- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Năm Xưa
- Chương 13
Năm Xưa
Chương 13
Thút thít khóc, liền ngủ thϊếp đi.
Lúc Kỷ Thuận Mỹ tỉnh lại thì sắc trời đã tối.
Trong căn phòng trống rỗng, không một hơi ấm. Thấy trên người hơi lạnh, nàng liền đứng dậy bật đèn lên, đi vào phòng khách.
Dì giúp việc đã đi, bữa tối để trên bàn, dùng l*иg bàn đậy lên.
Không có chút khẩu vị nào, Thuận Mỹ ngay cả nhìn cũng không nhìn. Nàng ngồi trên sô pha trong phòng khách, mở ti vi lên.
Mặc dù tiếng TV vang vọng, đầu óc nàng lại trống trơn, trên TV nói gì, nàng cũng hoảng hốt không nghe thấy.
Điện thoại đột nhiên reo, nàng nhấc máy, là Thuận Duyệt.
“Chị, em xin lỗi, lúc chiều em không thèm quan tâm tới chị mà đã chạy đi rồi.” Thuận Duyệt thật cẩn thận giải thích.
“Không sao.” Thuận Mỹ hơi uể oải nói, nàng quả thật cũng không để bụng, huống chi nàng biết em gái vốn bất bình thay cho mình.
“Lâm Vĩnh Giang vừa rồi phê bình em, nói em nhất định phải xin lỗi chị.” Thuận Duyệt như vô tình nói.
Thuận Mỹ sửng sốt: “Thuận Duyệt, chuyện nhà riêng tư như thế, sao em lại đi nói cho người ngoài?”
“Chị, anh ấy không phải người ngoài, đó là người chồng tương lai em nhất định phải gả cho.” Thuận Duyệt không chịu nhận mình sai.
Thuận Mỹ cười khổ: “Thuật Duyệt, Lâm Vĩnh Giang hẳn là chê cười người chị gái vô dụng này của em phải không?”
“Không có mà.” Thuận Duyệt vội vàng giải thích: “Anh ấy nói cuộc sống của chị vốn rất vất vả, bảo em nên ở bên chị nhiều hơn một chút, còn có, anh ấy nói…”
Nói đến đây, Thuận Duyệt ngừng lại một chút, không nói tiếp nữa.
“Nói gì?” Thuận Duyệt truy hỏi.
“Nói, nói anh ấy vĩnh viễn sẽ không đối xử với em như anh rể đối xử với chị.” Thuận Duyệt thẹn thùng thấp giọng trả lời.
Thuận Mỹ cười cười, tình yêu của mấy đứa con nít, bất quá vẫn là một tình yêu trong cổ tích mà thôi. Vĩnh viễn, ai biết vĩnh viễn rốt cuộc bao xa.
Có điều, Lâm Vĩnh Giang qua lời Thuận Duyệt nói khiến Thuận Mỹ có ít nhiều hảo cảm. Chàng trai này nhìn qua thực kiên định, không phải những lời ngon tiếng ngọt nịnh người, có thể nói ra những lời như vậy, nhất định là thật lòng với Thuận Duyệt.
Huống hồ, còn rất tinh tế, biết người chị gái này phải trải qua những ngày khó khăn.
“Được rồi, Thuận Duyệt, chị không sao, cúp máy đi.” Thuận Mỹ không có tâm tình trò chuyện nhiều với Thuận Duyệt.
“Aish, chị, không phải chị muốn mua quần áo mới sao? Ngày mai có cần đi nữa không?” Trước khi cúp máy, Thuận Duyệt vội vàng hỏi một câu.
Lúc này Thuận Mỹ mới nhớ tới chuyện muốn mua quần áo, mới nhớ ra tối thứ sáu tuần sau có hẹn với Kiều Y Khả.
“Chuyện quần áo để nói sau, cũng không vội.” Thuận Mỹ nói xong với Thuận Duyệt liền cúp điện thoại.
Kiều Y Khả, nếu cô biết hôm nay tôi mất mặt như vậy, chắc hẳn nhất định sẽ không muốn làm bạn với loại người cam chịu như tôi đâu nhỉ?
Kỷ Thuận Mỹ khổ sở nghĩ.
Buổi chiều vừa ngủ một giấc dài, Thuận Mỹ cũng không muốn ngủ nữa, cứ thế rúc ở sô pha xem TV.
Vừa qua tám giờ, Cảnh Tiêu Niên đã trở lại. Kỷ Thuận Mỹ không ngờ hắn sẽ trở về sớm như vậy, cứ nghĩ thế nào cũng phải tới khuya.
