Chương 52: Tình cờ gặp
Đội lạc đà đi giữa đại mạc, bước lên đồi cát, mắt nhìn xa mênh mông, đường mặt đất xa xôi như tiếp giáp với chân trời, cát vàng và bầu trời dính liền làm một.
Hà Ninh ngồi trên lưng thằn lằn xanh, gió nóng thổi khăn đầu của y, đại mạc mênh mông ánh vào đôi mắt, mang tới vẻ đẹp cô đơn và tang thương.
Có lẽ là tâm trạng bất đồng, khi y gian nan sống sót trong đại mạc, lúc thức ăn và nước uống thiếu thốn, đồn cát mênh mông bất tận là một địa ngục tử vong. Mà hiện tại, tâm tình của y đã hoàn toàn khác trước, cảnh sắc nhìn thấy tự nhiên cũng phát sinh biến hóa.
Gào!
Trên không, thằn lằn xanh đập cánh, chao lượn giữa gió nóng.
Bóng dáng to lớn bao trùm trên mặt đất, khiến người khác không tự chủ ngẩng đầu lên, muốn thử bắt lấy cự thú đang bay trên trời đó. Trên lưng cự thú, ánh mặt trời chiếu rọi, bao xung quanh Hà Ninh, đẹp đẽ mà thần thánh, người trên mặt đất nhìn tới ngẩn ngơ.
Lời nói dối có thể tạo nên tín ngưỡng, nhưng vĩnh viễn không thể đạt được sự thành kính cuồng nhiệt nhất.
Mudy ngồi trên lưng thằn lằn đen, nhìn Hà Ninh trên không, đôi mắt màu lam vụt qua ánh vàng, tay cầm dây cương chậm rãi kéo chặt, đây là đại vu của hắn.
Miya ngồi trên lạc đà, hai tay giao trước người, vô thanh cầu nguyện. Các cô nương tụ tập xung quanh cô, trên đầu trùm khăn che, nhìn không rõ biểu tình của họ, nhưng bầu không khí bao quanh họ thì lại trang nghiêm nghiêm túc.
Trong hoang thành, Hà Ninh cũng thường xuyên ngồi trên lưng thằn lằn xanh bay trên trời tuần tra lãnh thổ. Vốn là cảnh tưởng quen thuộc, nhưng vẫn mang tới cho người quan sát chấn động liên tục.
Gào!
Tiếp sau thằn lằn xanh, thằn lằn đen cũng gầm lên, khí thế mười phần, mang theo uy hϊếp và máu tanh, nhưng lại có một chút không cam lòng.
Rốt cuộc, nó không thể bay.
Mudy vuốt vảy thằn lằn đen, “Ady.”
Thằn lằn đen ngẩng đầu, đôi mắt to màu đỏ máu lộ ra ủy khuất.
Mudy cười, từ khi gặp được Hà Ninh, số lần hắn cười nhiều hơn trước kia cộng lại, “Đừng đau buồn, rồi sẽ xuống thôi.”
Thằn lằn đen tựa hồ nghe hiểu lời Mudy, quay đầu lại không kêu nữa, mà cất bước khí thế bừng bừng chạy đi, mỗi một bước đều để lại vết chân thật sâu trong cát vàng. Kết quả của bá khí ngang tàng là dọa lạc đà trong đội ngũ, con lớn gan nhất cũng không dám lại gần nó trong vòng năm mét, con nhát gan thì đã run rẩy.
Đội lạc đà tạo thành một đường dài, nhưng từ trên không nhìn xuống chỉ thấy một khúc ngắn, so với đại mạc mênh mông, bất luận là người hay lạc đà, đều vô cùng nhỏ bé.
Hà Ninh hít sâu một hơi, kéo chặt khăn đầu, bay trên không, y có thể nhìn càng xa. Y phát hiện một ốc đảo, theo tốc độ và lộ trình hiện tại, đại khái cần hai ba tiếng mới có thể tới.
Từ lúc xuất phát khỏi ốc đảo trước, đã trải qua một ngày, thức ăn rất đầy đủ, lượng nước tiêu hao cũng không lớn, nhưng nhiệt độ nóng bức lại vô cùng giày vò người. Khi đã từng sinh sống giữa bãi cỏ và ốc đảo vây quanh, mấy con sông chảy xuyên hoang thành, thì khi vào đại mạc lần nữa quả thật rất khó chịu.
