Editor: demcodon
Hoàn cảnh trong chùa Phổ Độ yên tĩnh, đặc biệt là rừng đào phía sau khách hay đến, một mảnh màu hồng phấn nở như biển mây ẩn. Phương Vân Tuyên lưu luyến ở trong đó, có chút vui đến quên cả trời đất.
Giữa trưa có tăng tiếp khách đến mời mọi người vào trong chùa dùng một bữa thức ăn chay, hương vị quả nhiên không tệ. Phương Vân Tuyên vừa ăn vừa suy nghĩ bên trong dùng nguyên liệu gì nấu ăn, gia vị gì, phải dùng lửa như thế nào mới có thể nấu ra hương vị ngon nhất. Nếu như là mình làm thì có thể làm tới trình độ nào.
Sau khi ăn trưa xong thì trở về, Phương Vân Tuyên bắt đầu thử một chút ở quán trọ. Hắn mua nguyên liệu làm bữa thức ăn chay cho đám người Đỗ Ích Sơn nếm thử.
Mọi người ăn xong đều nói ngon, hương vị cũng không khác gì trong chùa là bao. Phương Vân Tuyên nếm nếm vẫn cảm thấy hương vị hình như thiếu một chút gì đó, nhiều lần cân nhắc còn chạy đến chùa Phổ Độ tìm tăng trong bếp năn nỉ ỉ ôi hỏi thăm trọn bộ trình tự nấu cơm của bọn họ, lại trở về làm nhưng hương vị vẫn không đúng.
Nhiều lần như thế Phương Vân Tuyên làm một món giả con cua ước chừng làm khoảng mười ngày. Đám người Vi Trọng Ngạn ăn đến độ muốn ói ra, quả thực không thể lại nghe hai chữ con cua nữa.
Phương Vân Tuyên nghiên cứu nhiều lần đột nhiên nghĩ đến hẳn là nồi và bếp có vấn đề. Bọn họ dùng nồi hàng năm nấu chay mặn không kiêng kỵ, sớm đã bị các loại dầu mỡ thấm vào; mà nồi và bếp trong chùa cũng không thấy thức ăn mặn, ăn uống đều là chay, khác biệt phỏng chừng là ở chỗ này.
Hắn lần nữa mua một cái nồi, không dám dùng mỡ heo, chỉ dùng dầu hạt cải nấu, rửa sạch sẽ nguyên liệu, lần nữa làm một bữa thức ăn chay. Khi bưng cho mọi người ăn thử thì quả nhiên lúc này hương vị giống như đúc ăn ở trong chùa, đặc biệt là món giả con cua kia hình dáng rất giống, dùng xác cua đựng đầy. Nếu như không phải trước đó đã biết là dùng đậu hũ làm thì thật có thể lấy giả đánh tráo, hù dọa cả một đám bọn họ.
Cuối cùng đã làm thành nên Phương Vân Tuyên cũng không có liên tiếp lại làm thức ăn chay cho mọi người. Buổi tối Vi Trọng Ngạn bắt hai con gà rừng, Phương Vân Tuyên nướng lại thêm hai món mặn, xem như an ủi đoàn người mấy ngày này đi theo hắn chịu khổ.
Phương Vân Tuyên vừa dính đến ăn thì điên cuồng, chỉ cần có liên quan đến nấu cơm và ăn cơm thì hắn nhất định phải nghiên cứu đến cùng. Nếu không sẽ ngủ không ngon.
Đỗ Ích Sơn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Phương Vân Tuyên lộ ra một dáng vẻ tích cực như vậy. Bình thường người này ở trước mặt mình cũng không biết là cố ý hay vô ý luôn có vài phần che giấu, không chịu lộ ra bản tính thật sự của mình. Bây giờ dáng vẻ này của hắn Đỗ Ích Sơn nhìn thấy rất mới mẻ, cũng cảm thấy hắn linh động và rất thú vị.
* * *
Từ thành nhỏ đi ra, đám người Đỗ Ích Sơn tiếp tục đi về hướng Quảng Ninh. Con đường vô cùng thông thuận, cũng không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lên đường bình an vô sự. Hơn một tháng sau đã tiến vào trong phủ Quảng Ninh.
Trên đường Vi Trọng Ngạn cũng từng hỏi qua Phương Vân Tuyên tính toán thế nào sau này, nghe hắn nói có ý định cư ở Quảng Ninh thì vui mừng đến liên tiếp nói tốt: “Đã sớm nên như thế. Đệ nói xem đệ trải qua cuộc sống thế nào, chạy loạn khắp nơi, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có. Lúc này mới đúng, đến Quảng Ninh rồi mua nhà gây dựng sự nghiệp, lại cưới thê tử sinh cho Nam ca nhi huynh đệ, đó mới gọi là cuộc sống.”
