Chương 56: Đêm trước đại chiến
Năm 404 lịch đại lục Aram, tám thành chủ phía đông đại lục trước sau ban bố pháp lệnh, trục xuất tất cả vu nữ của thần điện Ortiramhs ra khỏi lãnh thổ.
Không lâu sau đó, một cơn mưa kéo tới, ban khắp đại lục Aram. Chủ thành Burang Mudy công khai tuyên bố là người thần dụ giáng thế.
Do thành chủ Sekurus của Battier làm đại biểu, các thành đồng minh trước sau phái sứ giả tới yết kiến người thần dụ, cho dù là hai vị thành chủ ở biên giới đông bắc bị thành Ariel áp chế cũng nghĩ biện pháp phái sứ giả tới tới Burang.
Hoang mạc phía đông lúc này, do nước mưa thấm nhuần, diện tích ốc đảo không ngừng tăng mạnh, cát vàng vô tận đang dần được bãi cỏ thay thế, ốc đảo lớn nhất, đầm nước xung quanh đã thành hồ trắng, hình thành một thảo nguyên diện tích khả quan.
Núi đá sừng sững đứng giữa thảo nguyên cũng không còn hoang vu, thực vật màu xanh phủ khắp núi đá màu đen, mấy cây chà là kết quả, đung đưa theo gió, hấp dẫn tộc nhân trong hoang mạc dừng chân.
Đội thương buôn dựng lều dưới bóng cây, mục dân lùa đàn bò dê, núi đá không còn là lãnh địa của chim ăn thịt thối và trùng rắn nữa, đủ loại động vật lục tục xuất hiện trong thảo nguyên, đi đâu cũng có thể thấy cảnh tượng sinh khí bừng bừng.
Sứ giả các thành lần đầu thấy cảnh này không ai không kinh ngạc, đã quen nhìn những đồi cát bị gió thổi và cát vàng ngập trời, đột nhiên một bãi cỏ xanh ngắt đập vào mắt, liền không biết nên phản ứng thế nào.
“Thần linh!”
Nếu trước kia còn ôm lòng hoài nghi đối với người thần dụ của thành Burang, hiện tại đã hoàn toàn tin tưởng.
Hạn hán kéo dài, hoang mạc hoang vu, đất đai cằn cỗi đã trở thành quá khứ, hiện ra trước mặt họ, nếu bảo là cảnh tượng xinh đẹp, không bằng nói là tương lai chứa đầy hy vọng.
Các sứ giả còn chưa vào thành Burang, đã thi nhau thả mãnh cầm truyền tin về, tất cả những gì thấy được tại đây, nhất định phải nhanh chóng báo cho thành chủ, phàm là người còn ôm lòng ‘hoài niệm’ với thần điện Ortiramhs, hoặc là vì tranh đoạt quyền lực phản đối trục xuất quyền lực thần điện và vu nữ, đều sẽ lập tức ngậm miệng.
Quyền lực đương nhiên quan trọng, nhưng thoát khỏi hạn hán, khiến hoang mạc trở thành lịch sử, thì lại là hy vọng của tất cả mọi người.
Quay lưng với những thứ này, chính là kẻ địch của hoang mạc phía đông.
Thần điện Ortiramhs cũng từng vinh quang, nhưng chỉ có đại vu thần điện đầu tiên mới chân chính có vu lực khiến người tín phục, theo năm tháng trôi đi, từng đời kế thừa từng đời, đại vu trở nên bình thường, thần tích do vu lực sáng tạo chỉ còn tồn tại trong cuộn da dê.
Cống phẩn thần điện yêu cầu càng lúc càng nhiều, nhưng cơn mưa mà người Aram cầu nguyện thì vẫn chậm trễ không có.
Nền tảng tín ngưỡng bốn trăm năm không còn kiên cố, chỉ cần nhẹ động một chút, thì có thể khiến nó nát bấy.
Người thần dụ mới, Vu chân chính đã tới Aram, nếu có thể ban phúc cho thành Burang, biến hoang mạc của thành Burang thành thảo nguyên, thì tất nhiên có thể thay đổi cả đại lục phía đông này, thậm chí, là đồng hoang phía tây, vùng núi phía bắc, thậm chí là phía nam, đều sẽ kính phục người thần dụ!
“Các vị, đã đến lúc nhất định phải hạ quyết tâm rồi.”
Nhận được tin tức sứ giả truyền về, các thành chủ lập tức triệu tập đại thần và các tướng quân, dùng thái độ cứng rắn nhất áp chế tất cả những kẻ phản kháng.
