- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Năm Xưa
- Chương 5
Năm Xưa
Chương 5
Lúc Kiều Y Khả đến nhà họ Kỷ thì đã có không ít người đến. Sân nhà họ Kỷ rộng mở, chiêu đãi một bữa tiệc mừng quy mô không được coi là lớn thì thật ra cũng đủ rồi. Trong sân bày hai chiếc bàn dài, có lẽ là để chuẩn bị để thức ăn, hai bên có bảy tám chiếc bàn trống cho khách ngồi.
Cô con dâu nhà họ Kỷ đang ôm đứa con đầy tháng ngồi trong sân, chung quanh có không ít tiểu thư nhà khác, đang không ngớt khen ngợi đứa nhỏ đáng yêu. Kiều Y Khả tiến lại, nói những lời chúc phúc, cũng đưa quà ra. Kỷ thái thái thấy món quà được đóng gói đặc biệt, sau khi trưng cầu ý kiến của Kiều Y Khả liền mở ra trước sự chứng kiến của mọi người. Nhất thời chiếc chăn gấm thêu đủ màu sặc sỡ khiến mắt mọi người sáng ngời, đều khen ngợi món quà này thực suy nghĩ chu đáo tận tâm. Kỷ thái thái luôn coi trọng thể diện thật không ngờ một giáo viên thể dục thẩm mỹ không đáng để vào mắt lại có thể tặng một món quà như vậy, vui mừng hết sức, trong lòng cũng kinh hỉ vô cùng, không ngại khích lệ Kiều Y Khả vài câu, nói không thể không chọn chương trình thể dục thẩm mỹ của cô. Một đám tiểu thư con dâu các nhà khác thấy Kiều Y Khả mỹ mạo thanh nhã, khí chất không tầm thường liền không khỏi nhìn với cặp mắt khác xưa, cũng đều hỏi thăm chương trình học của cô. Kiều Y Khả mím môi cười, kiên nhẫn đáp từng câu, đột nhiên trở thành nhân vật trung tâm của cái vòng người nhỏ hẹp này.
Kỷ Thuận Mỹ đi vào sân, ánh mắt tìm một vòng, không nhìn thấy Cảnh Tiêu Niên. Mắt thấy lễ đầy tháng sắp bắt đầu, xem ra Cảnh Tiêu Niên không thể tới. Trong lòng nàng có chút tức giận, Cảnh Tiêu Niên đối xử với nàng không tốt thì cũng thôi, nhưng những tình huống liên quan tới gia tộc thế này, cũng nên cho vài phần mặt mũi chứ. Hai người kết hôn với nhau, không phải là để giữ thể diện cho đối phương khi có việc sao?
Thấy một đám đông đang đứng chung một chỗ trong sân, Kỷ Thuận Mỹ liền đi qua, thấy chị dâu đang ôm cháu trai tán gẫu vui vẻ với một đám tiểu thư khác.
Đứa cháu vừa mới đầy tháng, xinh đẹp phấn điêu ngọc trác, Kỷ Thuận Mỹ vừa nhìn liền thích. Nàng và Cảnh Tiêu Niên đã kết hôn năm năm nhưng vẫn không có con, cũng không phải không muốn, chỉ là đứa trẻ như không có duyên phận với hai bọn họ.
“Chị dâu, để cho em ôm tiểu Ngưu Ngưu một cái đi.” Ngưu Ngưu là nhũ danh của đứa bé.
Triệu Tử Tuệ vừa thấy cô em chồng liền thuận tay đưa đứa nhỏ cho Thuận Mỹ: “Ngưu Ngưu, mau, để cô nhìn xem, Ngưu Ngưu của chúng ta có đẹp hay không?” Tâm tình Triệu Tử Tuệ hôm nay không tệ, bình thường thật ra không được coi là thân thiết với Thuận Mỹ. Cô ta có phần ghen tị vì Thuận Mỹ được gả cho một nhà tốt, lại nhìn không vừa mắt khi Thuận Mỹ được gả cho một nhà tốt mà lại không nắm được trái tim chồng mình.
“Đúng vậy, quả thực xinh đẹp!” Thuận Mỹ hôn hôn trán Ngưu Ngưu, lúc đứa bé mới sinh ra nàng từng gặp qua một lần, giờ gặp lại, nó đã hoàn toàn thoát thai hoán cốt thành một đứa bé trai xinh đẹp.
“Thuận Mỹ, bao giờ em rể đến?” Triệu Tử Tuệ hỏi.
“À.” Thuận Mỹ có chút phiền, vì sao ai nấy trong nhà đều phải hỏi nàng cùng một vấn đề như vậy.
