Những ngày đông giá rét căm căm.
Mùa này vốn là mùa Kỷ Thuận Mỹ cảm thấy khó vượt qua nhất. Trước kia khi đến mùa đông nàng rất ít khi ra khỏi nhà, ngay cả những buổi ra ngoài uống trà chiều hiếm hoi cũng giảm đi, bởi vì không thể chịu nổi không khí rét lạnh buốt giá cùng vô vọng triền miên kia.
Nhưng nếu trong lòng nhớ nhung, có vướng bận, có tình yêu không lúc nào không được nâng niu trong lòng bàn tay thì như thế đối với nàng mà nói, làm sao cũng cảm thấy ấm áp.
Mùa đông năm nay ở trong mắt Kỷ Thuận Mỹ, cho dù rét lạnh cũng khác với ngày xưa, khiến người ta vất vả khổ sở.
Cũng bởi trong lòng có nhớ nhung, có vướng bận, trái tim Kỷ Thuận Mỹ bị nhồi đầy, nàng cũng không để ý tới chuyện Cảnh Tiêu Niên càng ngày càng khác. Thời gian Cảnh Tiêu Niên ở nhà càng ngày càng ít, Kỷ Thuận Mỹ chỉ nghĩ là cô tình nhân mới kia rất vừa ý hắn mà thôi.
Sáng sớm một ngày, Kỷ Thuận Mỹ tỉnh lại thì không thấy Cảnh Tiêu Niên trên giường, đứng dậy ra phòng cách liền thấy hắn ngồi thẳng tắp ở sô pha.
Kỷ Thuận Mỹ nghi hoặc hô một tiếng “Tiêu Niên”, hắn ngẩng đầu, không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn Kỷ Thuận Mỹ.
Kỷ Thuận Mỹ thấy hắn không đáp liền xoay người muốn đi, lại đột nhiên cảm thấy có chỗ không bình thường, quay đầu nhìn kỹ Cảnh Tiêu Niên lần nữa liền thấy rõ nguyên nhân. Cảnh Tiêu Niên vẫn mặc quần áo ngày hôm qua lúc ra khỏi nhà, không hề thay đồ mặc ở nhà. Ánh mắt hằn tơ máu đầy mỏi mệt, không có chút độ ấm nào.
“Tiêu Niên, anh, anh ngồi ở phòng khách cả đêm sao?” Kỷ Thuận Mỹ nhịn không được hỏi.
Cảnh Tiêu Niên vẫn nhìn nàng, không nói gì. Hai người nhìn nhau vài giây, Cảnh Tiêu Niên hừ lạnh một tiếng, đứng dậy đi toilet.
Kỷ Thuận Mỹ đoán, cõ lẽ nào hôm qua cãi nhau với tình nhân? Nhưng Cảnh Tiêu Niên chưa bao giờ phiền lòng vì mấy tình nhân của hắn. Hoặc không thì có lẽ do tối qua uống xã giao quá chén, trong lúc say mơ mơ hồ hồ mới ngủ quên ở phòng khách.
Kỷ Thuận Mỹ không hỏi nữa, đi vào bếp chuẩn bị bữa sáng.
Bữa sáng đều là những món Cảnh Tiên Niên thích, dọn xong bát đũa, Kỷ Thuận Mỹ đi vào phòng khách, nói với Cảnh Tiêu Niên vẫn ngồi tại chỗ: “Tiêu Niên, thay quần áo rồi đi ăn cơm đi.”
Cảnh Tiêu Niên không ngẩng đầu, Kỷ Thuận Mỹ nổi giận, lại mới sáng sớm đã tỏ thái độ với nàng rồi, đến bao giờ người đàn ông này mới có thể tôn trọng cô vợ là nàng này một chút đây.
“Tiêu Niên, em nói với anh đó.” Ngữ khí Kỷ Thuận Mỹ lạnh đi vài phần.
Cảnh Tiêu Niên nghe thấy sự khác thường trong giọng của Kỷ Thuận Mỹ liền đột nhiên ngẩng đầu, hét lên: “Cô đang nói với tôi? Thối lắm!”
