Đến bệnh viện, Kỷ Thuận Mỹ xuống xe, vội vàng trả tiền rồi chạy vào bệnh viện. Kiều Y Khả ở sau, cũng chạy vào theo. Chạy tới tầng ba, tầng có phòng cấp cứu ngoại khoa mới nghe thấy tiếng khóc của Kỷ Thuận Duyệt.
Kỷ Thuận Mỹ lần theo tiếng khóc của Kỷ Thuận Duyệt tìm tới, nhìn thấy Thuận Duyệt ngồi trên ghế bên ngoài phòng, hai mắt sưng đỏ như hạch đào, đã sớm khóc nức nở.
Lòng Thuận Mỹ đau nhói, cúi xuống, nhìn Thuận Duyệt: “Thuận Duyệt, chị đến rồi này, rốt cuộc sao thế, Lâm Vĩnh Giang đâu?”
Thuận Duyệt hai mắt đẫm lệ nhìn Kỷ Thuận Mỹ, đầu rúc vào lòng nàng, oà khóc.
Thuận Mỹ hoảng sợ, đỡ Thuận Duyệt ngồi xuống, vội vàng hỏi: “Em cô nhóc này, trước hết đừng khóc nữa, rốt cuộc Lâm Vĩnh Giang thế nào rồi?”
“Chị…” Kỷ Thuận Duyệt chỉ lo khóc thảm thiết, không nói nên lời một câu.
Kỷ Thuận Mỹ cuống đến mức như lửa cháy đến nơi, lại bó tay không có cách nào.
Kiều Y Khả thấy hai chị em nhà này bối rối hoang mang lo sợ, liền nhìn quanh bốn phía, muốn tìm một bác sĩ để hỏi một chút nhưng cũng không thấy, vì thế liền nhẹ nhàng đẩy cửa phòng đi vào.
Bên trong chỉ có một bác sĩ nam đang xem bệnh cho bệnh nhân, mà bệnh nhân kia nhìn không giống Lâm Vĩnh Giang trong lời Thuận Duyệt kể.
Bác sĩ thấy có người không hỏi đã tiến vào, liền có chút bất mãn: “Vị bệnh nhân này, mời đi đăng ký ngày hẹn khám bệnh.”
Kiều Y Khả vội vàng giải thích: “Thật xin lỗi bác sĩ, cô bé ngồi bên ngoài là em gái tôi, con bé nói bạn trai nó bị thương rất nặng, chúng tôi hỏi mà nó cứ khóc mãi, cho nên mới bất đắc dĩ vào hỏi bác sĩ, chàng trai tên Lâm Vĩnh Giang ra sao rồi ạ?”
Bác sĩ thấy dáng vẻ Kiều Y Khả lịch sự, lại nho nhã lễ độ, thái độ liền dịu xuống: “Cô chắc hẳn nói về anh chàng bị thương mới được đưa đến đây, lúc mới đưa tới trông doạ người lắm, máu me đầy người, nhưng chúng tôi đã kiểm tra rồi, hầu hết đều là bị thương ngoài da, không bị thương gân cốt. Cậu ta đang ở trong phòng điều trị băng bó, sau đó về nhà nghỉ ngơi chăm sóc mấy ngày sẽ không sao nữa.”
Lúc này Kiều Y Khả mới chú ý tới có một căn phòng ở phía trong, phía trên có đề tấm biển “Phòng điều trị”.
Nghe xong lời bác sĩ nói, Kiều Y Khả liền yên tâm. Kỷ Thuận Duyệt còn trẻ, nhất định là vì nhìn thấy máu nên bị doạ, thế cho nên mới nói Lâm Vĩnh Giang sắp chết. Người không sao là tốt rồi, đúng thật sợ bóng sợ gió một phen. Kiều Y Khả an tâm hơn nhiều, đẩy cửa ra, nhìn hai chị em ôm đầu khóc rống mà vừa tức giận vừa buồn cười. Chưa làm rõ tình hình đã rối cả lên, mấy cô gái nhà họ Kỷ này thật hồ đồ đến đáng yêu.
Kiều Y Khả đi đến trước mặt hai người, lớn tiếng hô: “Thuận Mỹ, Thuận Duyệt!”
Hai người giật mình, thế này mới tách ra, nhìn Kiều Y Khả.
“Chị, cô ấy là ai?” Kỷ Thuận Duyệt vừa nức nở vừa hỏi Kỷ Thuận Mỹ.
Thuận Mỹ không trả lời, lại hỏi Kiều Y khả: “Y Khả, sao vậy?”
