Editor: demcodon
Tiêu Quan Thành bị bắt, chiến cuộc đã định.
Đỗ Ích Sơn phái Hạ Song Khôi và đám người Vi Trọng Ngạn tiếp tục cưỡng chế bắt đảng loạn còn lại chạy ra ngoài thành, binh tướng còn lại quét tước chiến trường. Sau khi quét sạch Thiên vương phủ dùng xích sắt khóa kỹ Tiêu Quan Thành nhốt vào trong xe chở tù, phái thêm trọng binh nghiêm trông coi để ngừa có người đến nghĩ cách cứu viện.
Lại qua hơn hai tháng thế cục Nam Cương mới dần dần bình định, phần lớn phản quân đều bắt lấy đền tội, còn lại đều là một số dân chúng ô hợp. Tiêu Quan Thành bị bắt tất cả bọn họ đều chạy trốn bốn phía, không đủ thông minh nên khó thành chuyện lớn.
Hoàng đế biết được tin tức Đỗ Ích Sơn thu hoạch toàn thắng mặt rồng đại duyệt, tức khắc hạ chỉ phong thưởng, lại phái sứ thần đến khao thưởng ba quân.
Vi Trọng Ngạn bắt sống Tiêu Quan Thành lập công lớn nhất, hoàng đế đặc biệt cho phép gã vinh thăng Phụ Quốc tướng quân chính nhất phẩm. Hạ Song Khôi cũng được một cái Thiên hộ ngũ phẩm, các binh tướng còn lại đều có phong thưởng, không tất tế thuật.
Đỗ Ích Sơn dẫn người nhận thánh chỉ, nghỉ ngơi và chỉnh đốn mấy ngày mới từ biệt Tô Mật dẫn đại quân thắng trận về kinh.
Tô Mật lưu luyến đưa đám người Đỗ Ích Sơn ra tới ngoại cảnh Nam Cương.
Tô Mật này làm Tổng binh Nam Cương đến uất ức, hữu danh vô thực, thực tế chỉ là hư danh, làm việc bị đánh chịu mắng. Nhớ trước đây Tiêu Quan Thành bừa bãi kiểu gì ở Nam Cương xưng vương xưng bá. Ngay cả hoàng đế cũng không để trong mắt, nào còn sẽ để ý đến Tổng binh Nam Cương nho nhỏ là hắn. Tô Mật hai đầu không được ưa thích, vừa bị hoàng đế mắng vô năng vừa bị Tiêu Quan Thành rút sạch tiền túi, còn phải tùy thời ứng phó với các Tướng quân Nam chinh triều đình phái như đại gia. Trôi qua ngày tháng thật sự là khổ không thể tả.
Nếu không phải Đỗ Ích Sơn quét sạch Nam Cương còn cho hắn một phương niết bàn thì Tô Mật với chức Tổng binh hữu danh vô thực này còn không biết phải khổ tới khi nào.
Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, Tô Mật đưa đám người Đỗ Ích Sơn ra Nam Cương mới vừa rơi lệ vừa trở về.
Đại quân thắng trận về triều, bên đường không có ai đưa tiễn. Đỗ Ích Sơn trị quân cực nghiêm, không cho thủ hạ binh tướng tùy ý ra doanh, càng không cho bọn họ quấy rầy dân chúng. Khi đi ngang qua thôn trấn đều là im lặng đi qua. Cho dù có quan viên địa phương dân chúng mời bọn họ vào thành thì Đỗ Ích Sơn cũng nói uyển chuyển từ chối.
* * *
Đầu tháng mười một, đại quân đã đến ngoài kinh thành, cách kinh năm mươi dặm dựng doanh trại. Đỗ Ích Sơn dẫn chúng tướng vào kinh kiến giá.
Trong kinh một mảnh cảnh tượng phồn hoa, trên đường phố dòng người chen chúc xô đẩy. Các dân chúng an cư lạc nghiệp, một mảnh ca múa mừng cảnh thái bình.
Hoàng đế biết được Đỗ Ích Sơn về triều từ sớm đã phái Thái tử ra khỏi thành nghênh đón. Sau khi vào thành chúng tướng quan vào triều diện thánh. Hoàng đế ở trên kim điện phong Đỗ Ích Sơn làm Định Quốc công, lại tự mình chủ hôn cho Đỗ Ích Sơn và Phương Vân Tuyên thành thân.
