹn thật lâu không lên tiếng sung sướиɠ nói chen vào, ban nãy nó lo ngại áp suất thấp của Mộc Phàm nó vẫn luôn im lặng, sắp buồn chết mất.
Bởi vì rất mạnh cho nên thích y?
Mặc dù không phải lần đầu nghe con vật này nói chuyện, song, Thánh Lăng Kiêu vẫn cực kỳ vy diệu, hắn không thể nghĩ ra con vật biết nói nào khác ngoài thần thú. Nhớ lời tiên đoán trong truyền thuyết "Người thu phục thần thú, ắt có được thiên hạ", trên mặt Thánh Lăng Kiêu thoáng hiện lên một tia kỳ lạ.
"Cô Độc Hiên Hàn cũng không phải là người mạnh nhất Trung nguyên."
Giang hồ đồn đại Cô Độc Hiên Hàn như thần linh, đó là của năm năm trước khi Cô Độc Hiên Hàn chưa ẩn cư. Giang hồ của bây giờ không giống giang hồ của năm năm trước, huống chi ngoại trừ giang hồ, Triều Đình cũng là con quái vật đáng sợ.
"Còn có người mạnh hơn y?" Thiếu niên cuối cùng cũng có chút hứng thú với chủ đề này.
"Đúng vậy ~" Thánh Lăng Kiêu cười đoan chính. Chẳng hạn như hắn, hắn tuyệt đối không nhận mình yếu hơn Cô Độc Hiên Hàn, tin đồn năm năm trước là của năm năm trước, bây giờ sớm không phải thời đại của Cô Độc Hiên Hàn. Đương nhiên lời nói liều lĩnh hung hăng càn quấy Thánh Lăng Kiêu không trực tiếp nói ra, ngoài hắn thì còn có tên quái vật kia.
"Ai?"
"Điện Thiên Ảnh, năm năm trước nổi danh cùng với Cô Độc Hiên Hàn." Người đàn ông ấy giống hệt một quái vật: "Điện Thiên Ảnh là ảnh vệ giỏi nhất Hoàng cung, mấy người giang hồ không biết đến tên hắn là chuyện bình thường. Năm năm trước Cô Độc Hiên Hàn, Điện Thiên Ảnh vang danh ngang nhau, 'Giang hồ lãnh kiếm Cô Độc Hiên Hàn, Triều Đình vô ảnh vô tung Điện Thiên Ảnh' là cách ví von hai người Cô Độc Hiên Hàn, Điện Thiên Ảnh."
"Cô Độc Hiên Hàn, Điện Thiên Ảnh ai mạnh hơn ai?" Đôi mắt Mộc Phàm bắt đầu sáng lên.
"Năm năm trước hai người từng giao thủ, kết quả bất phân thắng bại. Thế nhưng, theo ta thấy năm năm sau Điện Thiên Ảnh chắc mạnh hơn." Bởi vì hắn cũng từng giao thủ cùng Điện Thiên Ảnh, ngoại trừ mạnh mẽ hắn không tìm được từ nào để hình dung. Hơn nữa, Cô Độc Hiên Hàn có lẽ đã mất đi ²sát khí năm nào vì sống ẩn cư suốt năm năm trời.
²
Nguyên văn lệ khí: Là sát khí, khi một người gϊếŧ người khác, bản thân họ sẽ sinh ra lệ khí, một khi gϊếŧ người quá nhiều lệ khí sẽ dâng lên cao vượt ngoài tầm kiểm soát của người đó, cuối cùng nó sẽ nuốt chửng lấy người đó, biến người đó thành một ma đầu chỉ biết gϊếŧ chóc. "Sột soạt, sột soạt." Bước chân nặng nề cố tình phát ra tiếng động cho hai người nghe.
Người đàn ông vẻ mặt lạnh như tuyết như băng, ngàn năm vô cảm dường như không để ý đến cuộc nói chuyện giữa hai người, Cô Độc Hiên Hàn đi tới, trực tiếp bế Mộc Phàm lên: "Ăn cơm."
"Vừa khéo ta hơi đói bụng, bữa này anh nấu đúng chứ?" Thiếu niên sờ sờ bụng, Cô Độc Hiên Hàn tự xuống bếp nấu cơm ngon nhất nha.
"Ta chỉ nấu cho em." Có nghĩa y không nấu cho người khác.
"Đi, nhanh nhanh đưa ta đi ăn cơm!" Mộc Phàm ra lệnh Cô Độc Hiên Hàn bế đi, ngay cả đi bộ cậu còn không muốn đi, có người sẵn sàng bế mình tại sao cậu phải tự mình đi bộ ~~ Thiếu niên lại muốn lười biếng rồi.
"Được." Cô Độc Hiên Hàn ôm thiếu niên rời đi, trước khi đi y quay đầu liếc nhìn Thánh Lăng Kiêu.
Thánh Lăng Kiêu tủm tỉm nở nụ cười đặc trưng của hắn, đoan chính thân thiết lịch sự, nụ cười mang danh hiệu thanh niên tốt, dù nhìn thế nào cũng là người tốt một trăm phần trăm!
"Ta cho ngươi biết một chuyện, Điện Thiên Ảnh đánh không lại ta, ta so với hắn càng mạnh hơn." Y đứng ngược sáng cái bóng dưới chân kéo dài thật dài, Cô Độc Hiên Hàn với lòng tự tin và kiêu ngạo tuyệt đối, tại võ học y xưa nay không thua bất kỳ người nào...
Thu vào ánh mắt khinh thường và bóng lưng phóng khoáng thản nhiên của Cô Độc Hiên Hàn, sắc mặt Thánh Lăng Kiêu bỗng đột nhiên tái xanh. Khi người đàn ông nói chuyện, y dùng toàn bộ nội lực tấn công hắn! Vốn tưởng rằng Cô Độc Hiên Hàn chính là một người đàn ông lạnh lùng, không nghĩ tới, người đàn ông này khá điên cuồng ngang ngược, năm năm sống ẩn cư trên núi sát khí hùng mạnh không khác ngày xưa!!
"Anh và Điện Thiên Ảnh ai mạnh hơn?" Xa xa truyền đến câu hỏi tò mò của thiếu niên.
"Đương nhiên là ta." Câu trả lời lạnh nhạt nồng đậm khinh thường.
Nhị Hắc ngồi xổm trên mặt đất, đầu rũ xuống, đôi mắt to tròn xanh biếc ngập nước vô cùng ấm ức. Từ đầu đến cuối nó chỉ nói được một câu, sự tồn tại của nó nhỏ bé đến vậy sao, tại sao không có người nào để ý nó!? Thậm chí ăn cơm cũng không thèm gọi nó!!? Chủ nhân ngươi có đàn ông liền quên mất thú cưng đáng yêu Nhị Hắc của ngươi ~~~
Lúc này, thị vệ Triều Đình khiến người người kinh sợ nghiêm chỉnh đứng dưới chân núi Hắc Phong, người dẫn đầu cầm thánh chỉ Hoàng thượng, mời trại chủ Hắc Phong Trại vào Hoàng cung...
Đôi lời Edit: Từ chương này đổi xưng hô thành ta —
anh/em nha mọi người ơi, tới khi nào tình cảm tiến triển thêm thì sẽ đổi thành ngọt ngào hơn nữa.