Editor: demcodon
Vi Trọng Ngạn đứng ở ngoài cửa Thực Cẩm Lâu sốt ruột đến độ lửa lên tận đầu, mấy lần muốn vọt vào đều bị Đỗ Ích Sơn ngăn cản lại.
“Hầu gia! Vân Tuyên đã uống năm vò rồi, hắn không thể uống nữa!”
Đỗ Ích Sơn làm sao không biết, từ khi Phương Vân Tuyên bưng lên ly rượu đầu tiên đến bây giờ ánh mắt của y vẫn luôn không dời khỏi Phương Vân Tuyên. Trong lòng sông cuộn biển gầm, đủ loại suy nghĩ nảy lên trong lòng, nhớ mong, vui sướиɠ, lo lắng, cáu giận, còn có một chút tự hào mơ hồ.
Phương Vân Tuyên không hổ là nam nhân y nhìn trúng, đơn thân độc mã dám đối đầu với nhân vật tàn nhẫn như Hạ Song Khôi, thật sự là làm cho Đỗ Ích Sơn nhìn với cặp mắt khác xưa.
Đây là một mình Phương Vân Tuyên chiến đấu, Đỗ Ích Sơn biết. Giờ phút này người ngoài can thiệp trợ giúp đối Phương Vân Tuyên đều là dư thừa, hắn không những sẽ không cảm kích ngược lại còn sẽ cảm thấy người nọ nhiều chuyện. Phương Vân Tuyên sẽ không hy vọng có người đi vào giúp hắn, mà là càng muốn một mình giải quyết phiền toái trước mắt.
Giờ này khắc này, Đỗ Ích Sơn đột nhiên hiểu được Phương Vân Tuyên tại sao lại một câu cũng không nói mà bước đi. Người này đừng nhìn bề ngoài lạnh lùng bình thản, kỳ thật trong xương lại cao ngạo, mạnh mẽ hơn bất cứ ai, thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành.
Trong phòng, Phương Vân Tuyên với ánh mắt lạnh lùng, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Hạ Song Khôi đối diện.
Hai tay Hạ Song Khôi bưng vò rượu đứng lên, nhắm ngay miệng vò há miệng rót. Vò rượu này không tính lớn, chỉ là bình loại trung mà thôi, một cánh tay ôm vừa lúc khoanh lại. Hạ Song Khôi uống đến đau khổ không thôi, đến cuối cùng thật sự là mạnh mẽ rót, đầu lưỡi cứng đến nuốt không được, rượu từ cần cổ chảy tới ngực, uống một nửa đổ một nửa. Cuối cùng một vò rượu cũng uống xong, gã loạng choạng đứng lên chỉ vào Phương Vân Tuyên cười to nói: “Sao.... thế nào? Phục… phục… hay không phục?”
Lời còn chưa dứt Hạ Song Khôi đã nghiêng người một cái, đầu không có sức chống đỡ ngã xuống mặt bàn. Lão Triệu vội vàng nâng lên, gác cánh tay Hạ Song Khôi lên vai mình đỡ gã đứng vững.
Hạ Song Khôi đã đứng không được, lão Triệu vừa buông lỏng tay gã thì chân trượt xuống dưới cái bàn. Lão Triệu sốt ruột đến độ quay đầu lại mắng mấy huynh đệ: “Các ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không mau lại đây đỡ!”
Lão Tiểu và hai huynh đệ khác nhanh chóng chạy đến nhận Hạ Song Khôi từ trong tay lão Triệu đỡ gã đi ra ngoài cửa.
Phương Vân Tuyên vỗ bàn một cái hét lên: “Chờ đã!”
Một tiếng hét to này làm cho mọi người sợ tới mức co rụt cổ lại. Phương Vân Tuyên tức giận hét lên, thật là có một luồng khí chế tàn nhẫn chết chóc. Ngay cả lão Triệu cũng khúm núm, vẻ mặt phòng bị hỏi: “Phương chưởng quầy có gì chỉ bảo?”
“Thắng bại đã phân, xin Hạ lão bản để lại cho Phương mỗ bằng chứng, miễn cho ngày sau nói miệng không bằng chứng!”
Lão Triệu vừa muốn liều chết không nhận, làm tên vô lại đùa giỡn thì Hạ Song Khôi đã cởi xuống một miếng huy chương đồng bên hông, phủi tay ném lên trên bàn. Gã đã say đến nói cũng nói không rõ, trong đầu chỉ còn một tia tỉnh táo ném huy chương đồng cho Phương Vân Tuyên thì rốt cuộc cũng không duy trì nổi, cả người say chết bị đỡ đi.
