Editor: demcodon
Tiểu đồng nói cậu biết chỗ nào có nước. Phương Vân Tuyên vui mừng quá đỗi vội vàng hỏi cậu nguồn nước ở đâu.
Tiểu đồng gian xảo mỉm cười, mắt to tròn đảo hai vòng, cái miệng nhỏ nhắn bĩu một cái nói: “Ta dựa vào cái gì phải nói cho ca biết.”
Trong lòng Đỗ Ích Sơn khả nghi, đứa nhỏ này lẻ loi một mình đi loạn khắp nơi trong núi sâu rừng già, bên cạnh còn nuôi một con mãnh hổ làm sủng vật, nhìn thế nào cũng không giống như là đứa nhỏ nhà bình thường.
Núi cao hoang dã, ngay cả một người cũng không thấy, gần đây cũng không có thôn trại gì. Một đứa nhỏ mười lăm tuổi tại sao lại chạy đến nơi đây. Nghe Tô Mật nói, dân chúng Nam Cương hết sức e ngại cốc Dược vương, người nhà bình thường căn bản không dám tới gần nơi này. Như vậy, đứa nhỏ này và mẫu thân của nó lại sống ở đâu?
Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một khả năng: đứa bé này chính là người trong cốc Dược vương.
Đỗ Ích Sơn một bước xông về phía trước túm lấy áo tiểu đồng xách cậu lên, giọng ác quát: “Ngươi và cốc chủ cốc Dược vương là quan hệ gì?”
“Ca ca cứu mạng, cứu mạng! Ca ca nhanh cứu ta…”
Phương Vân Tuyên suýt nữa cười ra tiếng.
Tiểu đồng kia hai chân đạp loạn, trên mặt hoàn toàn không có vẻ sợ hãi, trở tay ôm lấy cánh tay Đỗ Ích Sơn, giống như đang chơi đánh đu ở trên cánh tay y, chơi đến vô cùng vui vẻ, nào có có dáng vẻ một chút muốn mất mạng. Nhưng trong miệng cậu lại kêu lên náo nhiệt, giống như có chuyện gì. Nếu chỉ nghe tiếng này còn thật muốn cho rằng Đỗ Ích Sơn muốn làm gì cậu.
Đứa nhỏ này thật đúng là khó chơi, mềm cứng không ăn. Phương Vân Tuyên cảm thấy đau đầu, không khỏi nhớ tới Nam ca nhi ở xa tận Quảng Ninh, cảm thấy vẫn là đứa nhỏ nhà mình đáng yêu, cũng không thật sự gian xảo giống như tiểu đồng này.
Phương Vân Tuyên ôm tiểu đồng xuống, kéo cậu hỏi: “Đệ nói cho chúng ta biết chỗ nào có nước, ta sẽ làm món ngon trao đổi với đệ. Thế nào?”
Tiểu đồng suy nghĩ rồi gật đầu nói được: “Bất quá ca không được ra khỏi cánh rừng này, ngoài bỏ muối cũng không cho ca bỏ gia vị gì vào. Còn phải ta ăn nói ngon mới được.”
Mọi người đều cảm thấy khó, đám lính kêu lên: “Đây không phải là làm khó dễ người sao? Không cho phép ra cánh rừng làm sao tìm được nguyên liệu nấu ăn, chẳng lẽ là ngươi muốn gặm cây? Không cho bỏ gia vị vào, món nào ngon cũng không có tư vị, còn làm sao ngon được? Thật biết làm khó!”
Đỗ Ích Sơn cũng lòng tràn đầy tức giận, đứa nhỏ này lai lịch bất minh, vừa điêu ngoa tùy hứng, tính tình lại thay đổi bất thường. Ngay cả một chút lễ nghĩa cấp bậc cơ bản cũng không nói. Bọn họ thời gian gấp rút, phải dây dưa với đứa nhỏ này chi bằng nhanh chóng tìm nguồn nước. Như vậy mới thật sự đáng tin cậy.
Phương Vân Tuyên cười trấn an, nói với Đỗ Ích Sơn: “Đừng nóng vội. Ta thấy đứa nhỏ này rất quen thuộc với nơi này, bằng không phải nó cũng không dám đi loạn một mình ở trong rừng. Nếu nó biết chỗ nào có nước thì hỏi nó chỗ sẽ chính xác hơn, không thể so với chúng ta như ruồi bọ không đầu xông loạn đâm đại. Chỉ cần một lát là được, ta đã có chủ ý. Nếu sau khi thử qua nó vẫn không chịu nói lời thật thì chúng ta cũng hết hy vọng lại đi nơi khác tìm nước cũng không muộn.”