“Mấy hôm trước anh ấy nói nếu rảnh sẽ tới, mà bây giờ còn chưa tới thì chắc là có việc chưa làm xong.” Thuận Mỹ chỉ đành giải thích, chung quanh có không ít người, khiến nàng càng thêm xấu hổ.
“Thế à, xem ra em rể bề bộn nhiều việc thật, tôi cũng nghe nói tới những việc bên ngoài của cậu ta, thật đúng là quá bận mà.” Triệu Tử Tuệ cười khẽ, từ ngữ có vài phần mỉa mai.
Cảnh Tiêu Niên trước khi kết hôn hay sau khi kết hôn đều nổi danh là công tử phóng đãng trong thành phố, bên cạnh hắn thường xuyên thay đổi mấy bông hoa xinh đẹp, đó vẫn là đề tài mà mọi người bàn luận mãi không biết mệt.
Mặt Thuận Mỹ có chút hồng, mấy chuyện trăng hoa gì đó của Cảnh Tiêu Niên nàng đã sớm tu luyện đến mức không quan tâm, không nóng không vội, nhưng khi bị vạch ra rõ ràng trước mặt mọi người thì vẫn cảm thấy mất mặt, dù sao người kia cũng danh chính ngôn thuận là chồng nàng.
Không khí đột nhiên trở nên nặng nề, Thuận Mỹ chăm chú đùa giỡn với tiểu Ngưu Ngưu. Triệu Tử Tuệ có phần bất mãn, Cảnh Tiêu Niên kia có gì đặc biệt hơn người chứ, hôm lễ cưới hắn không đến, giờ ngày đầy tháng của đứa bé hắn cũng không đến, đây không phải rõ ràng là không thèm đặt họ vào mắt sao?
Cha mẹ Triệu Tử Tuệ xuất thân là người buôn bán nhỏ, tuy kinh doanh nhiều năm, gia cảnh tích luỹ được cũng giàu có, nhưng dù sao cũng không phải thuộc loại danh môn vọng tộc, không thể nào so với một gia tộc xí nghiệp giàu có vừa có quyền vừa có thế như nhà họ Kỷ. Năm đó Kỷ Thuận Nhân thích Triệu Tử Tuệ kiều mỵ xinh đẹp, nhưng lúc hai người thành hôn cũng phải tốn chút tâm tư. Lúc đầu Kỷ ba không đồng ý, nói nhà họ Triệu căn bản không giúp được nhà họ Kỷ chỗ nào, sau nhờ Triệu ba đưa tới đồ cưới rất khả quan mới miễn cưỡng nhận lời.
Nhưng Triệu Tử Tuệ vào Kỷ gia rồi lại hối hận. Kỷ Thuận Nhân rất tầm thường, tính tình thật ra cũng tốt, nhưng cũng quá không có cá tính, cả ngày chỉ biết vui chơi, chuyện công ty rối tinh rối mù. Thì ra Kỷ gia chỉ là cái vỏ rỗng, của cải bây giờ so ra thực tế thậm chí còn kém nhà mẹ đẻ của cô. Cũng may còn có một cậu em rể là Cảnh Tiêu Niên, có thể thường thường giới thiệu vài mối làm ăn cho Kỷ Thuận Nhân làm, nếu không cả một đại gia đình tiêu sài phung phí như thế, thật đúng là không biết làm cách nào để duy trì. Cho nên tuy Cảnh Tiêu Niên là con rể, nhưng ở Kỷ gia thì ai nấy đều phải nhìn sắc mặt hắn, không ai dám nói không với hắn. Vì thế ở trước mặt Cảnh Tiêu Niên, Kỷ Thuận Mỹ vĩnh viễn cũng đừng mong ngẩng đầu.
“Thuận Mỹ, hôm nay váy đẹp quá nhỉ.” Mấy vị tiểu thư con dâu kia đều là người quen, đương nhiên cũng nhận ra Thuận Mỹ, vừa rồi nhất thời lúng túng tẻ nhạt, không biết ai cất lời trước tiên.
“Thế à, cám ơn, là do Tiêu Niên mang từ Pháp về đó.” Kỷ Thuận Mỹ thầm thở phào, vừa rồi thật sự là đi cũng không được mà ở lại cũng không xong, cũng may trong lòng ôm tiểu Ngưu Ngưu, không thì nàng thật sự không biết nên làm gì nữa.
“Ồ, mang từ Pháp về cơ à, lại còn là đồ em rể mua nữa cơ đấy!” Triệu Tử Tuệ lại khẽ cười một tiếng, nụ cười kia ẩn dấu vài phần chế nhạo cùng khó tin.