Phương Vân Tuyên lắc đầu cười khổ, đành phải giả vờ đồng ý. Vi Trọng Ngạn nói cuộc sống kiếp này của hắn là không được, nhưng trong xương hắn chính là cong, muốn tìm cũng chỉ có thể tìm nam nhân cùng sống qua ngày. Hắn tuyệt đối sẽ không tùy tiện cưới cô nương làm khổ người ta.
Lại đi mấy ngày, phía trước chính là một cái ngã ba đường. Từ con đường này đi thẳng về phía trước chính là tỉnh thành, mà đi về phía trái không xa chính là vào ngọn núi, vượt qua ngọn núi này đi qua hai huyện chính là Lân tỉnh. Giao lộ đi về phía phải chính là một đường quan đạo thẳng tắp. Từ đây một đường về phía nam chính là Đỗ gia trang quê nhà của Đỗ Ích Sơn.
Đỗ Ích Sơn tính toán trực tiếp về quê. Phương Vân Tuyên sau khi biết muốn tạm biệt ở đây. Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, bọn họ đồng hành cả đoạn đường, cuối cùng quen biết một hồi thì dù thế nào cũng phải chào hỏi mới đi.
Phương Vân Tuyên còn chưa mở miệng bỗng nghe thấy bên ngoài xe ngựa trỗi lên cổ nhạc. Mọi người đều buồn bực đẩy màn xe ra nhìn đến chỗ âm thanh, chỉ thấy một đội nhân mã từ phía tỉnh thành đi đến. Cầm đầu là một người mặc quan bào màu xanh lá, cưỡi một con ngựa lông vàng đốm trắng, giống như một cơn gió chạy đến trước xe ngựa Đỗ Ích Sơn.
Người nọ vội vã nhảy xuống ngựa, mặt mang hoảng sợ, xa xa đã kêu lên: “Hầu gia vạn phúc kim an! Hạ quan Mã Thành An nghênh đón chậm trễ, mong Vĩnh Định Hầu thứ tội!”
Đỗ Ích Sơn không có đáp lời chỉ nhìn Phương Vân Tuyên, ánh mắt âm trầm như nước. Hiện tại tình cảnh của y phức tạp, còn không dám hứa hẹn gì với Phương Vân Tuyên.
“Chờ ta.” Đỗ Ích Sơn kêu Phương Vân Tuyên ở trong xe chờ y, còn mình xuống xe ngựa nhìn lướt qua nam nhân đối diện đang khom mình hành lễ, thấy hắn mặc phục sức quan văn tứ phẩm đúng là tri phủ phủ Quảng Ninh - Mã Thành An.
Đỗ Ích Sơn mỉm cười, giả vờ đỡ một cái: “Đỗ mỗ chỉ là một thảo dân, Mã đại nhân cũng quá mức khiêm tốn rồi. Ngày sau Đỗ mỗ định cư ở nơi này, không thể không cần quan phụ mẫu ngài che chở nhiều hơn.”
Mã Thành An được sủng mà kinh sợ vội hỏi: “Không dám, không dám. Hầu gia nhân hậu, là phúc khí của hạ quan. Hạ quan chỉ là quan lại nhỏ như hạt mè, nào dám xưng đại trước mặt Hầu gia chứ. Nên là hạ quan cầu Hầu gia bảo vệ mới đúng.”
Hai người đang khách sáo thì đoàn nhân mã phía sau Mã Thành An cũng chạy tới. Nhất thời chiêng trống trỗi lên, đàn sáo cộng vang rối loạn một hồi. Từ đám người phía sau lại tới một cỗ kiệu nhỏ. Sau khi hạ kiệu thì một người từ bên trong đi ra. Đỗ Ích Sơn vừa thấy người này lập tức hiểu được Mã Thành An vì sao khách khí với y như vậy. Tướng quân cởϊ áσ giáp bị tống cổ về quê làm ruộng lại được đối xử tử tế như thế, còn tự mình ra ngoài thành nghênh đón.
Người bước xuống kiệu mặt không chỉ trắng, người còn mặc áo xanh ngọc tay bó, trên tay cầm một cây phất trần màu trắng bạc, nhìn bộ dáng ăn diện là một thái giám.
