Rất nhiều năm rồi chưa từng nếm trải cảm giác đau đớn bén nhọn đến thế.
Mười năm nay, cho dù nhớ đến đâu cũng đã thành thói quen, như một căn bệnh mãn tính trầm trọng, trì độn, cứng đầu, thời thời khắc khắc tra tấn da thịt đã chết lặng, không đến mức đau muốn chết, lại nhất định là một sự dày vò.
Nhưng giờ phút này, tiếng khóc tuyệt vọng của Thuận Mỹ vang lên đằng sau khiến thânt thể đã sớm chết lặng của Kiều Y Khả trong phút chốc trở nên nhạy cảm, nỗi đau đớn cũng theo đó mà đến, trong nháy mắt như sóng trào chiếm cứ từng ngóc ngách trong thân thể, cuồng nộ rít gào nơi sâu thẳm linh hồn, xé toạc, lục phủ ngũ tạng như bị găm đầy kim châm loé sáng. Trong cơn đau đớn cực độ, thân thể như bể nát thành từng mảnh, dần dần trôi nổi, mắt lạnh nhìn linh hồn mình bi thương.
Đau! Nỗi đau giống như đúc! Mười năm trước, cô như một con thú nhỏ bị thương, chỉ thầm nghĩ muốn tìm một chỗ để liếʍ máu tươi đang chảy, lúc đó không thể không rời khỏi Thuận Mỹ. Nỗi đau đó là như thế, đau đến khiến cô nghĩ mình sẽ chết nơi đất khách quê người, nghĩ mình sẽ không bao giờ nếm trải nỗi đau như thế nữa.
Nhưng mười năm sau, vận mệnh trêu ngươi, lại gặp nhau, lại đi, lại ôn lại nỗi đau đớn thấu tim đến tận xương tuỷ ấy. Cô đau đến nỗi muốn hét to, cũng muốn khóc oà như Thuận Mỹ, nhưng cô không thể, cô chỉ có thể kìm nén đau đớn, từng bước một rời xa nàng.
Mỗi một bước đều như dẫm lên mũi dao, máu tươi đầu đìa.
Kiều Y Khả đi đến đường lớn, gọi xe taxi, kéo tiểu Thuận ngồi vào trong.
Sắc mặt cô tái nhợt như tờ giấy, tài xế thấy lạ, hỏi: “Xin hỏi, cô muốn đi đâu?”
Vì thế Kiều Y Khả cúi đầu, muốn tìm trong ba lô địa chỉ của Giảo Nhi, nhưng tay cô run rẩy, thử mấy lần cũng không cởi được dây buộc. Tiểu Thuận rất ngoan, thấy thế liền mở túi ra giúp mẹ.
Lại đưa tay vào lật tìm, nhưng bàn tay run rẩy quá, lật tới lật lui vẫn không tìm được mảnh giấy nhỏ kia. Tài xế nhìn ra được sự bất bình thường của vị nữ khách này, rất hiểu ý, không thúc giục cô.
Vất vả mãi mới tìm được mảnh giấy có viết địa chỉ, đưa cho lái xe, Kiều Y Khả mệt mỏi dựa vào băng ghế sau, không muốn nói thêm một câu nào nữa.
“Mẹ, mẹ quen dì lúc nãy phải không?” Tiểu Thuận dù sao cũng là một đứa trẻ, mở to hai mắt nhìn Kiều Y Khả mà hỏi.
Kiều Y Khả nhìn khuôn mặt ngây thơ đáng yêu của con, nỗi đau khổ trào dâng, không nói gì ôm chầm con, im lặng.
Hai mẹ con trầm mặc suốt một đường.
Rất nhanh đến nhà của Giảo Nhi, Kiều Y Khả miễn cưỡng thu lại tâm trạng đau đớn, tận lực khiến mình bình tĩnh. Cô không muốn lần đầu tiên gặp lại sau mười năm, vẻ thất hồn lạc phách của mình doạ người khác, huống chi còn dẫn theo tiểu Thuận. Vừa rồi mình mất bình tĩnh khiến tiểu Thuận bị doạ như chú nai con sợ hãi. Cô phải kiên cường một chút mới có thể khiến lòng đứa bé này kiên định.