“Thần điện Ortiramhs nên trở thành quá khứ rồi! Người thần dụ chân chính, Vu chân chính có năng lực trác tuyệt, mới có thể mang tới tương lai cho chúng ta!”
Người vương vấn không dứt với thần điện sắc mặt khó coi, chất vấn tin tức truyền về chưa chắc hoàn toàn đáng tin, những lời viện cớ hoàn toàn vô lực này đã định là không cách nào đạt được bất cứ ủng hộ nào.
Nếu sứ giả đang bịa đặt, thì nguyên nhân là gì?
Lời nói dối có thể dễ dàng vạch trần, lời nói dối sẽ mang tới cho mình hậu quả nghiêm trọng, có tất yếu sao?
“Chỉ cần lại phái người đến thành Burang, thì sẽ biết tin này là thật hay giả.”
“Nếu đại nhân Tosha hoài nghi, không bằng đích thân đi nghiên cứu một lần đi, thế nào?”
Trong ánh mắt lạnh lẽo của thành chủ và ngữ điệu chế nhạo của những đại thần khác, đại thần phản đối ngậm miệng. Hắn là kẻ thông minh, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Những kẻ không thông minh thậm chí cố chấp đến ngu xuẩn, rất nhanh sẽ bị tìm những cớ khác nhau, ngay cả gia tộc cũng cùng bị trục xuất.
Nếu đã ‘thề chết hiếu trung’ với thần điện Ortiramhs, vậy thì, đi thỉnh cầu sự che chở của thần điện đi.
Thần điện sẽ thu lưu những tín đồ này, hay sẽ cự tuyệt họ, đó không phải là chuyện những người khác suy nghĩ nữa.
Đại lục phía đông sẽ nhanh chóng chìm vào chiến hỏa, bộ tộc phụ thuộc của các thành đã lục tục phái chiến sĩ ra, quân đội tập trung lại chiếm cứ phần lớn ốc đảo. Tin tức những tín đồ Ortiramhs bị trục xuất đã được thả ra, vận mệnh của họ rốt cuộc thế nào, chỉ có thể giao cho thần linh phán xét.
Vu nữ bị trục xuất trước đó, có một phần đã về tới thần điện Ortiramhs, phần nhiều thì đã biến mất trong đại mạc, không còn xuất hiện nữa.
Nếu so ra, vu nữ bị thành Battier bắt và bị nhốt trong địa lao đã được coi là ‘may mắn’, tuy rằng mất đi tự do, nhưng ít nhất bọn họ vẫn còn sống, cũng sẽ không bị dân du mục ném đá, dùng roi xua đuổi, lớn tiếng chế nhạo và chửi rủa.
Tín ngưỡng là một con dao hai lưỡi, một khi bị chứng thực là nói dối, trước đó thành kính cỡ nào, thì hiện tại sẽ thống hận cỡ đó.
Cũng giống như ba người Dorsha được giữ lại Vu thành và mục dân phải di chuyển trong hoang mạc. Bọn họ tín ngưỡng đại vu thần điện Ortiramhs, mỗi năm đều dâng dê bò tốt nhất lên, kết quả thì sao?
Toàn bộ đều là lời nói dối!
“Người thần dụ chân chính đang ở thành Burang! Ngài mang mưa tới, hoang mạc biến thành đồng cỏ, nước sông trong vắt kéo dài, dê bò mập mạp khỏe mạnh, thần linh vĩ đại không vứt bỏ Aram, không vứt bỏ con dân của ngài!”
“Là lời nói dối chọc giận thần linh, là kẻ nói dối vô sỉ mang tới tai họa cho Aram!”
“Thần điện Ortiramhs chính là kẻ nói dối vô sỉ nhất! Thần dụ chẳng qua là cái cớ để bọn họ cướp đoạt quyền lực, đòi hỏi cống phẩm!”
“Trục xuất vu nữ thần điện! Người thần dụ chân chính sẽ cầu nguyện với thần linh, mảnh đất dưới chân chúng ta sẽ phì nhiêu như thành Burang!”
“Đuổi bọn họ đi!”
Trong nhất thời, trừ tám vị thành chủ đã liên minh, những thành chủ và bộ tộc phía đông vẫn luôn do dự không quyết, hoặc thực lực hơi kém một chút, cũng bắt đầu nảy sinh dao động đối với tín ngưỡng dành cho thần điện. Thậm chí còn phát triển tới mức không có mệnh lệnh của thành chủ và tộc trưởng, chiến sĩ và trưởng lão có uy vọng trong bộ tộc cũng liên kết với tộc nhân đuổi vu nữ và những tôi tớ của vu nữ luôn làm mưa làm gió đi.