Nói xong liền sải bước vào bếp, hất đổ toàn bộ thức ăn trên bàn xuống đất, đá văng cửa bỏ đi.
Kỷ Thuận Mỹ đứng giữa căn bếp hỗn độn, thật lâu cũng không nhúc nhích.
Thẳng đến khi dì giúp việc vào, thấy cảnh tượng như thế liền hoảng sợ, vội vàng tới đỡ Kỷ Thuận Mỹ vào phòng ngủ nằm.
Lòng Kỷ Thuận Mỹ liền dâng lên dự cảm không tốt. Nàng nhịn không được gọi điện thoại cho Kiều Y Khả, cũng không kể chuyện xảy ra lúc sáng, chỉ hỏi Kiều Y Khả hôm nay định là gì.
Kiều Y Khả vẫn như thường lệ, không có chuyện gì bất thường xảy ra, nói với Kỷ Thuận Mỹ hôm nay tiếp tục đi xin giấy phép, có lẽ chiều sẽ có thời gian gặp mặt.
Kỷ Thuận Mỹ thấy bên phía Kiều Y Khả không có động tĩnh gì, lòng vốn căng thẳng cũng thả lỏng, nhưng cứ nghĩ tới bộ dáng đáng sợ của Cảnh Tiêu Niên lúc sáng, nàng lại nhịn không được trái tim như vọt lên tới cổ họng.
Nàng không sợ Cảnh Tiêu Niên biết mọi chuyện, ngay từ lúc ban đầu nàng đã tính toán đến trường hợp xấu nhất rồi. Nàng chỉ sợ nếu có ngày Cảnh Tiêu Niên thật sự biết chuyện sẽ gây bất lợi với Kiều Y Khả.
Dù sao sống chung với Cảnh Tiêu Niên năm năm, nàng biết Cảnh Tiêu Niên có thể không yêu thương trân trọng gì cô vợ này, nhưng hắn sẽ tuyệt đối không cho phép kẻ nào nhúng chàm thứ đồ của hắn. Hắn không phải loại người có thể nuốt trôi cục tức này. Nàng liền tự nhủ đến chiều gặp mặt phải nhắc nhở Kiều Y Khả cẩn thận hơn một chút.
Buổi chiều hai người hẹn nhau đi xem phim.
Trời rất lạnh, quán cà phê chỉ thích hợp nói chuyện phiếm, nếu muốn thân mật chút thì còn phải bận tâm tới ánh mắt của người khác. Trong nhà có một tiểu Ngũ như hổ rình mồi, Kỷ Thuận Mỹ vừa nhớ tới ánh mắt cô gái đó liền thấy mất tự nhiên, cho nên không có cách nào, đành phải chọn một rạp phim vắng vẻ, hai người cùng đi xem phim.
Rúc vào lòng Kiều Y Khả, Kỷ Thuận Mỹ liền cảm thấy chút thiệt thòi lúc sáng không đáng là bao. Nàng biết hạnh phúc lén trộm tới lúc này khó khăn tới mức nào, nàng biết khoảnh khắc hạnh phúc hiếm hoi này đối với bản thân mình quý giá biết bao. Đây đã trở thành sinh mệnh của nàng, là chỗ dựa không thể mất đi.
Là một bộ phim đen trắng xưa, rạp phim thi thoảng sẽ trình chiếu một vài bộ phim cũ, người xem không nhiều lắm, nhưng đều là những người mê điện ảnh.
Trên màn ảnh xuất hiện sườn mặt tao nhã của Greta Garbo cùng ánh mắt lạnh lùng quyến rũ khiến hai người mê muội, Kỷ Thuận Mỹ nhịn không được cúi đầu cảm thán: “Đẹp quá!”
Kiều Y Khả liền ghé sát tai nàng nhẹ giọng nói: “Bà ấy đẹp hơn hay tôi đẹp hơn.”
Kỷ Thuận Mỹ nhỏ giọng trả lời: “Đương nhiên chị đẹp hơn.”