Lúc Giảo Nhi mở cửa, vừa thấy Kiều Y Khả liền bắt đầu khóc, kéo Kiều Y Khả và tiểu Thuận vào phòng. Còn có Quán Đầu cũng đang chờ trong phòng, chuyện trò một lúc, Kỳ Bình bảy tuổi và tiểu Thuận chín tuổi rất nhanh liền quen thân, hai đứa trẻ chạy qua phòng khác chơi. Quán Đầu bây giờ đã là một người đàn ông trung niên trưởng thành chín chắn, không còn là chàng trai trẻ năm đó sợ Kiều Y Khả cướp mất Giảo Nhi nữa. Anh ta biết có thể Giảo Nhi và Kiều Y Khả có rất nhiều điều muốn nói với nhau, nên chủ động vào bếp chuẩn bị bữa tối, để hai chị em các nàng trò chuyện.
Kiều Y Khả nhìn theo bóng dáng Quán Đầu, kéo tay Giảo Nhi, nói: “Giảo Nhi, có thể nhìn ra Quán Đầu vẫn yêu em như ngày đó, đứa con lại đáng yêu đến thế, nhìn em sống tốt như vậy, tôi vui lắm.”
Khoé mắt Giảo Nhi lại đỏ lên: “Y Khả, những năm gần đây nỗi vướng bận duy nhất của em chính là chị. Lần đó, nếu không phải vì đi công tác vô tình gặp chị thì còn không biết phải đến bao giờ mới có thể gặp lại nữa.”
Kiều Y Khả cũng thấy khổ sở, nhưng cô luôn luôn không thể hiện sự yếu đuối không vui của mình cho người khác thấy, vì thế chỉ bình tĩnh nói: “Lúc nên gặp thì sẽ gặp, em xem, không phải giờ chúng ta đã gặp lại rồi sao?”
Giảo Nhi gật gật đầu, lại nở nụ cười vương nước mắt: “Đúng thế, ai có thể ngờ, lúc chúng ta gặp lại, con cái cũng đều lớn đến vậy rồi.”
Nói đến con, Giảo Nhi nghi hoặc nhìn Kiều Y Khả: “Y Khả, tiểu Thuận là…?”
Kiều Y Khả lạnh nhạt cười nói: “Tiểu Thuận là con của tôi.”
Giảo Nhi không kìm được nhớ tới năm đó, khổ sở nói: “Y Khả, vất vả cho chị rồi.”
Kiều Y Khả lắc đầu: “Cũng may mà cuối cùng cũng nuôi lớn tiểu Thuận.”
Giảo Nhi cũng vui mừng cười cười: “Cuối cùng mọi việc đều đã trôi qua.” Nàng muốn nói lại thôi hỏi: “Y Khả, lần này chị trở về, có muốn gặp…”
Còn chưa nói dứt đã bị Kiều Y Khả ngắt lời: “Phải rồi, Giảo Nhi, tôi muốn gặp Hiệu trưởng của ngôi trường đó, mấy ngày tới tôi sẽ đi thuê nhà, không thể phiền hai người lâu quá.”
Giảo Nhi nhìn bóng dáng Quán Đầu, không nói nốt những lời kia, cũng tiếp lời Kiều Y Khả, nói: “Em đã hẹn với Hiệu trưởng rồi, ngày mai có thể gặp. Về chuyện nơi ở, em biết dù em có giữ chị lại thì chị cũng sẽ không ở lại chỗ em lâu, cho nên em đã sớm chú ý mấy khu nhà cho thuê xung quanh đây, vừa đúng lúc có một phòng muốn cho thuê, chờ ngày mai có thời gian thì chúng ta cùng đi xem sao, trường của tiểu Thuận em cũng tìm rồi, cùng trường với Kỳ Bình, như vậy học cũng tiện, không xa nhà lắm. Thật ra, Y Khả, em lại nguyện ở với chị, năm đó tiền mua căn hộ này em vẫn còn chưa trả lại cho chị. Nếu không nhờ chị thì hai đứa em cũng không thể mua nhà sớm đến thế.”
Kiều Y Khả cảm động nhìn Giảo Nhi: “Giảo Nhi, em suy nghĩ chu đáo quá. Về phần tiền, em cũng biết đó, tôi lớn lên ở cô nhi viện, không có người thân gì, hiếm hoi mới gặp được người tâm đầu ý hợp như em, em giống như đứa em gái ruột của tôi vậy, chuyện tiền nong không cần nhắc lại nữa, coi như tiền tôi mừng hai người kết hôn hồi đó. Năm ấy không thể dự hôn lễ của em, tôi cũng rất tiếc nuối.”