Kiều Y Khả nói: “Hai người đó, đừng khóc nữa, tôi đã hỏi bác sĩ rồi, ông ấy nói Lâm Vĩnh Giang không bị thương nặng lắm, hầu hết là vết thương ngoài da mà thôi, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày sẽ không sao.”
Kỷ Thuận Duyệt không tin, trợn mắt nhìn Kiều Y Khả: “Nói dối! Vĩnh Giang dính đầy máu trên người, chắc chắn không sống nổi bao lâu nữa, nhất định là do bác sĩ sợ chúng ta quá đau lòng nên mới nói dối…” Nói xong lại không kìm nổi oà khóc.
Kỷ Thuận Mỹ cũng không biết lúc này nên tin Kiều Y Khả hay nên an ủi Thuận Duyệt, hoặc tin lời Thuận Duyệt nói, cùng khóc với nhau, đành cũng mở to mắt nhìn Kiều Y Khả.
Kiều Y Khả bị hai chị em tra tấn, bực mình, lại xoay người đi vào phòng.
Bác sĩ đang sắp nổi giận, vừa thấy là cô liền hỏi: “Lại có chuyện gì?”
Kiều Y Khả ngại ngùng cười cười: “Bác sĩ, làm phiền ông lặp lại những lời vừa rồi nói với tôi để nói với hai cô gái bên ngoài kia một lần được chứ? Nếu không thì Lâm Vĩnh Giang lành lặn không sao cả mà hai người kia đã ở ngoài khóc đến đòi mạng người rồi.” Sau đó, liền hơi gật đầu với bệnh nhân đang được khám bệnh: “Thật sự xin lỗi, cho tôi mượn bác sĩ một phút thôi, là cứu hai mạng người đó, cám ơn.”
Nói xong liền kéo bác sĩ ra ngoài.
Vị bác sĩ kia không thể từ chối cô gái xinh đẹp lại cố chấp này, đi theo ra ngoài.
Bác sĩ đi đến trước mặt Thuận Mỹ và Thuận Duyệt, nhìn Kiều Y Khả, Kiều Y Khả nháy nháy mắt, làm vẻ mặt nhăn nhó.
Bác sĩ hiểu ý, lập tức nói với hai chị em: “Hai người các cô làm gì thế hả, không biết trong bệnh viện không được làm ồn à? Đừng có khóc chết đi sống lại thế, ảnh hưởng tới bác sĩ khám bệnh, cũng ảnh hưởng tới bệnh nhân, sao lại không hiểu điều đó hả! Hơn nữa chàng trai Lâm Vĩnh Giang kia đó, lớn đầu như vậy rồi, chỉ bị mấy vết thương ngoài da mà thôi, nghỉ ngơi vài bữa sẽ lại khoẻ như voi, hai người cần gì phải khóc thế này? Cậu ta vừa nãy đau vậy mà cũng không hé răng một lần, vậy mà hai người các cô, thật đúng là khiến anh ta mất mặt.”
Thuận Mỹ và Thuận Duyệt ngẩn ra, tiếng khóc dần dần nhỏ lại.
Kỷ Thuận Duyệt vẫn lo lắng, lắp bắp hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, không phải ngài sợ chúng tôi đau lòng quá nên nói dối đấy chứ?”
Bác sĩ hừ lạnh một tiếng: “Mấy người đau lòng hai không thì có liên quan gì tới tôi? Tôi cần phải mệt đầu lừa hai người sao?” Nói xong liền xoay người phất tay áo bỏ đi. Trước khi vào phòng còn lén liếc Kiều Y Khả, Kiều Y Khả, giơ giơ ngón cái với hắn, hai người hiểu ý cười.
Thuận Duyệt cũng không khóc nữa, một lát sau liền hậm hực làu bàu: “Bác sĩ ở chỗ này thật đúng là máu lạnh mà, không quan tâm đến cảm giác của người khác chút nào.”
Kiều Y Khả liền nói đỡ: “Cũng không phải vậy, bác sĩ nói cũng có lý mà, dù sao thực sự Lâm Vĩnh Giang không sao cả, đang ở trong phòng điều trị băng bó, một lát nữa sẽ ra.”
Kỷ Thuận Duyệt nhìn Kiều Y Khả, lại hỏi Kỷ Thuận Mỹ lần nữa: “Chị, cô ấy là ai vậy?”
Kỷ Thuận Mỹ trả lời một câu đơn giản: “Là bạn chị.”
Kiều Y Khả chủ động vươn tay ra: “Thuận Duyệt, xin chào, tôi tên Kiều Y Khả, em có thể gọi tôi là chị Y Khả hoặc chị Kiều, hoặc cứ trực tiếp gọi tên Kiều Y Khả cũng được.”