Bàn tay đang ôm eo nàng của Kiều Y Khả liền bắt đầu hoạt động, từng chút một dịch lên cao, không chút thương hương tiếc ngọc chiếm lầy phần căng tròn mềm mại. Thẳng đến khi thân mình Kỷ Thuận Mỹ mềm nhũn mới bằng lòng buông tha nàng.
Cách bóng đêm, Kỷ Thuận Mỹ vuốt ve gương mặt mịn màng của Kiều Y Khả, nhẹ giọng nói: “Y Khả, nếu có một ngày vì em mà chị bị tổn thương thì phải làm sao bây giờ?”
“Chịu đựng.” Kiều Y Khả trả lời.
“Nhưng em không chịu được.” Kỷ Thuận Mỹ sâu kín thở dài: “Đến lúc đó chị có trách em không? Y Khả.”
“Tôi sẽ chỉ trách em muốn đẩy tôi ra xa chứ chuyện kia tôi không bận tâm.” Kiều Y Khả lại đáp.
Kỷ Thuận Mỹ nói không nên lời.
Ôm cổ Kiều Y Khả, hai người bất chấp bộ phim chiếu gì, kìm lòng không được hôn nhau.
Lúc chia tay, Kỷ Thuận Mỹ suy nghĩ, vẫn nói: “Y Khả, em cảm thấy gần đây Cảnh Tiêu Niên có chỗ không bình thường, em sợ anh ta đã biết gì đó, sẽ gây bất lợi với chị. Chị phải cẩn thận một chút.”
Kiều Y Khả ngẩn người, hỏi Kỷ Thuận Mỹ: “Hắn bất thường thế nào, nói gì hay làm em bị thương?”
Kỷ Thuận Mỹ lắc đầu: “Không có, chỉ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.”
Kiều Y Khả cười cười, đỡ hai vai Kỷ Thuận Mỹ, nói: “Bảo bối của tôi, em ngoan ngoãn đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì có tôi ở đây rồi, hơn nữa, tôi cũng không phải người dễ dàng bị kẻ khác tổn thương như vậy.”
Kỷ Thuận Mỹ nhìn Kiều Y Khả tươi cười, gật gật đầu, lòng như được an ủi một chút.
Mà từ đó tới mấy ngày sau, Cảnh Tiêu Niên cũng không làm ra hành động gì thái quá, lòng Kỷ Thuận Mỹ đang căng thẳng cũng được thả lỏng.
Cảnh Tiêu Niên không phải người có thể nhẫn nhịn, với tính tình nóng như lửa của hắn, nếu thật sự đã biết gì đó thì giờ phút này đã sớm trời long đất lở.
Mà sự tình bên phía Kiều Y Khả cũng không thuận lợi. Người phụ trách thủ tục giấy phép lúc thì nói thủ tục thuê địa điểm của cô không khớp, chốc lại nói tư cách giảng dạy của Kiều Y Khả cần phải kiểm tra thêm. Tóm lại như thể cố ý gây khó dễ, năm lần bảy lượt tra cái này tra cái kia, khiến Kiều Y Khả mệt mỏi ứng phó.
Mọi việc không thuận lợi, tâm tình liền lo lắng, hơn nữa tiểu Ngũ đã ở một thời gian dài giờ phải rời đi, Kiều Y Khả giúp nàng thu dọn hành lý, cũng coi như thân mật một thời gian, không uổng công người ta thâm tình. Chỉ khổ cho Kỷ Thuận Mỹ, gặp Kiều Y Khả một lần cũng khó.
Thật vất vả mới rút ra được một chút thời gian, hai người hẹn gặp ở quán cà phê thường ngày.
Tiểu Ngũ phải đi, nghe nói tới một thành phố rất xa, về sau muốn gặp cũng khó. Tuy Kỷ Thuận Mỹ không thích tiểu Ngũ, nhưng nhìn ra tuy Kiều Y Khả ngoài mặt tỏ vẻ không thèm quan tâm, nhưng đáy lòng lại có vài phần thương cảm. Dù sao cũng là chị em cùng nhau lớn lên, huống chi còn có một quãng thời gian qua lại không bình thường.