Lời này vừa ra tự nhiên là cả triều ồ lên, văn võ bá quan thì thầm to nhỏ, âm thầm cười Đỗ Ích Sơn tự hủy tương lai cưới nam nhân làm thê tử, quả thật là choáng váng đầu. Cho dù là hoàng đế tự mình chủ hôn ngày sau cũng không tránh được phải bị người giễu cợt. Loại nam nhân gì tốt như vậy lại làm cho y ngay cả tiền đồ tươi đẹp cũng không để ý.
Thủ phụ Thái Minh Lễ càng là tức giận đến cả người run rẩy, ở trên kim điện không kiềm chế được suýt nữa muốn động tay đánh người. Thật vất vả đánh hạ Nam Cương, giờ phút này đúng là thời cơ xây công lập nghiệp tốt. Thái Minh Lễ vốn định giữ Đỗ Ích Sơn ở trong triều giúp mình diệt trừ đảng Nghiêm Kinh. Bây giờ thì tốt rồi, bản thân y mang con đường làm quan của mình chặt đứt, trách không được hoàng đế sảng khoái phong y làm Định Quốc Công như vậy. Lúc đánh Nam Cương, mấy lần Nghiêm Kinh buông lời gièm pha mà hoàng đế cũng không để ý. Thì ra là chỗ Đỗ Ích Sơn đã có hiệp nghị với hoàng đế từ trước. Y là lấy tiền đồ nửa đời sau của mình đi đổi một bức hôn thư. Mất công ông còn ở đây tính nhiều mưu kế thay Đỗ Ích Sơn, so với tất cả quả thật đều thành chê cười.
Tiêu Quan Thành bị bắt, khắp nơi bình định. Trong nước Trường An từ nay về sau không còn chiến sự. Giang sơn củng cố, thiên thu thịnh thế ngay ở trước mắt. Đương kim Thánh thượng lòng tràn đầy vui mừng, đối với Đỗ Ích Sơn cũng phá lệ ân thưởng. Ngoài hạ chỉ tứ hôn còn muốn tự mình chủ trì hôn lễ cho y.
Lễ bộ bắt tay xử lý, hôn lễ nhất định phải náo nhiệt vui mừng. Thứ nhất vì ăn mừng Đỗ Ích Sơn đón dâu. Thứ hai cũng vì y bình định Nam Cương thành công.
Hoàng đế lên tiếng, Lễ bộ lập tức bắt tay đi làm. Việc cưới nam thê này không có tiền lệ, phải làm sao có thể hợp tình hợp lý làm cho mấy quan viên Lễ bộ khó xử phát điên.
Theo lý khi đón dâu phải có trình tự: nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp tệ, thỉnh kỳ, thân nghinh*. Trong đó còn phải qua ba bức công văn, hồi môn và tam thư lục lễ thì hôn sự này mới tính hợp pháp lý pháp. Nhưng hôm nay muốn cưới chính là nam nhân, những trình tự phải làm sao? Tất cả tự nhiên đều phải lấy ra manh mối mới được.
[i](*-Lễ nạp thái: còn được gọi là lễ làm mối, nhà trai sẽ mời bà mối đến nhà gái để đề nghị kết thông gia. Sau khi nhà gái đã đồng ý, nhà trai sẽ chuẩn bị lễ vật đến cầu hôn.
-Vấn danh: tức là xem bát tự, bà mối sẽ hỏi ngày sinh tháng đẻ của cô dâu và họ tên cô dâu để xin ngày lành.
-Nạp cát: sau khi nhà trai đã chọn được ngày lành, sẽ chuẩn bị lễ đến báo cho nhà gái.
-Nạp tệ: tức là nhà trai chọn ngày lành đến nhà gái để tiến hành định hôn.
-Thỉnh kỳ: tức là xin ngày giờ để cử hành hôn lễ.
-Thân nghinh: lễ nghi long trọng nhất trong sáu lễ, vào ngày đã chọn, chú rể tự mình đến nhà gái rước cô dâu về nhà mình. Trong lễ thân nghinh, chú rể có thể đi bộ hoặc ngồi kiệu đến nhà cô dâu, thường là kiệu tám người khiêng.)[/i]
Chuyện đầu tiên là bà mối. Từ xưa không mối không thành hôn. Nếu muốn kết thành cành Đỗ Ích Sơn phải tìm bà mối đến nhà Phương Vân Tuyên cầu hôn trước. Sau đó mới dựa theo lễ nghị hôn mới xem như coi trọng và tôn kính với tân nương muốn cưới.