Giảo Nhi từ chối: “Y Khả, chuyện này không được, số tiền kia cũng không ít.”
Kiều Y Khả xua tay: “Giảo Nhi, nếu coi tôi là chị thì đừng nói nữa.”
Giảo Nhi không nói gì, gật gật đầu xem như đồng ý.
Bữa tối rất phong phú, tay nghề của Quán Đầu không tệ, hai đứa bé ăn ngon miệng lắm. Tuy Y Khả vẫn mỉm cười đơn giản trò chuyện việc nhà với họ, nhưng Giảo Nhi nhìn ra được, Y Khả có phần thất thần không yên, dáng vẻ ăn cái gì cũng thấp thỏm.
Ăn cơm xong, Giảo Nhi kéo tay Kiều Y Khả: “Y Khả, đi, đi xem căn phòng em chuẩn bị cho chị.” Nói xong liền nháy mắt với Quán Đầu, anh ta ngầm hiểu, đưa hai đứa nhóc qua chỗ khác chơi, không quấy rầy hai nàng.
Đi vào phòng dành cho khách, Kiều Y Khả nhìn quanh bốn phía, cười nói: “Tốt lắm, thật ấm áp, tôi rất thích.”
Giảo Nhi nhìn Kiều Y Khả, không nói gì.
Dưới cái nhìn chăm chú của Giảo Nhi, Kiều Y Khả cũng dần dần trầm mặc.
Một lát sau, Giảo Nhi mới nói: “Y Khả, giờ chỉ có hai chúng ta, có phải chị có chuyện gì muốn hỏi em không?”
Kiều Y Khả hít sâu một hơi, lắc đầu: “Không.”
“Lần này chị trở về, chẳng lẽ không muốn gặp chị Thuận Mỹ sao?” Giảo Nhi đột nhiên nhắc tới tên Kỷ Thuận Mỹ.
Nét mặt Kiều Y Khả lộ vẻ đau xót, nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh, lại lắc đầu nói: “Không.”
Giảo Nhi thở dài: “Y Khả, mười năm trước sau khi chị đi thì chị Thuận Mỹ liền ly hôn. Việc năm đó không giấu được chị ấy, tờ giấy chị để lại, căn bản chị ấy không tin, vẫn gặng hỏi em và tiểu Ngũ, bọn em vốn nhịn xuống không nói, nhưng sau đó chồng của chị ấy đuổi theo sau, tiểu Ngũ đoán ra là Cảnh Tiêu Niên hại chị, không nhịn được liền nói ra hết.”
Kiều Y Khả cố nén không cho nước mắt chảy xuống, cô không dám mở miệng nói chuyện, cô sợ mình vừa mở miệng, nước mắt sẽ không nhịn được mà giàn giụa tuôn rơi.
Giảo Nhi thấy Kiều Y Khả vẫn không nói gì, nghĩ cô vẫn còn khúc mắc chuyện năm đó, đột nhiên hỏi: “Y Khả, chị còn hận Cảnh Tiêu Niên không?”
“Giảo Nhi, em có tin vào nhân quả không?”
Kiều Y Khả cụp mi mắt, thấp giọng nói: “Lúc ban đầu tôi cũng từng hận. Nhưng sau đó, tôi đã hiểu ra, dù sao cũng là tôi đi quyến rũ vợ người ta trước, hắn hại tôi, đó cũng là báo ứng của tôi.”
“Thế, chị không đi tìm chị Thuận Mỹ à? Chị không biết đâu, mấy năm qua chị ấy tìm chị vất vả lắm. Ban đầu tụi em và chị ấy chia nhau đi tìm, sau hơn một năm trôi qua, em kết hôn, tiểu Ngũ cũng từ bỏ mà rời đi, chỉ có chị Thuận Mỹ, chị ấy luôn đi tìm chị. Nghe nói chị ấy đi rất nhiều nơi, chỗ nào cũng hỏi thăm, về sau này, chúng em cũng dần mất liên lạc. Thật sự không biết mấy năm qua chị ấy sống thế nào.”