Có phần xấu hổ, chỉ có hai người hai mặt đối diện, cũng chẳng cần diễn trò cho người ngoài xem. Ngược lại cũng không biết nên nói gì về phút thoáng gặp gỡ lúc chiều. Cũng may rất nhanh Kỷ Thuận Mỹ liền phát hiện bản thân không cần nói gì, Cảnh Tiêu Niên đã say không rõ phương hướng, ngã trái ngã phải đi vào phòng ngủ, đầu vừa rơi xuống giường, liền mê man bất tỉnh.
Kỷ Thuận Mỹ đi chân trần đứng trên sàn nhà lạnh lẽo, lòng tràn đầy bất đắc dĩ.
Người đàn ông này ăn chơi rượu chè ở bên ngoài đủ rồi, quay trở về lại leo lên giường nàng, muốn nàng cởϊ áσ tháo thắt lưng hầu hạ toàn bộ. Nàng mang danh người vợ, phải đi thu dọn tàn cục mà kẻ khác vui chơi xong bỏ lại.
Ngừng một lát, Thuận Mỹ cẩn thận cởϊ áσ sơ mi cho Cảnh Tiêu Niên, dùng nước ấm vò khăn mặt, lau mặt lau người cho Cảnh Tiêu Niên.
Thu dọn xong xuôi, đắp chăn cho hắn rồi, vừa muốn xoay người rời đi, Cảnh Tiêu Niên liền giữ chặt tay nàng, miệng thầm thì “Đừng đi”.
Thuận Mỹ cười lạnh, không biết Cảnh Tiêu Niên lại nghĩ tới cô gái nào bên ngoài. Nàng liền gạt tay hắn ra đi vào toilet. Nhưng nàng không kịp nghe thấy tiếng nỉ non tiếp theo đó của hắn: “Thuận Mỹ, đừng đi.”
Kỷ Thuận Mỹ vẫn đi nấu canh giải rượu cho Cảnh Tiêu Niên. Nàng không phải người nhẫn tâm, mà nàng cũng không hận người đàn ông này. Hắn cũng không phản bội nàng, bởi hắn chưa từng yêu nàng. Nàng chỉ hận vận mệnh vì không thể trao cho nàng một tình yêu riêng biệt, một tình yêu chỉ thuộc về nàng.
Nâng Cảnh Tiêu Niên dậy, đút cho hắn từng muỗng canh giải rượu.
Bình thường Cảnh Tiêu Niên không say rượu, nhưng khi say, nếu tỉnh trễ thì sẽ đau đầu rất nhiều ngày. Dù sao cũng là vợ chồng, Kỷ Thuận Mỹ hiểu tật xấu này của hắn.
Cảnh Tiêu Niên lúc mơ mơ màng màng thực ngoan, giống một đứa trẻ biết nghe lời, rất phối hợp uống hết bát canh.
Kỷ Thuận Mỹ bưng bát không, dừng lại bên cạnh hắn.
Hắn đẹp trai sáng sủa, vẫn là một người đàn ông rất ưa nhìn.
Nhớ tới lúc hắn nắm tay mình, từng bước một tiêu sái tiến vào lễ đường, đi qua thảm đỏ, đến trước mặt người chủ hôn. Khi đó, hắn nói với mọi người: ” Cảnh Tiêu Niên tôi sẽ đối xử tốt với Kỷ Thuận Mỹ trọn đời trọn kiếp.”
Lúc ấy nàng không lén nhìn hắn nữa, mà quay đầu nhìn chăm chú, mới phát hiện hắn là một người đàn ông thực ưa nhìn. Khi đó, nàng hạ quyết tâm, tuy theo lệnh ba mình mà gả cho hắn, nhưng nàng sẽ nhất định toàn tâm toàn ý ở bên hắn, trọn đời trọn kiếp.
Từ khoảnh khắc quen biết Cảnh Tiêu Niên lúc đó tới giờ, chỉ có một cái chớp mắt năm năm trước ấy Kỷ Thuận Mỹ mới thực sự hạnh phúc. Niềm hạnh phúc này thực quá ngắn ngủi.
Xuân tiêu một khắc, người đàn ông đầu tiên trong cuộc đời Kỷ Thuận Mỹ, người đàn ông duy nhất. Nàng chịu đựng đau đớn nghênh đón hắn, trong cơn đau chờ đợi một cái ôm ấm áp của hắn, một tiếng thì thầm dịu dàng. Nàng tưởng tượng, có lẽ hắn sẽ nói: “Thuận Mỹ, em thật đẹp.” Hoặc là nói: “Thuận Mỹ, vất vả cho em rồi, ngủ đi.”