Nhưng bà mối này đi tìm chỗ nào? Quan môi khẳng định là không được, thân phận không đủ, người cũng không có áp nổi trường hợp này làm người mai mối cho Đỗ Ích Sơn. Làm sao cũng phải đủ thân phận, đủ phô trương, bằng không lúc cử hành hôn lễ thì sao có thể chịu đựng được lên mặt bàn. Vốn là bà mối này do Thái Minh Lễ làm là thích hợp nhất. Nhưng vị lão ân sư này bị Đỗ Ích Sơn làm cho quá tức giận. Ngày đó vừa xuống triều đã mắng chửi y một trận, nói Đỗ Ích Sơn bất trung bất hiếu, cả gan làm loạn, quả thật không biết cái gì. Đến bây giờ nhắc tới Đỗ Ích Sơn thì Thái Minh Lễ vẫn còn tức giận. Nếu nhắc tới bà mối này thì lúc ấy Thái Minh Lễ có thể đánh người, ai dám đi tìm đánh chứ.
Lễ bộ sầu mấy ngày vẫn không có tiến triển. Hoàng đế hỏi đến mấy lần bọn họ đều chỉ ậm ừ đáp lại. Sầu đến thật sự không có biện pháp, vẫn là Lý Trung giải vây cho bọn họ: “Các ngài có khó xử đừng tự nghẹn mình, xin chỉ thượng tấu, hỏi ý Thánh thượng một chút không phải được rồi sao.”
Lời này nói có lý, bọn họ ở chỗ này phân cao thấp có ích lợi gì. Cuối cùng cho dù thương lượng ra kết quả. Nếu như không được hoàng đế thích cũng toàn uổng phí, còn không bằng tài tình một chút trực tiếp hỏi ý hoàng đế.
Một câu đánh thức người trong mộng, Lễ bộ lập tức dâng sổ con thượng tấu. Trong sổ con tự nhiên không thể nói để cho hoàng đế quyết định. Bằng không hoàng đế nhìn thấy trong lòng cũng bực bội —— muốn ta quyết định vậy còn nuôi đám đại thần bất tài như các người làm gì?
Trong sổ con viết ra bước kế hoạch đầu tiên trình báo lên, chờ hoàng đế phê chỉ thị thì bọn họ cũng có phương hướng đại khái rồi.
Hoàng đế nhìn sổ con cũng nổi lên một chút tâm tư xem náo nhiệt. Chuyện Đỗ Ích Sơn cưới nam thê coi như là chưa từng có ai sáng kiến. Tiêu Quan Thành tác loạn ở Nam Cương vẫn luôn là họa lớn trong lòng hoàng đế. Bây giờ không còn ai, Đỗ Ích Sơn đã bình định Nam Cương, còn bắt sống Tiêu Quan Thành, trừ bỏ một mối tai họa ngần trong lòng hắn ra. Thần tử như vậy muốn đón đâu, hắn cho dù muốn thu mua lòng người làm sao cũng phải cho y chút thể diện.
Hoàng đế lúc này hạ châu phê làm mai mối cho Phương Vân Tuyên và Đỗ Ích Sơn. Bà mối này hắn đồng ý.
Quan viên Lễ bộ mừng rỡ, hoàng đế làm mai, thật sự là vừa có áo có lót bên trong vừa có mặt mũi. Bọn họ làm việc cũng có thể buông tay chân ra. Cho dù bại lộ một chút cũng may sau lưng còn có một pho tượng đại thần đỉnh như vậy, nghĩ đến cũng không có ai dám đi khắt khe.
Có bà mối là có thể đi đến nhà Phương Vân Tuyên cầu hôn. Hoàng đế tự nhiên không thể tự mình đi, tất cả công việc đều phái Lý Trung làm.
Lý Trung tìm Đỗ Ích Sơn thương lượng, vừa thấy mặt không tránh được trêu chọc vài câu, tâm sự một chút mới hỏi vấn đề chính: “Chúc mừng Quốc Công gia! Hoàng thượng kêu ta tới hỏi hỏi chỗ Phương công tử phải chuẩn bị sính lễ gì? Hoàng thượng nói phần sính lễ này không cần Quốc Công gia hao tâm tổn trí, chỉ cần ngài liệt kê bảng danh sách lên thì Hoàng thượng tự sẽ chuẩn bị thỏa đáng thay ngài. Quốc Công gia chỉ lo an tâm chờ đón dâu là được.”