Ai cũng biết cô vợ của Cảnh Tiêu Niên này mấy năm nay vẫn chỉ làm bình hoa bày trong nhà, hiển nhiên chỉ để trang trí mà thôi.
Thuận Mỹ có chút phiền muộn, chị dâu hôm nay làm sao vậy, nói gì cũng bị cô ta gây khó dễ.
Nén giận, Thuận Mỹ đáp trả Triệu Tử Tuệ một câu: “Chị dâu, nếu chị thích thì chờ em hỏi Tiêu Niên xem mua ở đâu, rồi để anh cả đi mua cho chị.”
“Ôi chà, thôi đừng, nhà chúng ta lúc này á, cũng chỉ là cái thùng cơm thôi, không mua nổi chiếc váy sa xỉ thế đâu, hơn nữa tôi và anh trai cô cũng không ân ân ái ái như cô và em rể được.”
Những lời chua ngoa rõ mồn một của Triệu Tử Tuệ khiến mọi người kinh ngạc, đều sững sờ tại chỗ. Không phải chỉ là Cảnh Tiêu Niên không tới sao, chị dâu cần gì phải làm em chồng khó xử như vậy, mà lại nói ai nấy đều thích Thuận Mỹ, nàng là một người sẽ luôn khiến người khác vừa ý, không bao giờ làm khó ai cả, nhưng cố tình hôm nay lại rơi vào hoàn cảnh khó xử như vậy.
Thuận Mỹ mặt thoạt hồng lại thoạt trắng, nước mắt sắp ứa ra lại nén nhịn, nghẹn khuất nuốt vào lòng. Tất cả mọi người đều biết nàng và Cảnh Tiêu Niên chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, thì sao có thể ân ái gì? Vừa gặp mặt liền bị người nhà vạch trần cùng cười nhạo vào vết thương của mình, dù là Kỷ Thuận Mỹ hàm dưỡng tốt cũng không thể giả bộ như không có việc gì.
Chính lúc đang không biết làm sao cho phải, một cánh tay hữu lực liền vòng lấy eo Kỷ Thuận Mỹ, Kỷ Thuận Mỹ sửng sốt, quay đầu lại liền nhìn thấy gương mặt Cảnh Tiêu Niên.
“Thuận Mỹ, đang nói chuyện gì với mọi người thế.” Cảnh Tiêu Niên bất động thanh sắc hỏi.
Kỷ Thuận Mỹ hơi bình tĩnh trở lại, mỉm cười: “Tiêu Niên, anh đến rồi.”
Cảnh Tiêu Niên gật gật đầu với nàng, sau đó nhìn Triệu Tử Tuệ: “Tử Tuệ, hôm nay cô là một nửa nhân vật chính, sao còn để Thuận Mỹ của chúng ta ôm đứa bé giúp cô thế kia?” Cảnh Tiêu Niên cũng không gọi anh cả chị dâu, đối với người có quyền thế, đôi khi chỉ có thể khoan dung, không thể gây khó khăn.
Triệu Tử Tuệ thấy Cảnh Tiêu Niên liền có phần cao hứng, lại bởi vì không biết những lời vừa rồi có bị Cảnh Tiêu Niên nghe được không, liền không khỏi bất an, vội vàng đón lấy Ngưu Ngưu, cười nói: “Thuận Mỹ thích cháu nhỏ, cho nên vừa rồi muốn ôm, tôi làm sao dám phiền Cảnh thái thái đây.”
Nghe được những lời đùa giỡn này, mọi người đều cười hùa theo, không khí dịu đi, như thể chưa xảy ra cái gì.
Cảnh Tiêu Niên cũng cười: “Phải không, Ngưu Ngưu quả thực đáng yêu. Đúng rồi, Tử Tuệ, gần đây Tử Chiêu bận rộn gì thế?”
Triệu gia chủ có hai đứa con, một trai một gái, chị là Triệu Tử Tuệ, em trai Triệu Tử Chiêu.
“Tử Chiêu à, vẫn là một thằng nhóc, nói là theo ba tôi học làm ăn buôn bán, cũng không biết học thế nào nữa.” Triệu Tử Tuệ trả lời.