Hai người vừa ăn uống vừa trò chuyện.
Kỷ Thuận Mỹ hỏi Kiều Y Khả: “Y Khả, tiểu Ngũ xinh đẹp nhứ vậy, không có ai theo đuổi sao?”
Kiều Y Khả cười: “Có, sao lại không có được, nhưng em đừng nhìn cô nhóc kia bộ dáng lả lơi, thật ra lại cực kỳ bảo thủ, hơn nữa trước mắt cũng mới chỉ từng quen tôi thôi.”
Kỷ Thuận Mỹ nghe thế liền sửng sốt, lòng chua sót, nhịn không được nói: “Thật đúng là một người si tình.”
Kiều Y Khả lại cười: “Nói là muốn thủ thân như ngọc cho tôi, quỷ mới tin, có mà nàng không gặp ai vừa ý thì có.”
Lòng Kỷ Thuận Mỹ càng chua sót vô cùng, trầm giọng hỏi: “Y Khả, lời này của chị là đang ám chỉ em không thể thủ thân như ngọc vì chị sao?”
Kiều Y Khả ngạc nhiên, vội vàng giải thích: “Đương nhiên tôi không có ý đó. Em cũng không biết, tôi đâu thèm để ý việc này.”
Ai ngờ càng giải thích càng sai.
Sắc mặt Kỷ Thuận Mỹ đã trở nên rất khó coi: “Y Khả, chị đang nói căn bản chị không thèm để ý việc tối tối em ngủ trên giường Cảnh Tiêu Niên, phải không? Hay là nói, thật ra chị vốn không thèm bận tâm tới em?”
Sắc mặt Kiều Y Khả cũng dần dần cứng lại, nhịn một lúc lâu mới nói: “Thuận Mỹ, em nói gì thế, tình cảm của tôi dành cho em, em còn không hiểu sao? Cần gì phải nói những lời như dao sắc vậy?”
Kỷ Thuận Mỹ lạnh lùng lắc đầu: “Hiểu? Em chỉ biết nếu một người yêu một người chắc chắn sẽ tồn tại sự ghen tị, giống như em nổi điên ghen với tiểu Ngũ. Nhưng mà, hình như chị chưa bao giờ ghen cả.”
Giọng Kiều Y Khả cũng lạnh xuống: “Thuận Mỹ, sao em biết tôi chưa từng ghen?”
Kỷ Thuận Mỹ nhìn Kiều Y Khả: “Em ghen tị, em sẽ khóc sẽ làm loạn, nhưng chị, cứ làm như thể trên đời này không tồn tại Cảnh Tiêu Niên vậy.”
Ánh mắt Kiều Y Khả trở nên sắc bén, cũng không nhìn Kỷ Thuận Mỹ, mà nhìn về phương xa: “Ghen tị là khóc rồi làm loạn sao? Em làm thế là vì em biết tôi sẽ mềm lòng dỗ dành em, sẽ dùng những lời ngọt ngào động lòng người nhất để dỗ em, nếu không dỗ được, tôi sẽ đuổi người khiến em ghen tị đi, trả lại cho em sự yên tĩnh, còn em thì sao? Với Cảnh Tiêu Niên, tôi khóc rồi gây loạn thì có ích à? Em có dỗ tôi đi nữa thì em sẽ rời hắn, đến với tôi chắc? So với việc hết khóc lại làm loạn phiến em buồn phiền, không bằng tôi dồn nén lại, không bằng để bản thân mình tối tối nằm trên giường, khổ sở đấm vào tường hết lần này đến lần khác, bằng không thì phải làm sao bây giờ? Em nói cho tôi biết, sự ghen tị của tôi, em sẽ giải quyết ra sao?”
Kỷ Thuận Mỹ lặng người. Bị nỗi chua xót của Kiều Y Khả đè ép khiến nàng khó thở.