Nàng cảm thấy những gì mình tưởng tượng thật nghèo nàn, nhất định những lời yêu thương hắn nói ra sẽ còn tốt đẹp hơn mấy vạn lần những điều trong tưởng tượng của nàng. Vừa rồi hắn nhiệt liệt với nàng như vậy, thực giống như muốn ăn luôn nàng. Đàn ông đối xử với phụ nữ như vậy, chắc hẳn là có thích một chút nhỉ?
Nàng liền đợi, đợi chờ sự che chở sau cơn mưa bão của Cảnh Tiêu Niên.
Căn bản không có lời tình tứ nào cả.
Lúc điện thoại vang lên, nàng mơ hồ nghe thấy, là giọng của phụ nữ.
Cảnh Tiêu Niên đứng dậy mặc quần áo, nghênh ngang mà đi. Trước khi đi, hắn ý vị thâm trường nhìn vết hồng trên ga giường dưới thân nàng, chỉ nói một câu “Cứ ngủ đi.”
Đó là đêm tân hôn của Kỷ Thuận Mỹ.
Đó là khoảnh khắc Kỷ Thuận Mỹ vẫn đợi chờ.
Nàng co mình trên giường, hai tay ôm trước ngực, hai chân cũng co lại.
Nén lại nén lại, nén thành một giọt nước mắt nhỏ bé nhất trên vũ trụ này. Nàng cảm thấy rất lạnh, thân thể lạnh, mà trái tim cũng lạnh. Cái gọi là trọn đời trọn kiếp, thì ra chỉ là lời kịch. Thực hận Cảnh Tiêu Niên hắn, có thể nói ra lưu loát như vậy. Đáng thương cho Kỷ Thuận Mỹ nàng, lại cứ thế coi lời kịch là thật.
Đến nay nhớ tới đêm đó, Kỷ Thuận Mỹ vẫn có cảm giác lạnh đến thấu xương.
Sau này tuy rằng Cảnh Tiêu Niên lạnh nhạt, nhưng cũng không gây khó xử cho nàng quá. Nàng nghĩ, đây đều là công lao do vết hồng nhạt như đoá hoa mai trên ga giường ngày đó, chứng minh tấm thân nàng vẫn còn là xử nữ. Nếu không, Cảnh Tiêu Niên sẽ nghĩ nhà họ Kỷ lừa hắn, dùng thứ mặt hàng kém cỏi đi lừa lấy cái giá tốt nhất. Nếu như thế thì sao có thể tỏ vẻ hoà nhã với nàng được.
Chuyện cũ như mây khói, cõi lòng Kỷ Thuận Mỹ đầy hoang vắng.
Nghe nói thế giới này rất tươi đẹp, nhưng đâu mới là góc nhỏ của Kỷ Thuận Mỹ nàng.
Nàng vĩnh viễn chỉ có một mình, một người cô độc đứng bên lề góc nhỏ không người nhìn đến.
Một nơi hoang vu nhất trên cõi đời này.
Cảnh Tiêu Niên lúc ngủ say, vẻ mặt thực an tĩnh, không hề có tính xâm lược. Nhưng sau khi hắn tỉnh lại lại như thể hai người.
Kỷ Thuận Mỹ nhìn ánh mắt hắn, lộ vẻ bất đắc dĩ cùng thất vọng. Hắn như thể một đứa trẻ bốc đồng, hơn phân nửa thời gian sẽ ở bên ngoài chơi đến vui vẻ. Ngẫu nhiên cao hứng sẽ nhớ ra còn có một người vợ tên Kỷ Thuận Mỹ. Vì thế hắn liền ném cho Thuận Mỹ một khối đường, sau đó đợi Thuận Mỹ nhảy nhót hoan hô: “Đường này ngọt quá!”
Nếu ăn xong đường, Thuận Mỹ không có phản ứng, hắn sẽ tức giận, mất hứng, rồi sẽ vì một khối đường mà tổn thương.
Không phải Thuận Mỹ không biết mùi vị của đường, trong năm năm qua, nàng cũng mò ra được một chút tính tình của Cảnh Tiêu Niên.
Nhưng mà thời gian năm năm, cái lạnh của Kỷ Thuận Mỹ, cứ từng giọt từng giọt, dần dần ngưng kết thành băng cứng rắn.
Cảnh Tiêu Niên dùng một khối đường nho nhỏ liền muốn hoà tan nàng, thật sự là chuyện buồn cười.