Cảnh Tiêu Niên lại cười: “Tử Tuệ, có rảnh thì cũng nên quan tâm tới em trai mình đi, Tử Chiêu học làm ăn buôn bán là chuyện tốt, nhưng đừng có học kinh doanh thì không xong, mà những thói hư thật xấu khi làm ăn buôn bán lại học thành thói quen. Mấy hôm trước một người bạn của tôi nói Tử Chiêu lấy tên tôi đi mượn người ta hai vạn, giờ vẫn chưa trả. Hai vạn đó, tôi đã trả giúp rồi. Cô nói cho Tử Chiêu biết, tiền không nhiều nên tôi cũng chẳng đòi hắn, nhưng lần sau không được để xảy ra lần nữa, nếu còn dám dùng danh tiếng của tôi đi khắp nơi lừa tiền, tôi không biết thì thôi, tôi mà biết thì sẽ báo cảnh sát đó.”
Triệu Tử Tuệ không ngờ Cảnh Tiêu Niên lại không thèm nể chút tình nghĩa nào nói vậy trước mặt mọi người, nhất thời trợn mắt cứng lưỡi, nói không ra lời. Mọi người thấy mất mặt, ai cũng câm như hến.
Cánh tay Cảnh Tiêu Niên dùng chút lực, ôm Kỷ Thuận Mỹ rời đi. Đi đến chỗ không người, hai người liền dừng lại, Cảnh Tiêu Niên buông Kỷ Thuận Mỹ ra, nàng liền xoay người, nhìn hắn: “Tiêu Niên, cám ơn anh, em đã nghĩ anh sẽ không đến.”
Cảnh Tiêu Niên không nói gì, Kỷ Thuận Mỹ lại tiếp tục: “Nhưng mà, anh cần gì phải làm khó Triệu Tử Tuệ như thế, chị ta chỉ là một người phụ nữ hơi cứng đầu một chút thôi.”
Cảnh Tiêu Niên nhìn bộ dáng nhu nhược tính tình hiền lành của Kỷ Thuận Mỹ, cơn giận chợt bùng lên. Đây chẳng lẽ là cô vợ của Cảnh Tiêu Niên hắn sao? Bị người ta chỉ thẳng vào mũi mắng cũng không nói gì, lại còn quay đầu tỏ vẻ thương xót người ta. Việc này người khác nhìn có lẽ là rất phong độ, nhưng ở trong mắt Cảnh Tiêu Niên thì chính là một kẻ bất lực.
“Nếu cô chỉ là Kỷ Thuận Mỹ, bị người khác bắt nạt đến cùng tôi cũng sẽ không quản, nhưng giờ cô là vợ của Cảnh Tiêu Niên này.” Cảnh Tiêu Niên lạnh lùng nói.
Kỷ Thuận Mỹ nhìn hắn, trong lòng lại nghĩ thầm, chẳng lẽ anh không biết vì sao tôi lại bị người khác chê cười chắc, còn không phải do anh vui vẻ trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài?
Nhưng rốt cục cũng không nói gì, hôm nay Cảnh Tiêu Niên có thể đến đã coi như cho nàng thể diện rồi, nàng còn cần đòi hỏi gì nữa đâu.
Cảnh Tiêu Niên nhìn đôi mắt xinh đẹp lại như có điều suy tư của Kỷ Thuận Mỹ, nhớ tới những lời Triệu Tử Tuệ nói, cũng thầm hiểu là mình đuối lý, sắc mặt liền hoãn xuống, kéo tay Kỷ Thuận Mỹ: “Được rồi, chúng ta tìm một chỗ ngồi đi.” Bàn tay Kỷ Thuận Mỹ mềm mại nhẵn nhụi, Cảnh Tiêu Niên có chút hoảng hốt.
Hắn trời sinh không phải dạng đàn ông có thể yên ổn, hắn thích chinh phục, thích được người ta theo đuổi, thích ánh mắt sùng bái của đám con gái nhìn hắn, thích những chú chim nhỏ nép vào người, thích ôn nhuyễn nhu hương nùng tình mật ý, nhưng những thứ này Kỷ Thuận Mỹ cũng sẽ không cho hắn, không chỉ không cho, ngay cả vẻ bề ngoài nhu thuận, trên giường cũng ngoan ngoãn làm theo cũng đều ẩn dấu sự kiêu ngạo cùng quật cường, sự bất đắc dĩ cùng ẩn nhẫn. Cảnh Tiêu Niên không thích nữ nhân vô vị này, lại càng không thích những người phụ nữ không thể phục tùng, chỉ miễn cưỡng. Qua một thời gian dài, hắn cũng không nguyện ý đặt tâm tư trên người Kỷ Thuận Mỹ. Hắn không thể trao trái tim cho nàng, nàng cũng không muốn đi kéo lại trái tim hắn, ngày qua tháng nọ, hai trái tim liền càng ngày càng xa cách.
Hết chương 5
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Năm Xưa
- Chương 5