Đỗ Ích Sơn cảm thấy có lý cười nói: “Theo ý chàng.” Lại kêu mười mấy binh lính nghỉ ngơi tại chỗ.
Phương Vân Tuyên kêu Đỗ Ích Sơn chờ: “Một lát sẽ có món ngon.”
Đỗ Ích Sơn cũng không tin, trong rừng này ngoài cây chính là cỏ, còn có con hổ đang trừng mắt nhìn người thì có gì có thể ăn ngon chứ?
Con hổ kia mặc dù ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh tiểu đồng, vứt cái đuôi im ắng. Nhưng nó ngẫu nhiên vừa nhấc móng vuốt lên vẫn là rất dọa người. Đám lính đều cảm thấy sợ hãi cách con hổ rất xa, lưng tựa lưng ngồi vây quanh một vòng.
Phương Vân Tuyên chui vào trong rừng cây tìm kiếm một hồi ở trong cỏ, vạch bụi cỏ, lấy chủy thủ đào ra một thứ, vén vạt áo lên trên. Sau đó nhổ cọng cỏ nổi ngoài bùn đất về.
“Đây không phải là nấm sao? Mỗi ngày ta đều ăn đến ngán, có gì ngon mà ăn! Ca ca, nấm đều đào ra, còn đất này làm gì? Ca ca…”
Tiểu đồng kia với một cái miệng nhỏ một khắc cũng không ngừng, cậu gắt gao đi theo sau Phương Vân Tuyên, vừa tới lui vây quanh hắn vừa không ngừng nói chuyện.
Phương Vân Tuyên kiên nhẫn giải thích: “Cái này còn ăn ngon hơn nấm, đây là nấm Tùng Nhung. Chỉ cần không cắt đứt rễ, sau khi cắt phần trên lại đắp đất lên mặt thì cách một đoạn thời gian rễ nó có thể mọc ra nấm Tùng Nhung lần nữa.”
Phương Vân Tuyên và tiểu đồng một hỏi một đáp, dần dần cũng bỏ xuống đề phòng. Tiểu đồng này tinh linh cổ quái, ngẫu nhiên lời nói ra khỏi miệng mặc dù hơi kiêu ngạo. Nhưng cũng là lời nói con nít, ở chung lâu cũng không làm cho người cảm thấy chán ghét.
Nói một hồi Phương Vân Tuyên cũng phát hiện đứa nhỏ này chính là nói nhiều, cũng có lẽ là ngày tháng ở nơi này quá mức cô đơn làm cho đứa nhỏ bị đè nén phát điên. Cậu nói chuyện giống như pháp nổ, có khi Phương Vân Tuyên vội vàng đào nấm Tùng Nhung không rảnh trả lời cậu thì tiểu đồng cũng không nghỉ xả hơi như tự hỏi tự trả lời.
Trong lòng Phương Vân Tuyên cười không ngừng, khi nói chuyện với tiểu đồng cũng càng thêm thẳng thắn thành thật. Hỏi cậu rất nhiều chuyện phụ mẫu trong nhà tiểu đồng đều rất vui vẻ trả lời một lần.
Đào nấm Tùng Nhung, trở về dựng nhánh cây thành giá, đốt lửa trại, cắt nấm Tùng Nhung thành lát đặt ở trên lửa nướng một lát, rải muối bọt là có thể ăn.
Bản thân nấm Tùng Nhung này hương vị cũng rất tươi ngon, tốt nhất là bỏ thêm bơ, dùng lửa than nướng qua hương vị càng ngon. Nơi này chỉ có nhánh cây, Phương Vân Tuyên sợ nhánh cây bốc cháy lên khói làm mất hương vị của nấm Tùng Nhung nên cố ý chọn một gốc cây ăn quả chua, chặt bỏ mấy nhánh cây dùng để nướng nấm Tùng Nhung.
Cây ăn quả tự nhiên có mùi thơm ngát, thấm vào trên nấm Tùng Nhung có một phong vị khác.