Lão Triệu hoảng sợ, Hạ Song Khôi ném cho Phương Vân Tuyên là lệnh bài bang Hạc Minh của bọn họ, chỉ có một miếng, là tín vật của bang chủ, lệnh bài vừa ra có thể hiệu lệnh tất cả huynh đệ trong bang, nếu như từ chối phải xử cực hình dựa theo bang quy.
Đám người lão Tiểu cũng hai mặt nhìn nhau, đại ca bọn họ là say hồ đồ đúng không? Tại sao có thể mang đồ vật quan trọng như vậy tùy ý cho người?
Hạ Song Khôi ở trong bang rất có uy tín, gã đưa ra quyết định mọi người không dám từ chối. Lão Triệu lại không dám làm càn với Phương Vân Tuyên, vội vàng cung kính khom người thi lễ với Phương Vân Tuyên. Sau đó cùng với đám người lão Tiểu đỡ Hạ Song Khôi ra Thực Cẩm Lâu.
Đám người Hạ Song Khôi đi rồi thần kinh căng chặt của Phương Vân Tuyên mới lập tức thả lỏng lại cầm huy chương đồng cất vào trong ngực. Cả người yếu ớt, toàn thân mồ hôi lạnh ứa ra, chân mềm nhũn, ngồi ở ghế trên run rẩy.
Đỗ Ích Sơn sải rộng bước chân vọt vào trong phòng, nửa đỡ nửa ôm Phương Vân Tuyên đi lên lầu.
“Trọng Ngạn, nhanh đi tìm lang trung bốc cho Vân Tuyên phương thuốc giải rượu mang đến.”
Vi Trọng Ngạn vội vàng đồng ý, bước nhanh chạy ra Thực Cẩm Lâu đi tìm lang trung.
Đỗ Ích Sơn một tay ông thắt lưng Phương Vân Tuyên, một tay giữa cánh tay của hắn trên vai, đỡ hắn chậm rãi đi lên bậc thang.
Ánh mắt Phương Vân Tuyên bắt đầu mơ hồ trống rỗng, mặt ngơ ngác mặc cho người sắp xếp, hồi lâu mới kịp phản ứng người đỡ hắn hình như không phải Vương Minh Viễn.
Phương Vân Tuyên di chuyển ánh mắt, từ tay Đỗ Ích Sơn nhìn đến trên mặt y giống như không quen biết. Phương Vân Tuyên nhìn thời gian thật dài. Khi sắp đi tới cửa hắn mới vươn ra một ngón tay chọt chọt lên người Đỗ Ích Sơn xác nhận hắn không phải say hồ đồ.
Đỗ Ích Sơn đẩy cửa phòng ngủ ra đỡ Phương Vân Tuyên lên trên giường, để cho hắn ngồi xong xoay ngươi đi lấy chậu nước nhúng ướt khăn đắp lên mặt cho Phương Vân Tuyên, làm cho hắn dễ chịu một chút.
Phương Vân Tuyên đã say, suy nghĩ lúc rõ ràng lúc mơ hồ. Tại sao Đỗ Ích Sơn đột nhiên xuất hiện ở trước mắt hắn, hắn nghĩ mãi cũng không ra.
Đỗ Ích Sơn ngồi đối diện với hắn, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì như cũ, chỉ là trong ánh mắt lại rất phức tạp. Phương Vân Tuyên càng nhìn trong lòng càng hoảng loạn.
“Sao... ngài đến đây?” Phương Vân Tuyên kỳ thật càng muốn hỏi y làm sao tìm được mình. Phủ Quảng Ninh lớn như vậy, hắn ở nơi lại hẻo lánh, quan to hiển quý cũng không đặt chân, hẳn là không phải nơi Đỗ Ích Sơn có thể xuất hiện mới đúng.
Đỗ Ích Sơn lạnh lùng mở miệng: “Ta thiếu tiền của ngươi còn chưa có trả.”
Phương Vân Tuyên sửng sốt, suy nghĩ một lúc sau rốt cục hiểu được y nói chính là thiếu tiền công trên đường đến Quảng Ninh. Lần trước Phương Vân Tuyên dường như là chạy trối chết, thừa dịp người chưa chuẩn bị nhảy xuống xe ngựa dẫn theo Nam ca nhi lén lút vào thành, tiền công gì đó tự nhiên là không muốn lấy.