Hắn tổn thương, bất quá là thất vọng rồi sau đó tức giận. Mà vết thương của Thuận Mỹ, lại là vết thương thực sự chảy ra máu huyết. Ào ạt chảy, máu chảy xuôi, vết thương biến thành sẹo.
Trái tim vĩnh viễn có một vết sẹo.
***
Sáng Cảnh Tiêu Niên tỉnh lại, một lúc lâu sau mới nhận ra mình đang thoải mái an ổn nằm trong nhà. Tối hôm qua trở về thế nào hắn đã quên mất. Chỉ nhớ rõ lúc ra khỏi club, say không lái xe được liền điện thoại gọi tài xế qua. Tối hôm qua một mình hắn uống rất nhiều rượu, càng uống càng con mẹ nó buồn, càng buồn càng muốn uống. Cũng may một ngày không vui vẻ này đã trôi qua.
Đứng dậy rửa mặt, ngửi được mùi đồ ăn.
Hôm nay Thuận Mỹ dậy rất sớm.
Cơn tức giận trôi qua, tỉnh táo lại, Cảnh Tiêu Niên cẩn thận suy nghĩ, chuyện hôm qua chính bản thân hắn cũng sai. Đều là do Mễ Ny, không nên đòi dạo phố cái chó má gì!
Tuy Kỷ Thuận Mỹ không thích hắn, nhưng cũng muốn có chút mặt mũi. Hắn lại cứ như vậy ôm Mễ Ny đi, ngay trước mặt vợ mình, vẫn là quá phận. Ở sau lưng muốn sao cũng được, nhưng chạm mặt cần giữ cho nhau chút thể diện, là điểm mấu chốt của bọn họ. Ở trước mặt mọi người, Kỷ Thuận Mỹ chưa bao giờ làm hắn mất mặt. Nàng quật cường lặng im phản kháng đều là khi hai người ở cùng một chỗ. Huống chi hôm qua còn có em gái nàng Thuận Duyệt ở đó. Nói đến vậy, chính mình quả thật sai rồi.
Theo bản năng, Cảnh Tiêu Niên hô một tiếng: “Thuận Mỹ.”
Trong chốc lát, Thuận Mỹ đi vào, hỏi: “Tiêu Niên, chuyện gì vậy?”
Cảnh Tiêu Niên nhất thời nghẹn lời. Vừa rồi chỉ là gọi theo bản năng, hắn cũng không biết bản thân muốn nói gì. Có lẽ hắn có thể nói: “Thuận Mỹ, hôm qua anh hơi quá phận.” Nhưng nhìn ánh mắt Thuận Mỹ, nghẹn nửa ngày, cuối cùng hắn chỉ nói một câu: “Hôm nay anh muốn đi sớm, chuẩn bị bữa sáng nhanh lên.”
Kỷ Thuận Mỹ nhẹ giọng vâng lời liền rời đi.
Cảnh Tiêu Niên có chút ảo não, lời này không phải điều hắn muốn nói. Phút bất tri bất giác, hắn vẫn là vị chủ nhân thích ra lệnh, vênh mặt hất hàm sai khiến kia.
Năm năm trước, Cảnh Tiêu Niên bất quá mới hai mươi bảy, đúng là độ tuổi thích mạo hiểm ham chơi, lại là con nhà giàu, bên người thường thường tiền hô hậu ủng một đám hồ bằng cẩu hữu, còn có không ít hồng nhan tuyệt sắc theo đuổi. Năm năm sau, hắn đã là người lãnh đạo xí nghiệp Cảnh thị, oai phong một cõi trên thương trường khiến tính tình hắn trở nên trầm ổn, tuy rằng vẫn như trước được vô số cô gái như sao vây quanh mặt trăng, nhưng đối với gia đình, hình như có chút không muốn xa rời. Thậm chí, đối với một Thuận Mỹ nhu thuận, cũng có chút không nỡ rời xa. Chỉ là chính hắn không biết mà thôi. Hoặc cho dù hắn mơ hồ biết, cũng sẽ không bởi vậy mà cúi người, cho Thuận Mỹ một nụ cười phát ra từ đáy lòng.
Nếu không thể trao đi, thì chỉ có thể mất đi.
Yêu, không phải đều là vô duyên vô cớ.
Hết chương 13
——— ————————
Bách Linh: Nếu ko phải có mác “BHTT” thì mình đã nghĩ diễn biến tiếp theo là trải qua muôn vàn hiểu lầm gian nan trắc trở, lãnh khốc soái ca nam chính và nhu nhược nữ chính sẽ hp bên nhau trọn đời :SS
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Năm Xưa
- Chương 13