Nướng xong đưa cho tiểu đồng, tiểu đồng đã mỏi mắt trông mong nhìn. Nấm Tùng Nhung nướng mùi hương từng đợt từng đợt chui vào trong mũi cậu.
Cậu gấp không thể chờ đợi được nhận nhét nấm Tùng Nhung vào miệng, nhai hai cái. Tiểu đồng nheo đôi mắt lại luyến tiếc nuốt xuống, chỉ ngậm trong miệng kêu lên: “Ăn ngon thật! Còn ăn ngon hơn mẫu thân ta làm nhiều. Ca ca, ta còn muốn!”
Phương Vân Tuyên lại nướng vài miếng đưa cho cậu thổi thổi, “Ăn từ từ, coi chừng nóng.” Một mặt mang nấm Tùng Nhung còn lại đi nướng hết chia cho Đỗ Ích Sơn và mấy binh lính ăn.
Đối mặt với mỹ thực mọi người lại đều nuốt không trôi. Hương vị nấm Tùng Nhung ngon, chỉ tiếc thật sự miệng khô. Đám người bọn họ mỗi ngày đều uống lượng nước nhất định. Đỗ Ích Sơn và binh lính bình thường giống nhau, mỗi người mỗi ngày đều chỉ có một chén nước đế thông giọng. Bây giờ có cho bọn họ ăn gan rồng tủy phượng cũng không sánh bằng một ngụm nước trong hương vị ngọt lành.
Ăn giống như uống thuốc, thỉnh thoảng liếʍ đôi môi khô ráo tróc da. Trong miệng không có hơi nước, mỗi khi nuốt thức ăn một cái cũng giống như có vật cứng xẹt qua cổ họng.
Tiểu đồng ăn đến thơm ngọt, chép cái miệng nhỏ quay đầu lại gọi con hổ kia: “Đại Hoa, mi cũng nếm thử đi.” Cậu giơ tay ném một cái, một lát nấm Tùng Nhung vào miệng con hổ.
Con hổ kia mới vừa còn dáng vẻ hung dữ, nhưng đến trước mặt tiểu đồng lại thật giống một con mèo hoa bị thuần hóa, ngoan ngoãn nằm ở bên chân cậu, cho ăn thì nhận. Một lát nấm Tùng Nhung vào miệng con hổ giống như đá chìm đáy biển, sợ là không đủ nhét kẽ răng của nó. Nhưng Đại Hoa vẫn thỏa mãn không thôi, vui vẻ đến mức gầm một tiếng chấn động màng nhĩ của mọi người đều đau.
Tiểu đồng vừa ăn vừa chơi. Rốt cục cảm thấy mỹ mãn đứng dậy chỉ chỉ về phía cốc Dược vương: “Ta dẫn các người vào cốc tìm nước.”
Phương Vân Tuyên rất vui vẻ, liên tục nói lời cảm ơn, lại hỏi tiểu đồng: “Chúng ta tự tiện vào cốc không biết cốc chủ cốc Dược vương có đồng ý hay không?”
Tiểu đồng cười hắc hắc chỉ vào đầu nhỏ của mình, bộ ngực rút đến cao lớn: “Ta chính là cốc chủ. Ta đồng ý cho các người vào cốc ai còn dám nói không cho?”
Mọi người chấn động, Phương Vân Tuyên cũng nửa tin nửa ngờ. Hắn vừa mới nói chuyện với tiểu đồng, đã đại khái đoán được thân phận của tiểu đồng, hẳn là có liên quan chặt chẽ với cốc Dược vương này; vô cùng có khả năng mẫu thân tiểu đồng này chính là cốc chủ cốc Dược vương. Nhưng trăm triệu không nghĩ tới một đứa nhỏ mười lăm tuổi như vậy chính là cao nhân thế ngoại làm cho người Nam Cương vừa nghe tiếng đã sợ vỡ mật.
Đám lính đều không tin, cười hi hi ha ha trêu nói: “Ngươi là cốc chủ? Chúng ta lại nghe nói cốc Dược vương hung hiểm khác thường, bên trong chướng khí mọc lan tràn, cơ quan khắp nơi, cũng có không ít rắn độc và mãnh thú. Cốc chủ nơi đó tinh thông thuật kỳ hoàng, có thể làm người chết sống lại. Nhưng ngươi còn chưa cao tới cây chổi... giống sao? Đứa nhỏ như ngươi nếu là cốc chủ, ta đây chẳng phải là phụ thân của cốc chủ sao? Ha ha...”