Đỗ Ích Sơn cảm tạ hoàng ân, cũng không khách khí với Lý Trung, kêu Vi Trọng Ngạn lấy danh sách ra giao cho Lý Trung.
Lý Trung mở ra nhìn phía trên chi chít viết một trong mười trang, từ vàng bạc, ngọc khí, cho tới xiêm y và giày vớ mặc bốn mùa, lớn nhỏ khoảng hơn một ngàn cái, các gia cụ làm bằng chất liệu gỗ gì, kiểu gì, tất cả đều viết rành mạch rõ ràng.
Lý Trung không khỏi líu lưỡi liếc mắt nhìn Đỗ Ích Sơn một cái, cười trêu nói: “Phương công tử thật sự là may mắn. Phần sính lễ này của Quốc Công gia cho dù muốn cưới chính là Công chúa nương nương cũng không uất ức nàng.”
Đỗ Ích Sơn lại lắc đầu, trong lòng vừa đắc ý vừa tự hào: nếu không phải mình cầu hôn mà đổi thành người khác chỉ sợ cặp núi vàng ở trước mặt Phương Vân Tuyên hắn cũng sẽ không hiếm lạ. Người này là hồng trần tri kỷ của mình, là người yêu y muốn làm bạn cả đời. Những vật vàng bạc này chỉ sợ còn đạp hư phần chân tình giữa bọn họ.
Mắt thấy phải thành thân, một đôi tân nhân không thể gặp mặt. Trước một tháng Phương Vân Tuyên đã dọn ra phủ đệ ở kinh thành của Đỗ Ích Sơn đi biệt viện ở, dọn đi với hắn còn có Thanh Âm và Nam ca nhi.
Đỗ Ích Sơn thành thân, trưởng bối trong nhà y dĩ nhiên phải tham dự, chuyện nghị hôn nghinh cưới đều cần phải trưởng bối ra mặt. Phụ mẫu Đỗ Ích Sơn đã qua đời, chỉ có một bá phụ còn sống. Bọn họ sau khi về kinh không lâu đã phái Hạ Song Khôi đi phủ Quảng Ninh đón Đỗ Lâm và Nam ca nhi đến kinh thành.
Đỗ Lâm biết được Đỗ Ích Sơn muốn cưới nam thê trong lòng buồn bực không thôi, vô cùng lo lắng dẫn theo Nam ca nhi chạy tới kinh thành. Khi thấy Đỗ Ích Sơn thì chỉ thẳng mặt mắng chửi to một trận. Nếu không phải mọi người ngăn cản thì ông suýt nữa động tay.
Đỗ Ích Sơn không dám cãi lại, chỉ cúi đầu nghe dạy dỗ.
Đỗ Lâm không ngăn được nước mắt rơi đầy mặt, đấm ngực dậm chân mắng: “Ta có lỗi với phụ mẫu cháu, có lỗi với phụ mẫu cháu...”
Phương Vân Tuyên ở bên cạnh nghe, mỗi một câu ông lão vừa khóc vừa mắng cũng giống như đánh vào trong lòng hắn, mãnh mẽ đánh thành một cái hố, đau đến hắn hít thở không thông, cả người cũng nhịn không được bắt đầu run rẩy.
Đỗ Lâm mắng vài câu cũng không hết hận, xoay tay lấy tách trà trên bàn ném về phía Đỗ Ích Sơn: “Đỗ gia chúng ta không có tên khốn kiếp như cháu. Hôm nay ta sẽ đánh chết cháu, sau đó sẽ đến trước mộ phần phụ mẫu cháu tạ tội!”
Đỗ Ích Sơn không dám tránh né. Phương Vân Tuyên vội vàng xông về phía trước che ở trước người Đỗ Ích Sơn nên đã bị trúng một tách trà, trên trán lập tức chảy xuống dòng máu. Hắn bất chấp chà lau chỉ chặt chẽ che chở Đỗ Ích Sơn, nhịn không được lên tiếng cầu xin: “Bá phụ, ta...”