Đỗ Ích Sơn đỡ Phương Vân Tuyên nằm xuống: “Ngủ một lát đi, lát nữa lang trung đến lại thức dậy uống thuốc.”
Phương Vân Tuyên cũng biết tật xấu của mình. Lúc này ngồi còn tốt, một khi nằm xuống vạn nhất thật sự bị ma rượu nhập thì không tự khống chế được, làm ra chút chuyện khác người với Đỗ Ích Sơn thì hối hận cũng đã trễ.
Phương Vân Tuyên giãy dụa ngồi dậy cười nói: “Ta uống chút trà thì tốt rồi. Không nhọc Đỗ tướng quân lo lắng.”
Phương Vân Tuyên đứng lên vội. Khi đứng dậy vung ống tay áo thì một cái dùi từ trong tay áo rớt ra kêu leng keng một tiếng, cái dùi lăn trên mặt đất. Phương Vân Tuyên xoay người lại nhặt nhưng Đỗ Ích Sơn lại nhanh hơn hắn một bước đã chộp được trong tay.
Trêu cái dùi nhọn kia đều là vết máu, đỏ đến mức làm cho người nhìn thấy ghê tởm. Trong lòng Đỗ Ích Sơn giống như bị người nhéo một cái, đột nhiên bị đau đớn làm cho y bất ngờ không kịp đề phòng, biểu cảm trên mặt y thay đổi lớn, mắt lộ ra tia dữ tợn quay đầu lại hung ác nhìn chằm chằm Phương Vân Tuyên.
Phương Vân Tuyên bị y nhìn chăm chú đến chột dạ lui vào trong giường cười nói: “Tửu lượng của ta mặc dù không tệ, nhưng đấu rượu với Hạ Song Khôi thì phải có thêm một vật bảo hiểm mới được.”
Hắn nói nhẹ nhàng, Đỗ Ích Sơn nghe xong lại chỉ còn có khó chịu và tức giận. Nếu nói vừa rồi y còn có vài phần bội phục sự can đảm, hào hùng của Phương Vân Tuyên. Như vậy lúc này cảm xúc trong lòng y đã bị thương tiếc và tức giận thay thế. Sớm biết rằng Phương Vân Tuyên làm việc tàn nhẫn dứt khoát như thế, thế nhưng lại lấy cái dùi làm cho mình duy trì tỉnh táo thì Đỗ Ích Sơn quyết sẽ không đứng ở bên ngoài ngốc nhìn.
Trong lòng hối hận không ngừng, Đỗ Ích Sơn không khỏi nóng giận quỳ một gối xuống hung tợn đè lên Phương Vân Tuyên, làm cho hắn ngồi xong vươn tay vén vạt áo của hắn lên chỉ thấy trên đùi hắn một vùng đỏ thắm. Phương Vân Tuyên sợ đâm mình nhẹ không đủ tỉnh táo, mỗi một nhát đâm xuống vừa sâu vừa tàn nhẫn, xé mở ống quần, trên đùi máu thịt mơ hồ, miệng vết thương rất sâu, máu không dễ dàng ngưng lại, từng chút từng chút chảy ra, nhìn rất là dọa người.
Đỗ Ích Sơn chỉ cảm thấy đau lòng, lúc này không cần giải thích y cũng rất rõ ràng y đối với Phương Vân Tuyên rốt cuộc là tâm tư gì. Người này y muốn, chỉ về phía phần nhớ mong này làm cho mình nóng ruột nóng gan, và đau lòng thà rằng mình bị thương cũng không muốn thấy trên người hắn có một chút đau đớn lo lắng, đã đủ để xác nhận tâm ý của mình.
Trên người thường mang theo thuốc trị thương, đây là thói quen của Đỗ Ích Sơn từ khi nhập ngũ chỉ sợ cả đời đều khó sửa đổi. Y vội lấy ra, nhẹ nhàng dùng vải mềm lau sạch sẽ chung quanh miệng vết thương, rắc lên thuốc trị thương, dùng vải trắng quấn lại.
Phương Vân Tuyên nửa dựa vào trên giường lẳng lặng nhìn động tác cẩn thận của Đỗ Ích Sơn. Cũng không biết là bởi vì vừa mới uống rượu xong hay không mà hắn cảm thấy tình cảm trong lòng hình như có chút không khống chế được. Bản thân hắn cũng không dự đoán được tình cảm hắn dành cho Đỗ Ích Sơn sẽ sâu hơn hắn tưởng tượng nhiều.