Đãi ngộ của những vu nữ này còn lâu mới bằng đồng liêu của họ, không có lạc đà, không có lương thực, nước cũng không có. Muốn sống sót, chỉ có thể dựa vào bản thân. Khó khăn như thế, căn bản không thể nào tưởng tượng.
“Cứ để chúng tôi được thấy một chút thần lực của Ortiramhs đi.”
Tiếng chế nhạo đuổi theo sau lưng, các vu nữ không cam tâm, nhưng đại thế đã mất, ngay cả tôi tớ bên cạnh, vẻ mặt cũng đã nảy sinh biến hóa.
Đối diện tuyệt cảnh, nô ɭệ ngày xưa luôn quỳ dưới chân cũng không còn đáng tin nữa.
Đa số mục dân đều hoàn toàn thất vọng với thần điện Ortiramhs, trong tưởng tượng của họ, thành Burang được miêu tả thành thiên đường nhân gian, nơi đó có kỳ tích do người thần dụ chân chính tạo ra, cũng là thứ bọn họ luôn khát vọng mà chưa đạt được.
Thay đổi to lớn ở phía đông dần lan tràn ra cả đại lục, địa vị của thần điện trở nên nguy ngập, đại vu _ người duy nhất có thể xoay chuyển cục thế vẫn luôn hôn mê. Vu nữ hầu hạ đại vu mỗi ngày đều cẩn thận kiểm tra xem đại vu có còn thở không, nếu không phải l*иg ngực còn nhấp nhô thật nhẹ, đại vu nằm trên giường hoàn toàn không có gì khác biệt với một cỗ tử thi.
Sau khi vu nữ bị trục xuất trở về thần điện, vốn muốn mượn thế lực thần điện để trở ngược về thành, nhưng lại phát hiện tình huống còn tệ hơn tưởng tượng của mình, tranh quyền đoạt lợi trong nội bộ thần điện đã tới lúc ác liệt, nhân viên thần điện thay thế chức trách của đại vu đang tranh đoạt vì vị trí đại vu kế nhiệm, tất cả những gì diễn ra ngoài thần điện, cứ như căn bản không liên quan tới họ.
“Chỉ là chuyện nhỏ.” Một người trong thần điện nói, “Chỉ cần đại vu mới ra đời, tất cả vấn đề sẽ dược giải quyết nhanh chóng. Người thần dụ của thần Burang đưa ra chẳng qua là lòe thiên hạ, một lời nói dối vô căn cứ.”
Vậy sao?
Các vu nữ trở về thần điện trầm mặc, lời thế này cũng chỉ có người chưa từng ra khỏi thần điện mới tin thôi.
Các vu nữ thất vọng, đặc biệt là vu nữ từ thành Burang trở về, trải qua gian khổ, đi qua hoang mạc, cửu tử nhất sinh, vốn cho rằng có thể đạt được sức mạnh và sự ủng hộ của thần điện, không ngờ lại là kết quả thế này.
Các vu nữ càng lo lắng hơn nữa là, càng ở lại thần điện lâu, tình huống của mình sẽ trở nên càng tệ hại, vu lực biến mất hoàn toàn, ngọn lửa sinh mạng cũng đang xuy yếu. Khi cuối cùng có người ngã xuống, các vu nữ chìm vào kinh hoảng.
Không phải chết bình thường, cũng không phải sinh bệnh, càng không phải do mệt nhọc tạo nên, bộ dáng vu nữ đã chết, giống như một thây khô máu thịt tàn lụi.
Chỉ có tóc và trường bào trên người mới có thể nhận ra thân phận của cô.
Đây chỉ là bắt đầu, trong những ngày tiếp theo, sợ hãi giống như nước lũ vỡ đê, mỗi ngày đều có vu nữ chết đi. Các vu nữ trở nên kinh hoảng bất an, nhưng lại không cách nào biết nguyên nhân. Thủ vệ thần điện xuất hiện xung quanh bọn họ càng lúc càng nhiều, so với nói là hộ vệ, không bằng nói là trông chừng, bất cứ vu nữ nào cũng không được cho phép rời khỏi thần điện.
“Vì đại vu, cầu nguyện đi.”
Một nhân viên thần điện bỏ lại câu này rồi quay người bỏ đi, trông coi trở nên nghiêm mật hơn, các vu nữ ngửi được mùi nguy hiểm, nguy hiểm đủ để nuốt chửng sinh mạng của họ.
“Thần linh!”
Các vu nữ không còn cầu nguyện, cũng không còn khát vọng sự giúp đỡ của thần điện, bọn họ phát hiện, bản thân căn bản không nên trở về đây!