Kiều Y Khả đột nhiên đứng lên, đi đến trước cửa sổ, quay lưng về phía Giảo Nhi: “Giảo Nhi, tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi sớm một chút.”
Giảo Nhi thở dài một hơi, đứng lên nói: “Được, đêm nay cứ để tiểu Thuận và Kỳ Bình ở một phòng đi.”
Kiều Y Khả nói: “Cảm ơn em.”
Lúc Giảo Nhi đi, cố ý đóng cửa lại.
Tiếng khóa cửa “cách” một cái vang lên thanh thuý, bóc trần mọi lớp nguỵ trang của Kiều Y Khả. Cô chống lên tường, thân thể chậm rãi trượt xuống. Cô ngồi xổm, ôm lấy hai đầu gối, co thành một vòng, nước mắt điên cuồng tuôn rơi, không có tiếng động, chỉ có nước mắt như sương cùng hai bờ vai run rẩy.
Năm đó, lúc cô bỏ đi, cô chỉ để lại vài lời cho Thuận Mỹ, cô nghĩ Thuận Mỹ sẽ vì những lời qua loa cho có lễ ấy mà trách cô, oán cô, rồi sẽ quên cô. Trước đêm cô đi, cô đã suy nghĩ lâu lắm, cô hận Cảnh Tiêu Niên, cô nghĩ không biết vì sao hắn lại hận cô đến thế, hận đến mức muốn cướp đoạt sự trong sạch của cô. Cô từng nghĩ Cảnh Tiêu Niên muốn dùng sự trong sạch của mình để hiến tế cho lòng tự tôn của hắn. Mãi đến khi trời sắp bình minh, cô đột nhiên nhớ ra Thuận Mỹ đã từng nói một câu: “Với tính tình không biết nhẫn nhịn của Cảnh Tiêu Niên, nếu hắn biết rồi sẽ lập tức nổi trận lôi đình, xé em thành mảnh nhỏ, nhưng vì sao hắn lại không làm thế.”
Đúng vậy, vì sao hắn không làm thế? Chỉ trong chớp mắt, Kiều Y Khả rốt cục hiểu ra, người đàn ông đó, thật ra hắn luôn luôn để ý Thuận Mỹ.
Tấm thân cô đã bị tàn phá, trái tim như tro tàn, cô không biết lúc đó mình còn có thể trao cho Thuận Mỹ cái gì? Mọi thứ tốt đẹp vốn hướng tới đều biến thành hoa trong gương, trăng trong nước, mọi lời hứa ngày trước, từ cái đêm đen tối đó, đã trở nên nhẹ bẫng mà xa xôi.
Trong khoảnh khắc xúc động, cô quyết định khiến Thuận Mỹ hận cô, nếu cô phụ Thuận Mỹ trước, lúc cô đi rồi, Thuận Mỹ sẽ đau lòng vô cùng, có lẽ còn có thể cho Cảnh Tiêu Niên một cơ hôi,
Cô luôn nghĩ, cô yêu Thuận Mỹ nhiều hơn một chút, Thuận Mỹ đối với cô có lẽ chỉ là giữa nỗi cô độc nở rộ một đoá hoa vô vọng mà thôi.
Cho nên, cho dù Cảnh Tiêu Niên không trao được cho Thuận Mỹ tình yêu thì ít nhất hắn cũng có thể cho nàng một cuộc sống an bình sung sướиɠ.
Nhưng mà, cô vạn vạn lần không ngờ, dự định tính toán hơn mười năm trước đã sớm biến thành công dã tràng. Thuận Mỹ biết được sự thật rồi sao có thể không hận Cảnh Tiêu Niên được. Đâu thể có khả năng hai người bọn họ còn ở bên nhau.
Thì ra vẫn là cô, chặt đứt con đường cuối cùng của Kỷ Thuận Mỹ.
Tóm lại, vẫn là cô hại Thuận Mỹ. Năm đó, là cô quyến rũ Thuận Mỹ trước, lấp đầy nỗi cô đơn trống trải của nàng, chiếm được tình yêu không có chỗ nào để trao của Thuận Mỹ. Rồi cuối cùng, Thuận Mỹ vẫn bị huỷ hoại trong tay cô.
Kiều Y Khả hối hận, đập đầu mình, khóc đau lòng muốn chết.
Hết chương 54