Tiểu đồng giận dữ, vung ống tay áo, trong tay áo bay ra một chuỗi ngân châm thẳng đến binh lính cười to, lại quát mắng: “Đại Hoa, cắn hắn!”
Binh lính kia không có phòng bị bị ngân châm đâm trúnng mặt, trên mặt lập tức đã tê rần nửa bên, dần dần ngay cả trên người cũng không có tri giác. Hắn bùm một tiếng ngã quỵ xuống đất, mắt thấy trên đỉnh đầu có một con mãnh hổ nhào tới. Ngay cả chạy cũng chạy không được, trên người vừa tê vừa đau, cử động như thế nào cũng không được.
Mấy binh lính còn lại vàng xông lên trước giải cứu, sôi nổi rút ra đao trong tay ngăn trở đường đi của mãnh hổ kia, vây quanh nó ở bên trong.
“Đại Hoa, cắn một miếng! Cho bọn họ chê cười ta! Dáng vẻ này của các ngươi cũng xứng làm phụ thân ta? Mẫu thân ta kể phụ thân ta xấu, nhưng phải xấu giống như ca ca mới được!”
Phương Vân Tuyên vừa tức vừa cười, thầm nghĩ: ngươi đây là khen ta hay là mắng ta?
Hắn vội kêu tiểu đồng dừng tay, có gì từ từ nói.
Tiểu đồng nói thế nào cũng không thuận theo, vừa nháo vừa kêu, nhảy lên nhảy xuống chỉ huy con hổ cắn người. Đỗ Ích Sơn bị cậu nháo đến phiền lòng, không khỏi lớn tiếng quát ngừng, kêu tiểu đồng thành thật một chút.
Giọng Đỗ Ích Sơn như chuông lớn, khí thế kinh người. Tiểu đồng sợ tới mức run rẩy, lập tức thành thật xuống, bĩu môi uất ức nói: “Hung dữ cái gì?”
Lại lôi kéo Phương Vân Tuyên giả vờ đáng thương: “Ca ca, y hung dữ với ta…”
Mặc dù biết rõ cậu là giả vờ, nhưng tiểu đồng với đôi mắt to chứa nước mắt, gương mặt và cổ trắng nõn giống như cái bánh bao. Phương Vân Tuyên vẫn nhịn không được dịu dàng an ủi.
Vừa cẩn thận hỏi một lần mới biết rõ lai lịch thân thể tiểu đồng này. Thì ra cậu thật sự là cốc chủ.
Mười một năm trước, mẫu thân tiểu đồng và phụ thân của cậu không biết bởi vì chuyện lớn gì cãi nhau một trận. Phụ thân tức giận mà trốn đi, mẫu thân tiểu đồng trong cơn tức giận đã trốn vào trong núi sâu rừng già này không bao giờ gặp người ngoài. Trong mười một năm, hai phu thê vẫn luôn đấu khí, thê tử trốn tránh không gặp, trượng phu cũng giận dỗi không tìm. Hai người giằng co mấy năm. Cho đến năm trước mẫu thân tiểu đồng sinh bệnh chết, chỉ còn lại một mình tiểu đồng ở trong thâm sơn cùng cốc cô đơn qua ngày.
Mẫu thân tiểu đồng tính tình cứng cỏi, nàng rất giỏi thuật kỳ hoàng, vả lại tinh thông trận pháp, giỏi nhất với lợi dụng địa thế và cỏ cây. Bởi vì trong cốc chỉ có hai mẫu tử, vì phòng kẻ xấu mới không ngừng thiết kế trận pháp ở ngoài cốc Dược vương.
Địa thế cốc Dược vương thấp trời, vốn dĩ dễ sinh chướng khí. Mẫu thân tiểu đồng đã lợi dụng điểm ấy. Ngoài nói thiên nhiên chắn, mười năm qua lại không ngừng bày trận ở ngoài cốc. Tất cả cơ quan mai phục đều bôi thuốc độc, chỉ cần có người ngoài vào cốc một bước đạp sai thì sẽ kích động cơ quan. Cho dù là thân thể tiếp xúc với một phiến lá hay nhánh cây thì người sẽ trúng thuốc độc.