Là như thế sao? Thì ra là như thế sao? Thì ra mỗi tối lúc nàng yên tâm thoải mái ngủ bên người Cảnh Tiêu Niên thì Kiều Y Khả tuy ban ngày tỏ ra vân đạm phong khinh tiêu sái như gió như thể không có gì trở ngại, giữa đêm khuya say ngủ lại thống khổ đến thế?
Mắt rưng rưng lệ, sợ hãi gọi một tiếng “Y Khả”, vươn tay muốn giữ chặt cô.
Kiều Y Khả hất tay ra, ánh mắt sắc bén vẫn nhìn phương xa như cũ.
Nơi xa ấy khiến cô mơ hồ, không biết con đường ở nơi nào.
“Thuận Mỹ, vì sao, vì sao chưa bao giờ nói tới việc rời khỏi Cảnh Tiêu Niên? Tôi có thể vẫn ở bên em thế này, nhưng mà, nói thật, tôi không cam lòng, thật sự không cam lòng. Đối với em và tôi mà nói, những ngày lén lút thế này không thể nào hạnh phúc đủ, xa xa không đủ em biết không? Chúng ta có quyền và cũng có cơ hội để có thể càng hạnh phúc hơn nữa!”
Kiều Y Khả rốt cục cũng hỏi ra những lời vẫn muốn hỏi từ lâu.
Kỷ Thuận Mỹ nghẹn họng. Thật lâu sau nàng mới nhẹ giọng trả lời: “Em đã đồng ý với ba mình sẽ không rời khỏi Cảnh Tiêu Niên, đây là cái giá trả cho việc chấp nhận chuyện của Thuận Duyệt và Lâm Vĩnh Giang. Y Khả, là em phụ chị.”
Kiều Y Khả run lên, nhìn chằm chằm Kỷ Thuận Mỹ, trong ánh mắt sắc bén pha một mạt thê lương.
“Nói vậy căn bản chúng ta không có cơ hội phải không? Nhưng mà Thuận Mỹ, tôi không hiểu, vì sao hạnh phúc của Thuận Duyệt lại phải đánh đổi bằng hạnh phúc của em? Lại vì cái gì phải đánh đổi cả hạnh phúc cả tôi nữa?”
Trong nháy mắt Kỷ Thuận Mỹ liền héo rũ như tán lá vàng úa, không còn nửa phần sức lực để hồi sinh.
“Y Khả, yêu em là chị sai lầm rồi.”
Thanh âm đầy thống khổ của Kiều Y Khả vang lên: “Cho dù sai thì tôi cũng không hối hận, chỉ là tôi, chỉ là tôi thật sự không cam tâm.”
Hiếm hoi nhìn thấy Kiều Y Khả yếu ớt như vậy, khiến Kỷ Thuận Mỹ càng khổ sở.
Trong nháy mắt, nàng nói một câu khiến nàng hối hận nhất trong đời: “Y Khả, nếu còn kịp thì chị, chị hãy quên em đi.”
Kiều Y Khả run lên, bi thương nhìn Kỷ Thuận Mỹ: “Thuận Mỹ, nếu yêu mà có thể chặt đứt thì trên đời này không có gì gọi là ‘vạn tiễn xuyên tâm’.” Nói xong liền xoay người đi.
Kỷ Thuận Mỹ nhìn bóng dáng quen thuộc của Kiều Y Khả. Dáng hình ấy từng kiên cường, lạc quan đến vậy, như thể trên đời này không có việc khó khăn nào khiến cô ưu sầu. Nhưng nay bóng dáng cô đơn nhỏ bé kia chỉ còn sót lại một loại tên là “bất lực”.
Kỷ Thuận Mỹ biết mình nói sai rồi, nhưng vẫn đứng ngây tại chỗ, không biết phải làm thế nào để xoá bỏ khoảnh khắc ấy, cứu vãn lại câu nói khốn khϊếp ghim đầy dao kia.
Nàng biết Kiều Y Khả nói đúng. Bởi vì nàng đã trải nghiệm qua mùi vị của “vạn tiễn xuyên tâm”.
Nếu yêu mà có thể chặt đứt thì trên đời này không có gì gọi là ‘vạn tiễn xuyên tâm’.
Hết chương 43