Chương 13: Đền Đáp

Edit: ZyKa

-----------------

"Đàn em, về sau em có hộp năng lượng thì cứ bán cho anh, không cần giảm giá, anh mua giá gốc luôn. Không, anh cho em thêm 100, một hộp năng lượng cấp 4 giá 1100 tinh tệ." Trình Văn Khanh tuyên bố.

"Không cần đâu ạ, chỉ cần anh Trình muốn mua thì em cũng giảm cho 20%". Trình Văn Khang là bạn của Thịnh Hằng, nếu thu hai giá riêng thì không hay chút nào.

Thịnh Hằng nghe xong liền khó chịu, cau mày nhẹ nhưng không để người ngoài thấy được.

"Thật ư?! Đàn em à, anh em ta chính thức kết nghĩa huynh đệ, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia." Trình Văn Khang vừa nói vừa cười. "Cho anh trước mười khối."

Vừa dứt lời, Trình Văn Khang liền chuyển tiền qua. Giá bán hộp năng lượng cấp đại sư ngoài thị trường là 2000 tinh tệ, giảm giá 20% sẽ còn 1600, mười hộp là 16000. Hơn nữa vừa rồi Thịnh Hằng gửi 10000 tinh tệ, trong chốc lát Yến Cảo liền có 26000 tinh tệ, đủ sức cho cậu ra ngoài mua linh kiện lắp ráp mô hình cơ giáp.

"Cảo Cảo à, chúc mừng cậu thoát kiếp nghèo khổ nha." Hà Thiệu chúc mừng.

"Ừ, tớ sẽ bao cậu đi ăn." Trong khoảng thời gian vừa qua, Hà Thiệu giúp cậu không ít khiến cho Yến Cảo không khỏi cảm kích.

"Muốn anh giới thiệu thêm mối không?" Đợt mua sắm vật dụng học tập lần trước, Thịnh Hằng đứng bên nghe liền biết Yến Cảo đang thiếu tiền. Nếu hắn cùng tên mập mạp độc quyền mua chế tác của Yến Cảo, cậu sẽ đi tìm thêm người mua khác. Phòng ngừa việc cậu bán ở ngoài bị người ngoài lừa hoặc có người khác để ý tới, chi bằng hắn giúp đỡ cậu trước.

"Được thật ạ?" Yến Cảo quả nhiên hào hứng nhìn. Vừa mới nãy còn nhìn chằm chằm vào số tiền nhiều hơn 20.000 tinh tệ trong tài khoản, cậu đã bắt đầu tự tính một ngày mình có thể làm ra bao nhiêu tiền.

Linh kiện để lắp hộp năng lượng cấp 4 tốn 200 tinh tệ. Nếu bán với giá 1600 tinh tệ thì một hộp năng lượng cấp 4 cậu làm ra có thể lời 1400 tinh tệ. Nếu mỗi ngày làm ra được 100, không, làm 50 cái thì một ngày kiếm được 70000 tinh tệ. Sau khi tính sau, hai đồng tử của Yến Cảo không khác gì đồng tinh tệ.

Kiếp trước cậu không thiếu tiền, chỉ biết toàn tâm ở gần Yến Phi để tranh ai giỏi hơn. Chính vì thế nên cả ngày vùi đầu vào nghiên cứu, không để tâm đến tiền bạc. Nên dù cho không thiếu tiền bạc gì nhưng cũng chẳng thấy có chút tự hào nào. Còn hiện giờ, cậu vừa có thể theo đuổi sở thích của mình, vừa có thể kiếm được tiền, được như thế này thì còn gì bằng.

Khuôn mặt Yến Cảo lộ rõ ra vẻ vui mừng khiến ba người còn lại không nhịn nổi mà bật cười. Quả nhiên là ham tiền mà.

"Được. Em làm bao nhiêu thì anh thu bấy nhiêu, để anh giúp em bán cho." Thịnh Hằng biết Yến Cảo sẽ không chịu để hắn giúp đỡ không công , cho nên bổ sung thêm một câu. "Thêm nữa, anh muốn thu 200 phí thủ tục."

"Không thành vấn đề." Yến Cảo hoàn toàn không để ý tới. Ban đầu cậu bán giảm giá 20% cho Thịnh Hằng, hiện giờ coi như bán đứt.

Trình Văn Khang nghe vậy liền kinh ngạc liếc qua Thịnh Hằng: Từ khi nào mà Lão Đại thiếu chút tiền ấy vậy?

"Quyết định vậy nhé, đợi anh nghĩ một phần hợp đồng cho em." Thịnh Hằng nói.

"Không cần đâu, em tin đàn anh mà." Yến Cảo nói.

"Cảm ơn sự tín nhiệm của em, nhưng hợp đồng vẫn phải làm." Thịnh Hằng kiên trì nói, "Đàn em, trên thế giới này, chỉ cần đề cập đến lợi ích công chuyện thì nhất định phải giấy trắng mực đen, minh bạch rõ ràng. Lợi ích của bản thân không được để người khác chớp thời lợi dụng. Có như vậy thì hợp tác mới dài lâu được."

"Thật vậy ạ?" Yến Cảo lần đầu tiên nghe nói tới.

"Điểm này tớ đồng ý." Hà Thiệu nói thêm, "Nhà tớ làm kinh doanh, mặc kệ có là người nhà hay bạn bè thì một khi đề cập đến một lợi ích nhất định thì vẫn phải ký hợp đồng. Ký sẽ không làm rạn nứt tình cảm đôi bên, còn tránh được bên kia trở mặt."

Yến Cảo nghe không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo. "Được, vậy tớ ký, về sau cũng vậy."

"Ngoan." Thịnh Hằng không nhịn được xoa nhẹ đầu Yến Cảo.