Kỷ Thuận Duyệt bắt tay Kiều Y Khả, nói: “Em sẽ gọi là chị Y Khả. Chị Y Khả, cảm ơn chị đã tới giúp đỡ.”
Kiều Y Khả cười cười, trong lòng lại thầm nghĩ, cô bé Kỷ Thuận Duyệt này tuy có phần tuỳ hứng, nhưng vẫn chu toàn mọi cấp bậc lễ nghi.
Lại đợi một lát nữa, đúng lúc càng ngày càng nóng lòng, Lâm Vĩnh Giang liền được đẩy ra.
Lâm Vĩnh Giang ngồi trên xe lăn, bị băng bó rất nhiều chỗ. Kỷ Thuận Duyệt vừa thấy bộ dáng đó của Lâm Vĩnh Giang thì lại nhịn không được bật khóc. Lâm Vĩnh Giang suy yếu kéo tay nàng, tỏ vẻ an ủi. Y Tá nói tuy Lâm Vĩnh Giang không có vết thương nặng, nhưng hơi nhiều chỗ bị thương, thể lực không đủ, cho nên trước mắt không tiện hoạt động, giờ cần được đưa đến phòng truyền dịch để truyền thuốc.
Đến phòng truyền dịch, mọi thứ đều được thu xếp xong xuôi, thuốc cũng được treo lên để truyền, Kỷ Thuận Mỹ liền bắt đầu hỏi Thuận Duyệt: “Thuận Duyệt, em nói cho chị biết, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Kỷ Thuận Duyệt nói: “Em cũng không biết rốt cục xảy ra chuyện gì. Buổi chiều em đang ở phòng tự học ôn tập thì có bạn học tới tìm em, nói Lâm Vĩnh Giang xảy ra chuyện. Em đi theo bạn ra khu vườn hoa nhỏ trong vườn thì tìm được Vĩnh Giang, lúc ấy anh ấy nằm trên mặt đất, cả người đầy máu, chỉ ôm ngực kêu đau. Em sợ quá nên chạy vội đưa anh ấy vào viện, sau đó gọi cho chị.”
Kỷ Thuận Mỹ nhìn Lâm Vĩnh Giang, hỏi hắn: “Vĩnh Giang, giờ em có sức nói chuyện không? Có thể cho chúng tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?”
Lâm Vĩnh Giang gật gật đầu, nói: “Chị, thật ra em cũng mơ hồ không rõ. Lúc chiều có người bạn học đến tìm em, nói có một người đồng hương tới thăm em, đang đợi ở vườn hoa trong trường. Em không nghĩ nhiều liền đi ra, trước khi đi vẫn còn suy đoán không biết là ai. Kết quả vừa đến khu vườn liền có ba người kéo em tới một chỗ vắng người rồi bắt đầu đánh em, lúc đánh em vẫn không chịu khuất phục, liều mạng đánh trả, thế là có một người rút dao ra, để hai người kia giữ em, cứa một dao lên người em. Vết dao cũng không sâu lắm, nhưng rất đau, còn chảy nhiều máu, dần dần đầu óc trở nên mơ hồ, sau đó thì Thuận Duyệt tới.”
Kỷ Thuận Mỹ cùng Kiều Y Khả liếc nhìn nhau. Kiều Y Khả hỏi: “Gần đây em có đắc tội với ai không?”
Lâm Vĩnh Giang lắc đầu, Kỷ Thuận Duyệt dành nói trước: “Vĩnh Giang ở trường được nhiều người quý lắm, giáo sư lẫn bạn học đều thích, sao có chuyện đắc tội với ai được.”
“Chẳng lẽ là đánh sai người?” Kiều Y Khả nói.
“Cũng có thể, quả thực em không đắc tội với ai cả.” Lâm Vĩnh Giang nói xong, dường như có chút mệt mỏi, nói với Kỷ Thuận Duyệt: “Thuận Duyệt, em chưa ăn tối phải không? Anh hơi mệt, em đi mua chút gì để ăn được chứ?”
Kỷ Thuận Duyệt đau lòng nhìn Lâm Vĩnh Giang: “Vĩnh Giang, để em đi, anh muốn ăn gì?”
“Em thích ăn gì thì cứ mua, anh cũng không kén chọn.” Lâm Vĩnh Giang nói.
Kỷ Thuận Duyệt đi xuống dưới lầu mua đồ ăn. Chờ Thuận Duyệt đi xa, Kiều Y Khả hỏi: “Lâm Vĩnh Giang, em còn chưa nói hết phải không?”
Lâm Vĩnh Giang nhìn Kiều Y Khả, hỏi Kỷ Thuận Mỹ: “Chị, cô ấy là ai?”