Nếu trước đó còn có vu nữ ôm khát vọng, thì lúc này, bọn họ chỉ muốn chạy trốn.
Cửa phòng ngủ của đại vu được mở ra, nhân viên thần điện trước đó đã ‘tốt bụng’ nhắc nhở các vu nữ bước vào phòng, đóng cửa lại, đi từng bước tới bên giường của đại vu, cúi người nhìn bộ hài cốt còn biết hít thở trên giường, ánh mắt khó hiểu.
“Tại sao ngươi… còn chưa chết?”
Ngón tay phúng phính để lên cổ đại vu, chậm rãi bóp chặt, nhưng lại đột nhiên ngừng lại. Thu tay về, vén một góc gối lên, một góc cuộn da dê đã vàng đập vào mắt.
Cô lấy cuộn da dê lên, mở ra, sau khi nhìn rõ nội dung bên trên thì đột ngột trừng to mắt.
Hai tay bắt đầu run rẩy, hơi thở vì hưng phấn mà trở nên gấp rút, không còn nhìn đại vu trên giường nữa, cô siết chặt cuộn da dê rồi xoay người đi.
Khi cô xoay người, dị biến phát sinh, đại vu hôn mê đột nhiên mở mắt ra, dùng tốc độ và sức mạnh không thể có nắm cổ tay cô, rồi cắn mạnh lên cổ cô.
“A… Cứu mạng…”
Tiếng kêu bị cánh cửa đóng chặt ngăn lại, giãy dụa hoàn toàn không có tác dụng, sức mạnh chế ngự cô lớn tới đáng sợ.
Thân hình phúng phính nhanh chóng trở nên khô đét, hai mắt lấp lánh tia sáng dã tâm mất đi thần thái, cô đã quên, đại vu có thể đoạt đi tính mạng của các vu nữ, tự nhiên cũng có thể đoạt đi của cô. Cô chỉ là không ngờ rằng, bộ ‘hài cốt’ này lại còn có thể động đậy!
Sớm biết, sớm biết…
Ý thức cuối cùng chìm vào bóng tối, ngọn lửa sinh mạng cuối cùng tắt ngúm.
Di thể khô đét bị ném đi, đại vu thở dài một tiếng, âm thanh khàn khàn, giống như đao cọ qua đá.
Thân hình vẫn gầy như que củi, nhưng vẻ mặt và ánh mắt lại khác, cuộn da dê trở lại trong tay ả, văn tự bên trên đột nhiên biến thành một mảng máu, ả tham lam liếʍ nó, trong ánh mắt mang theo điên cuồng và tham lam vượt qua bốn trăm năm.
Không ai biết, văn tự trên cuộn da dê này là máu của vị đại vu cuối cùng của đế quốc, người biết chuyện này, chỉ có đại vu Ortiramhs đời đầu.
Giữa bàn tay trào lên một cụm sáng, cuộn da dê đã vàng bị xé thành vụn, hóa thành bụi cát trong ánh sáng, cánh tay khô gầy lại dần dần trở nên phúng phính, ả nhắm hai mắt lại, có thể cảm giác được vu lực đang chảy, nhưng, vẫn không đủ!
Đột ngột mở banh mắt ra, ả cần càng nhiều sức lực, tim và máu của đại vu bốn trăm năm trước chống đỡ cho linh hồn ả bất diệt, mượn nghi thức kế thừa để ngủ say trong người đại vu thần điện mỗi đời.
Hiện tại, ả cuối cùng cũng tỉnh.
Ả biết, đế vương và đại vu mà ả từng hầu hạ đã trở lại, vu lực đang kêu gọi ả!
Một tay vuốt lên gương mặt mang màu xám xanh, ả phải tiếp tục sống, bốn trăm năm trước, ả có thể gϊếŧ chết đại vu đế quốc, bốn trăm năm sau, cũng vẫn có thể!
Thành Burang.
Sứ giả các thành lục tục kéo tới, Mudy trở nên đặc biệt bận rộn.
Hà Ninh mỗi ngày đều đứng trên ban công phủ thành chủ, hoặc là ngồi trên lưng thằn lằn xanh, từ trên không nhìn xuống hoang mạc phía đông.
Mỗi khi thằn lằn xanh bay ngang qua, mục dân phía dưới đều sẽ hoan hô hoặc cung kính hành lễ, bọn họ chân thành cảm tạ người thần dụ đã cho thành Burang cơn mưa, mang tới phì nhiêu.
Các kỵ sĩ và chiến sĩ bộ tộc tuyên thệ chiến đấu vì người thần dụ và thành Burang. Khi các sứ giả tới nơi, các thành phía đông với thành Battier là đại diện cũng bắt đầu tập kết quân đội.