Người này xem như Đỗ Ích Sơn quen biết cũ ở kinh thành thường thấy, gã là người tâm phúc trước mặt đương kim thánh thượng - đại nội tổng quản Lý Trung.
Hai tay Lý Trung nâng một cuộn chiếu chỉ màu vàng. Sau khi xuống kiệu mắt nhìn thẳng, mở cuộn chiếu chỉ cao giọng hét: “Đỗ Ích Sơn tiếp chỉ.”
Mọi người cùng lúc quỳ xuống, chỉ nghe Lý Trung tuyên đọc: “Phiêu kỵ tướng quân Đỗ Ích Sơn trung quân báo quốc, bình định hồ lỗ, có công giữ biên cương, lòng trẫm cực vui, đặc biệt phong Vĩnh Định Hầu, tăng bổng lộc gấp đôi, ngoài ra còn ban thưởng hoàng kim ngàn lượng, bạc trắng vạn lượng, một số cây lụa lăng la, ân chuẩn còn hương…”
Trong lòng Đỗ Ích Sơn cuồn cuộn, đầu tiên là phái người ám sát, sau lại hạ chỉ phong thưởng. Đương kim thánh thượng thật sự là hạ một bước cờ tốt.
Ám sát là cảnh báo, là cảnh cáo mình đừng nổi lòng xấu xa. Nếu không muốn gϊếŧ y giống như bóp chết một con kiến. Bây giờ hạ chỉ phong thưởng là làm cho người trong thiên hạ cũng biết hắn đối với mình không tệ. Nếu ngày sau Đỗ Ích Sơn thật sự có hành động lạ gì sẽ bởi vì việc hôm nay mà người trong thiên hạ đều sẽ mắng y uổng công phụ thánh ân, là tiểu nhân trơ trẽn.
Hôm nay kết quả này trong đó có lẽ có công lao của lão sư, nhưng ai cũng có thể đoán được phương diện này có vài phần là đương kim thánh thượng cố ý làm. Người có thể lên được vị trí kia ai lại không phải tàn nhẫn độc ác, chút thủ đoạn ấy sợ là vẫn phải có.
Tuyên chỉ xong Đỗ Ích Sơn vẫn quỳ gối tại chỗ chưa đứng dậy tiếp chỉ. Lý Trung và Đỗ Ích Sơn qua lại chưa được nửa năm, lại thường làm bạn bên cạnh hoàng đế nên hiểu rõ được chân tướng của việc này, đại khái cũng có thể đoán được suy nghĩ trong lòng Đỗ Ích Sơn. Thánh thượng đã làm như thế thứ nhất là đập núi dọa hổ, muốn Đỗ Ích Sơn thành thật một chút. Thứ hai là uy nhϊếp quần thần, làm cho bọn họ có một vết xe đổ. Làm hoàng đế cũng không dễ dàng, vì bảo vệ long ỷ kia cũng là việc vô cùng khó tránh khỏi.
Đỗ Ích Sơn không tiếp chỉ, mấy người còn lại tự nhiên cũng phải theo quy củ mà quỳ. Mã Thành An không biết tình hình cụ thể trong nội bộ. Ba ngày trước Lý Trung mang theo thánh chỉ tự mình đến phủ Quảng Ninh chờ Đỗ Ích Sơn, quả thực làm hắn sợ không nhẹ. Hắn nghe nói Đỗ Ích Sơn được phong chức Vĩnh Định Hầu, từ nay về sau sẽ định cư ở Quảng Ninh, càng hù đến linh hồn nhỏ bé muốn bay đi.
Mã Thành An xuất thân nhà nghèo, chưa thấy qua việc đời gì, ở trong quan trường chịu khổ vài năm mới lên được vị trí tứ phẩm này. Lại nói tiếp Quảng Ninh là một nơi tốt, lúc trước hắn vì tới đây mà không biết cầu tính đút lót bao nhiêu người. Hắn làm quan cũng tính là thanh liêm, mấy năm nay chỉ ăn các nơi hiếu kính cũng mò đến ngồi không mà hưởng. Nơi đây núi cao hoàng đế xa, cũng không có nhân vật lớn gì quan trọng. Hắn làm tri phủ xem như hoàng đế nửa khu vực, trong ngoài trên dưới, dân chúng thương nhân, ai thấy hắn mà không nịnh bợ. Lúc này đột nhiên đến một người Đỗ Ích Sơn, còn là người tâm phúc trước mặt hoàng đế tự mình tuyên chỉ xin đợi người. Trong lòng Mã Thành An sợ hãi, thầm nghĩ ngày lành của mình sợ là chấm dứt, từ nay về sau trên đầu đè nặng một pho tượng đại Phật như vậy làm cái gì cũng không dám buông tay chân ra.