Phương Vân Tuyên không biết nên nói cái gì mới tốt, chỉ là thích nam nhân đã đánh nhốt hắn vào đại lao. Mặc kệ hắn giải thích như thế nào, xã hội thế tục này cũng sẽ không bởi vì hắn và Đỗ Ích Sơn thật tình thật lòng mà khoan dung với bọn họ một phần.
Phương Vân Tuyên chỉnh y phục quỳ xuống, mang tất cả chua xót đau khổ đều ép xuống đáy lòng. Hắn hơi nhếch môi nói với Đỗ Lâm: “Bá phụ, cháu và Ích Sơn đã thề sống chết cùng nhau. Cả đời này cũng không có khả năng lại tách ra. Ngài muốn đánh phải không, muốn gϊếŧ muốn xẻo Vân Tuyên cũng không dám có dị nghị. Chỉ cầu xin ngài đừng trách Ích Sơn, là cháu...”
“Là chúng cháu! Là hai người bọn cháu đã hẹn thề trong lòng, muốn từ đây sống đến bạc đầu giai lão, vĩnh viễn không chia lìa!”
Phương Vân Tuyên còn chưa nói xong Đỗ Ích Sơn đã quỳ gối bên cạnh hắn, cầm thật chặt tay Phương Vân Tuyên kiên định nói với Đỗ Lâm: “Bá phụ, Ích Sơn không sai. Cháu và Vân Tuyên đã hẹn thề trong lòng. Nếu không phải hắn thì cháu thà rằng cả đời không đón dâu.”
Đỗ Lâm nghe xong tức giận mức thở hổn hển, trước mắt sao bay xung quanh, hai tay run rẩy chỉ vào Phương Vân Tuyên và Đỗ Ích Sơn, tức giận đến mức không biết nói như thế nào cho phải: “Cháu, hai cháu...”
Vi Trọng Ngạn và đám người Hạ Song Khôi đang chờ ở bên ngoài. Đỗ Lâm vừa nổi giận đùng đùng thì Hạ Song Khôi vội ôm Nam ca nhi từ trong phòng ra, còn mình và mấy huynh đệ Vi Trọng Ngạn đều ngồi xổm dưới cửa sổ lặng lẽ nghe động tĩnh bên trong.
Tai nghe giọng Đỗ Lâm không đúng mọi người vội vàng đi vào. Quả nhiên nhìn thấy mặt Đỗ Lâm cũng trắng, cả người vẫn run rẩy, vội vàng tiến lên khuyên giải đưa ông lão ra khỏi phòng, đuổi về phòng nghỉ ngơi.
Đỗ Lâm bệnh nặng một hồi. Phương Vân Tuyên rất tự trách canh giữ trước giường Đỗ Lâm với Đỗ Ích Sơn. Mỗi ngày bưng canh đút thuốc, cẩn thận hầu hạ, tất cả canh thuốc đều tận tay Phương Vân Tuyên nấu, lại dùng muỗng nhỏ đút cho ông lão ăn.
Tim người đều là mọc từ thịt. Đỗ Lâm vốn đã thích Phương Vân Tuyên, cảm thấy cậu bé này rộng lượng, khéo léo, làm người cũng hiểu lễ có chí hướng, là một cậu bé tốt khó có được. Nếu không phải việc này thật sự khó có thể tiếp thu thì ông cũng sẽ không cố ý làm khó dễ bọn họ.
Việc đón dâu này kỳ thật cũng không phải do Đỗ Lâm không nguyện ý, chỗ hoàng đế đã hạ thánh chỉ còn tự mình làm mai chủ hôn. Chuyện Phương Vân Tuyên và Đỗ Ích Sơn thành thân sớm là ván đã đóng thuyền, không thể đổi ý. Đỗ Lâm vừa tức vừa ầm ĩ cũng không thể kháng chỉ được.
Kéo dài hơn một tháng, Đỗ Lâm rốt cục vẫn là thay đổi thái độ. Phương Vân Tuyên thật sự săn sóc, làm người lại hiếu thuận, đối với bá phụ này là ông chăm sóc đến cẩn thận. Có khi không cần ông há miệng Phương Vân Tuyên cũng đã đưa đồ vật ông muốn đến bên tay ông, làm cho Đỗ Lâm muốn xoi mói nổi giận cũng tìm không ra cớ.
Haizz, thôi, con cháu đều có phúc của con cháu, tùy nó sắp xếp đi.