Diều hâu truyền đạt tin tức bay khỏi thành Burang, vỗ cánh chao liệng trên bầu trời xanh.
Tiếng kèn hiệu kéo dài thê lương vang khắp hoang mạc, các kỵ sĩ vung trường đao sáng choang, các mục dân cưỡi trên lạc đà, tám thành chủ đồng thời truyền mệnh lệnh, quân đội chuẩn bị tiến quân tới thành Holcim!
Không cần phải có lý do dõng dạc hùng hồn hoặc đại biểu chính nghĩa, chỉ cần một câu nói, “Chiến đấu vì người thần dụ, chiến đấu vì phía đông đại lục!”
Tín ngưỡng của thần diện Ortiramhs đã sắp sụp đổ, hành vi của thành Ariel dẫn lên phẫn nộ khắp nơi, Hà Ninh báo tin Wamu chuyển về cho Mudy, cho dù không có Ortiramhs chen vào chính giữa, vận mệnh của thành Ariel cũng đã định sẵn.
Chẳng qua, Mudy không áp dụng kế hoạch đặt ra trước kia, mà liên kết với các thành cùng xuất binh, điều duy nhất không đổi, chính là thành Holcim vẫn bị đánh đầu tiên, trở thành vật hy sinh tế cờ đại quân.
Man tộc liên hợp với thành Ariel cũng đã lộ diện, lại là Canyon!
Hà Ninh không biết Kony đang nghĩ gì, sau khi nhận được tin này, y trầm mặc, trước mắt lại hiện ra gương mặt của tế tự già, bên tai lại vang lên lời Mudy từng nói, “Man tộc không hận đại vụ, bọn họ hận là đế vương Aram.”
Hận sao? Lý do là gì?
Trong đột nhiên, Hà Ninh nhớ ra tội nghiệt mà man tộc phải gánh chịu trong huyết mạch, ký ức của y vẫn chưa hoàn toàn, chỉ có khi y nhớ ra những thứ xa xưa hơn, tất cả vấn đề mới được giải đáp.
Người Naldlin sắp tới hoang thành, đi cùng trừ Oni và Nadya, còn có hai mươi kỵ sĩ, bảo đảm sẽ không gây loạn giữa đường hoặc sau khi tới nơi.
Miya ở lại bên cạnh Hà Ninh, tám chiến sĩ Bờm Đen cũng ở lại, ba nữ nhân Bờm Đen sẽ mang hài tử trong tộc cùng về hoang thành, bọn họ sẽ an cư tại hoang thành, từ nay về sau có trở về đồng hoang phía tây hay không vẫn chưa biết.
Các chiến sĩ Bờm Đen giỏi truy tung, năng lực chiến đấu cũng cực mạnh, đối chiến với các kỵ sĩ phía đông, có thể một đối ba mà bất bại.
Đương nhiên, đây là sau khi gặp được Hà Ninh. Nhưng chiến sĩ Bờm Đen cũng có nhược điểm, bọn họ vẫn chưa thích ứng với cưỡi trên lạc đà tác chiến.
Đối với Hà Ninh mà nói, điều này căn bản không phải là nan đề gì. Trước khi quân đội xuất phát một ngày, Hà Ninh ngồi trên lưng thằn lằn xanh bay khỏi thành Burang, đi về hướng tây, miệng hú một tiếng dài.
Rất nhanh, biên giới phía đông tây truyền tới tiếng gầm của cự thú, mười mấy con địa hành thú vung tứ chi thô tráng và đuôi, vượt qua biên giới, tìm tới âm thanh đang kêu gọi chúng.
Mục dân đang chăn thả ven đường không ai không kinh hãi, cho rằng man tộc tấn công trước, nhưng khi nhìn ra sau lưng địa hành thú, lại không phát hiện dấu vết của man tộc.
Cùng lúc này, hai man tộc vừa cùng Canyon liên minh không lâu, làm theo yêu cầu của Kony đi tới biên giới, vừa dựng doanh không lâu, nô ɭệ đi lấy nước cho địa hành thú về rú lên một tiếng, toàn thân run rẩy, thùng nước đổ xuống, nước trong thùng chảy hết vào cát vàng.
Những người khác nghe tiếng, sau khi chạy tới cũng sững sờ, hàng rào vây quanh địa hành thú toàn bộ bị tông gãy, nô ɭệ và chiến sĩ trông coi hàng rào ngã dưới đất, có người hôn mê bất tỉnh, hoặc là thấp giọng rêи ɾỉ, mười ba con địa hành thú lại hoàn toàn không thấy bóng dáng nữa!