Kỷ Thuận Mỹ giải thích: “Cô ấy là bạn tốt nhất của chị, có thể tin tưởng được.”
Lâm Vĩnh Giang gật gật đầu với Kiều Y Khả, ra ý chào. Sau đó liền nhìn Kỷ Thuận Mỹ: “Chị, quả thực em chưa nói hết, nhưng lại không thể để Thuận Duyệt biết được. Ba người kia nhất định không phải nhận lầm người, bởi vì họ biết tên của em, trước khi đi họ còn nói ‘Tiểu tử họ Lâm này đúng là cóc đòi ăn thịt thiên nga, dám chú ý Kỷ tiểu thư, lần này phải để cho hắn nếm thử thịt thiên nga một phen’.”
Lòng Kỷ Thuận Mỹ khẽ thắt, thế nhưng lại có liên quan tới Thuận Duyệt.
Lâm Vĩnh Giang nhìn Kỷ Thuận Mỹ: “Chị, trăm ngàn lần chị đừng nói cho Thuận Duyệt biết, em không muốn để cô ấy có gánh nặng về tâm lý gì. Em kể cho chị, cũng không phải sợ những người này lại tới tìm em, mà em chỉ lo cho Thuận Duyệt, sợ cô ấy sẽ bị người khác hãm hại mà không biết gì.”
Kỷ Thuận Mỹ gật gật đầu: “Được, chị sẽ nghĩ biện pháp để điều tra rõ chuyện này. Vĩnh Giang, cám ơn em đã suy nghĩ thay Thuận Duyệt như vậy.”
Mặt Lâm Vĩnh Giang liền đỏ lên: “Chị, Thuận Duyệt là người mà em yêu nhất, sao em có thể không suy nghĩ cho cô ấy được.”
Đang nói thì Kỷ Thuận Duyệt mua đồ ăn trở về, vẻ mặt vẫn bình thường như lúc mới đi, đút cho Lâm Vĩnh Giang ăn.
Kiều Y Khả và Kỷ Thuận Mỹ nhìn thấy, hình như đôi vợ chồng son ngọt ngào thân mật kia có rất nhiều lời muốn nói, liền thức thời đứng lên, hỏi thăm Lâm Vĩnh Giang một lát rồi cũng không thể không đứng dậy nói xuống lầu bắt tắc xi về, Lâm Vĩnh Giang liền gật đầu nói không thành bất đề. Kỷ Thuận Mỹ thấy cũng không giúp được gì nữa, liền lấy một ít tiền đưa Thuận Duyệt, để nàng mua thuốc. Lâm Vĩnh Giang sĩ diện, nói sao cũng không chịu, thẳng đến khi Thuận Mỹ sắp không vui đến nơi mới đồng ý.
Thuận Duyệt đưa Thuận Mỹ và Kiều Y Khả xuống lầu. Lúc đi tới cửa, Kỷ Thuận Mỹ nói với Thuận Duyệt: “Thuận Duyệt, Vĩnh Giang là chàng trai tốt, em phải giữ chặt lấy cậu ta, đừng cứ tuỳ hứng mãi.”
Thuận Duyệt vui mừng: “Chị, chị không phản đối tụi em nữa?”
Kỷ Thuận Mỹ thở dài: “Không phản đối, chàng trai này cũng rất thật lòng với em. Chỉ là, Thuận Duyệt, chị không phải đối cũng không có ích gì, cái em cần vượt qua chính là người nhà mình cơ.”
Kỷ Thuận Duyệt gật đầu: “Chị, em hiểu, em không sợ.”
Kiều Y Khả gọi tắc xi, đưa Kỷ Thuận Mỹ về nhà trước.
Trên xe, Kỷ Thuận Mỹ nhìn Kiều Y Khả nói: “Y Khả, may mà có cô tới, nếu không tôi thật sự hoang mang sợ hãi không biết làm gì.”
Kiều Y Khả cũng không đáp những lời này của Kỷ Thuận Mỹ, lại nói: “Thuận Mỹ, Thuận Duyệt dũng cảm hơn cô.”
Kỷ Thuận Mỹ quay sang, thở dài: “Dũng cảm thì nhất định sẽ hạnh phúc sao?”
“Dũng cảm có lẽ không nhất định sẽ hạnh phúc, nhưng không dũng cảm thì nhất định sẽ không hạnh phúc.”
Kỷ Thuận Mỹ không nói lời nào, nhìn ra ngoài cửa sổ. Nàng biết Kiều Y Khả không nói Thuận Duyệt mà là nói nàng, Kỷ Thuận Mỹ.
Hết chương 22