Hà Thiệu giật mình. Theo bản năng đưa mắt nhìn hành động của hai người.

"Cảo Cảo à, làm gì thế kia. Bây giờ đang rảnh, chi bằng để tớ dắt cậu ra ngoài mua linh kiện ha." Hà Thiệu đề nghị.

"Ừ. Đàn anh, bọn em đi trước." Yến Cảo lúc này mới ngớ ra, lập tức liền nói lời tạm biệt với Thịnh Hằng, rồi cùng Hà Thiệu rời đi.

Chờ hai người rời đi, Trình Văn Khang không nhịn được hỏi Thịnh Hằng. "Lão đại, quả nhiên anh muốn đàn em làm chế tạo cơ giáp sư riêng cho anh nhỉ."

Thịnh Hằng giật mình, nhưng hắn không đáp lại.

---------------

Sau buổi cơm chiều.

Ăn no quá khiến Hà Thiệu thoải mái nằm liệt trên giường ký túc xá, còn Yến Cảo sau khi mua được linh kiện suốt buổi sáng thì đang ngồi chăm chút chế tạo khối năng lượng. Hà Thiệu duỗi người, xoay hướng nhìn Yến Cảo trong tay sắp làm xong hộp năng lượng cấp 1.

"Cảo Cảo, cậu thấy đàn anh Thịnh Hằng kia là người như thế nào?" Hà Thiệu đột nhiên hỏi.

"Khá là tốt." Yến Cảo không quay đầu lại mà đáp.

"Trong mắt cậu thì có ai xấu xa đâu." Hà Thiệu nói lí nhí.

"Hử?" Yến Cảo nghe không rõ, liền quay đầu lại nhìn.

"Cảo Cảo, cậu biết cơ giáp sư với cơ giáp chế tạo sư có quan hệ sao không?" Hà Thiệu nghiêm túc hỏi.

"Quan hệ như thế nào?" Yến Cảo mù tịt.

"Quan hệ bảo hộ nhau đó."

"À, là cơ giáp sư điều khiển cơ giáp chiến đấu bên ngoài vũ trụ, chống lại kẻ địch là Trùng tộc, bảo vệ sự an nguy của chúng ta." Yến Cảo còn nhớ rõ kiếp trước từng gặp những người xuất ngũ trong quân nhân, trong lòng có chút ngậm ngùi.

"No No, sai sai sai, cậu nói sai rồi." Hà Thiệu sửa lại,

"Đối với người thường thì cơ giáp sư là người bảo vệ, còn đối với cơ giáp sư, những người chế tạo cơ giáp như chúng ta mới là người bảo vệ nhân loại."

Yến Cảo sửng sốt, tay đang lắp ráp tự động ngưng lại.

"Cậu thử nghĩ đi, cơ giáp sư đa phần chiến đấu ở bên ngoài vũ trụ, mà một khi bước ra ngoài vũ trụ thì chỉ có cơ giáp sư mới tự mình điều khiển được cơ giáp. Lúc này, giả sử cơ giáp xảy ra vấn đề thì lấy đâu ra người sửa. Cho nên, đối với mỗi cơ giáp sư mà nói, bọn họ đều muốn có một cơ giáp khiến mình an tâm, bảo đảm khi ra chiến trường sẽ không gặp bất kỳ trục trặc nào. Mọi vấn đề liên quan đến cơ giáp đều phó thác hết cho chế tạo cơ giáp sư riêng." Hà Thiệu nói.

"Chế tạo cơ giáp sư riêng?"

"Chúng ta chỉ mới vừa nhập học cho nên cậu vẫn chưa nhận thức được khả năng của mình rõ ràng. Đợi thêm một thời gian nữa, chúng ta cùng nhau làm ra thành phẩm, hoặc là cùng nhau diễn tập thực chiến. Đến lúc đó cậu sẽ biết, danh tiếng hai bọn mình sẽ vang xa nức nở, đám người hệ cơ giáp kia sẽ tranh nhau cướp bọn mình liền.

"Thật vậy sao?"

"Tất nhiên rồi."

"Ra vậy." Yến Cảo tỏ ý hiểu rồi, xoay người tiếp tục làm khối năng lượng.

"Cho nên thấy tên đàn anh Thịnh Hằng đối xử tốt với cậu như vậy, chắc chắn là muốn cậu phụ trách chuyên cơ giáp cho anh ta." Hà Thiệu phân tích.

Động tác tay Yến Cảo bỗng cứng đờ, nhưng lập tức trở lại bình thường.

"Cảo Cảo à, cậu đừng dễ dàng đáp ứng như vậy. Chúng ta là thiên tài, phải tìm những người có ý tốt với mình." Nhà Hà Thiệu kinh doanh buôn bán, biết rõ những người hay lời ngon tiếng ngọt để dụ dỗ, kiếm lợi cho mình.

"Tớ cảm thấy anh Thịnh Hằng khá tốt, nếu ảnh muốn, tớ liền nguyện ý làm cộng sự của ảnh." Yến Cảo không chút nghĩ ngợi đáp.

"Hình như nửa ngày tớ khuyên bảo cậu cũng vô ích, cứ như thế thì cậu sẽ bị lừa đó." Hà Thiệu vô cùng đau đớn đáp lại.

Yến Cảo cười, tiếp tục cấp lấy khối năng lượng. Cậu không có tài trong việc xem người, cũng không biết Thịnh Hằng có thật sự quý trọng cậu hay là người giống như Hà Thiệu nói hay không. Tuy nhiên sau khi trọng sinh, Thịnh Hằng là người đầu tiên đối tốt với cậu, chỉ cần anh ấy yêu cầu đền đáp, cậu sẽ lập tức đáp ứng. Hơn nữa nếu cần cộng sự thì tại sao không thể chọn Thịnh Hằng nhỉ.