Lý Trung chờ một lát thấy Đỗ Ích Sơn vẫn quỳ thẳng không đứng dậy, trong đám người khe khẽ nói nhỏ. Đám người Vi Trọng Ngạn sốt ruột đến độ mồ hôi đều chảy xuống.
Lý Trung cười cười cuộn thánh chỉ lại nhét vào trong ngực Đỗ Ích Sơn, hạ người thấp xuống duỗi hai tay đỡ lên: “Đỗ tướng quân, ôi, nhìn xem đầu óc của ta này, về sau nên gọi một tiếng Hầu gia mới đúng.”
Lý Trung võ nghệ cao cường, thân thủ không kém, không cho phép Đỗ Ích Sơn ngăn cản, nắm cổ tay y, hai tay so lực, một tay kéo y đứng lên: “Ta đi đường xa đến, Hầu gia cũng không nên keo kiệt như vậy, dù sao cũng phải làm tròn trách nhiệm của một người chủ thưởng ta một bữa cơm chứ?”
Đỗ Ích Sơn chỉ là nhất thời tức giận khó nhịn mới phân cao thấp không chịu tiếp chỉ. Lý Trung cho y bậc thang y không có đạo lý không xuống. Khi y đứng lên đã thu liễm một thân mũi nhọn cười nói: “Lý công công cũng quá làm khó người, ta vừa đến Quảng Ninh, ngay cả chỗ đặt chân cũng không tin tức. Cho dù muốn mời công công dự tiệc thì cũng phải cho ta mấy ngày chuẩn bị mới không đối xử tệ với ngươi.”
Mã Thành An cuối cùng tìm được cơ hội chen vào nói: “Chút việc nhỏ ấy nào cần Hầu gia nhọc lòng. Hạ quan đã chuẩn bị rượu nhạt ở phủ nha. Lý công công và Hầu gia nếu không chê xin mời dời bước đến phủ, cũng coi như hạ quan vì Hầu gia đón gió tẩy trần.”
Lý Trung chỉ chỉ Đỗ Ích Sơn cười nói: “Ngài đừng nịnh bợ. Đỗ Hầu gia cũng không phải là người thường như những người trước đây ngươi gặp được nhìn thấy bạc là không chuyển bước. Ngài hãy cẩn thận đó, đừng vỗ mông ngựa không thành ngược lại chụp lên trên đùi ngựa.”
Đầu Mã Thành An lại đổ mồ hôi, nhưng lời nói đã nói ra khỏi miệng không có cách nào lấy lại, lại ân cần cầu xin một hồi nói không ít lời cát tường.
Lý Trung kéo Đỗ Ích Sơn: “Nhìn lòng thành của hắn, hôm nay ta xin quấy rầy Mã đại nhân một hồi. Hai người các ngài về sau thường xuyên qua lại, ngài mời lại một bữa là được.”
Đỗ Ích Sơn đành phải đồng ý quay đầu lại dặn dò Vi Trọng Ngạn, kêu gã trước dẫn theo các huynh đệ về Đỗ gia trang báo bình an cho trong nhà biết, buổi tối lại đến phủ Quảng Ninh đón y.
Vi Trọng Ngạn đáp lời rồi đưa đám người Đỗ Ích Sơn lên xe thu xếp hành trang lần nữa khởi hành. Khi quay đầu lại tìm Phương Vân Tuyên thì tìm thế nào cũng không thấy người. Gã vội vàng đi tìm chung quanh, lại hỏi các huynh đệ còn lại đều nói chỉ lo Đỗ Ích Sơn bên này ai cũng không để ý hắn đi khi nào.
Vi Trọng Ngạn tức giận lên mắng Phương Vân Tuyên lòng lạnh miệng lạnh, mới vừa rồi còn nhiệt tình xưng huynh gọi đệ mà chỉ trong chớp mắt đã không rên một tiếng bỏ đi, lòng thật tàn nhẫn. Nhưng so với Tướng quân Đỗ Ích Sơn máu lạnh mặt lạnh này còn tàn nhẫn hơn. Gã xem như phục.
Lão Lục khuyên một hồi Vi Trọng Ngạn mới cảm thấy tốt một chút, nghĩ trên đường Phương Vân Tuyên nói qua hắn sẽ định cư ở phủ Quảng Ninh, chờ bọn họ dàn xếp xong sẽ đi tìm hắn. Lúc gặp mặt nhất định phải dạy dỗ hắn một chút.