Hắn nhớ mong người này, nhớ mong đến mức cho dù y ở ngay trước mắt trong lòng vẫn trống vắng. Muốn ôm y, muốn hôn môi y, khát vọng mãnh liệt gặm cắn tim mình. Phương Vân Tuyên nắm thật chặt tay, cắn chặt răng, không chịu để cho cảm xúc đáy lòng hắn tiết lộ một chút.
Xử lý xong miệng vết thương thì Vi Trọng Ngạn cũng đã trở lại. Trong ngực gã ôm Nam ca nhi, đi theo phía sau còn có Vương Minh Viễn và một ông lang trung.
Nam ca nhi ầm ĩ phải về, Vương Minh Viễn cũng không yên lòng Phương Vân Tuyên. Vương chưởng quầy cho người đến dò xét tình huống nghe nói Hạ Song Khôi đã đi rồi. Lúc này mới cho Vương Minh Viễn và Nam ca nhi về Thực Cẩm Lâu.
Khi vừa vào cửa thì gặp phải Vi Trọng Ngạn, hai bên nói rõ tình huống thì Vương Minh Viễn mới biết được là người quen mới nhẹ nhàng thở ra, mấy người chạy như bay đi lên xem Phương Vân Tuyên thế nào.
Nam ca nhi nhìn thấy phụ thân không có việc gì mới trốn từ trong ngực Vi Trọng Ngạn ra, chạy hai bước chui đầu vào trong ngực Đỗ Ích Sơn: “Đỗ thúc thúc.”
Nam ca nhi rất vui mừng, bé vẫn còn nhớ chuyện cưỡi ngựa, bắt dế đó.
Vi Trọng Ngạn vừa thấy Phương Vân Tuyên thì nóng nảy mắng: “Đệ nói đệ mạnh mẽ làm gì? Đưa tin đến phiền phức gì cũng giải quyết không được sao, nhất định phải tự mình cùng Hạ Song Khôi kia đấu rượu, đệ uống chết thì sao?”
Phương Vân Tuyên cười mà không nói, hắn biết Vi Trọng Ngạn lo lắng cho hắn, mắng hắn cũng là vì tốt cho hắn. Nhưng hắn chính là không muốn đi tìm Đỗ Ích Sơn.
Đỗ Ích Sơn là người quyền quý ở phủ Quảng Ninh, muốn hỏi thăm chỗ ở của y một chút cũng không khó, chỉ cần muốn tìm là nhất định tìm được. Nhưng Phương Vân Tuyên lại chưa từng có suy nghĩ đi tìm y, nói hắn ngốc cũng được, chất phác cũng tốt. Phương Vân Tuyên chính là không muốn thiếu nợ nhân tình của Đỗ Ích Sơn.
Mấy ngày nay Phương Vân Tuyên cũng suy nghĩ cẩn thận, hắn không thể lại có liên quan gì với Đỗ Ích Sơn. Nếu không hắn nhất định sẽ không khống chế được bản thân, hắn sợ một khi yêu rồi lại sẽ có kết cục như đời trước. Hắn dùng cái chết để bù lại một lần đau khổ thất tình, vậy lúc này thì sao đây? Dựa vào thân phận của Đỗ Ích Sơn và nhân tình thói đời thế giới này thì y tuyệt đối không thể trải qua cuộc sống chỉ có hai người với mình. Đỗ Ích Sơn nhất định sẽ cưới thê, sẽ sinh con. Phương Vân Tuyên thừa nhận không muốn lại mất đi thêm một lần nữa, cho nên hắn thà rằng lựa chọn trốn tránh.
Đầu rất choáng váng, thần trí cũng hoàn toàn chìm vào tối đen. Khi ông lang trung bắt mạch cho Phương Vân Tuyên thì hắn ngay cả mí mắt đã không thể mở ra được, uống thuốc đều là Đỗ Ích Sơn đút.
Từng muỗng từng muỗng thuốc đắng rót vào bụng, Phương Vân Tuyên cuối cùng không có làm ra chuyện gì nhanh nhẹn dũng mãnh khác người. Bất quá cũng là lúc khóc lúc cười giống như tất cả chuyện uất ức, chuyện vui vẻ hai đời đều nghĩ tới vào lúc này. Hắn lôi kéo Đỗ Ích Sơn không buông, nói liên miên lải nhải về những chuyện lý thú lúc hắn còn thơ ấu. Học nấu ăn như thế nào, bị sư phụ mắng như thế nào, tiếp theo lại nói đến thực đơn món ăn nửa buổi tối.