“Bay cao hơn một chút đi.” Hà Ninh vỗ lưng thằn lằn xanh, miệng thầm thì vu văn cổ xưa, theo tiếng ngâm của y, từng đám mây đen bắt đầu tụ tập trên bầu trời, tia chớp phát sáng trong mây, khi tiếng sấm vang lên, thằn lằn xanh đã trở về mặt đất, hạt mưa lớn như hạt đậu từ trời đổ xuống, thoáng chốc xua tan nóng bức, mang tới cho hoang mạc sự mát mẻ.
Đội ngũ dừng chân lại, các kỵ sĩ nhảy xuống lạc đà, Miya và các cô nương lại đón Hà Ninh, mở một miếng vải dày cho y.
“Không cần.” Hà Ninh lắc đầu, kéo khăn đầu che trên mặt, “Các người khoát đi, tôi chỉ muốn mọi người mát mẻ một chút.”
Thằn lằn xanh thu cánh lại, ngửa đầu uống nước mưa, thời gian đi theo Hà Ninh lâu rồi, nó cũng trở nên kén chọn, ngay cả nước trong ốc đảo cũng chê, không chịu uống.
Thằn lằn đen đi tới, Mudy cong lưng, đưa tay với Hà Ninh, “Lên đây.”
Hà Ninh cười cười, nhẹ nhàng nhảy lên, nắm tay Mudy, được kéo lên lưng thằn lằn đen, chọn tư thế thoải mái để ngồi.
Mudy kéo khăn đầu màu đen che cho hai người, trở thành một cõi riêng.
Nước mưa không ngừng đổ xuống, tiếng sấm và ánh chớp ầm ầm, kỳ dị là chỉ tập trung ở một khu vực. Cát vàng bị nước thấm ướt, nước nổi trên mặt cát hình thành dòng chảy nhỏ, đã dính lại với nhau, hình thành từng vũng nước.
Giữa đồi cát, một đầm nước nông đã gần hình thành.
Nước mưa hấp dẫn động vật gần đó, diều hâu và chim ăn thịt thối từ xa cũng bay tới.
Bộ lạc đang lùa gia súc di chuyển trong đại mạc, đang nghỉ ngơi ở ốc đảo. Có tộc nhân nhìn thấy dị tượng xa xa, kinh ngạc ném túi nước xuống đất, đàn gia súc trở nên xao động, tiếng kêu của dê ba sừng dính vào nhau.
“Mau!”
Thấy gia súc không chịu khống chế, kết đàn chạy khỏi ốc đảo, các mục nhân vội mở dây lạc đà, nhảy lên, vung roi đuổi theo đàn gia súc như đang phát điên.
Nữ nhân trong bộ tộc quên cả công việc đang làm, thịt nướng trên đống lửa đã cháy rồi, các hài tử cũng không còn chơi đùa, nhìn ánh chớp trên không trung xa xa, nghe tiếng sấm gió truyền vào tai, mắt càng lúc càng trừng lớn, trời mưa sao? Trời mưa sao?
Người già của bộ tộc đi ra khỏi lều, ngóng sang bầu trời xa xa, quỳ xuống đất, dùng ngôn ngữ các hài tử nghe không hiểu lớn tiếng cầu nguyện.
Tiếng mưa gió không dứt bên tai, khi các người già cầu nguyện, mục dân đã đuổi theo đàn gia súc, tới gần nơi đổ mưa.
Bọn họ cưỡi lạc đà đi lên đồi cát, cảnh tượng đập vào mắt cứ như ảo ảnh.
Mây đen tụ trên không trung, cơn mưa đổ xuống, hội tụ thành dòng nước…
Thần linh!
Đội ngũ không tới ba trăm người, bắt mắt nhất chính là hai con thằn lằn đen đó, một con còn chưa trưởng thành, nhưng trên lưng lại mọc cánh, con còn lại cao to cường tráng, trên lưng nó có hai người ngồi, khoảng cách hơi xa, mục dân nhìn không rõ dáng vẻ hai người, nhưng có thể phán đoán ra được từ kỵ sĩ võ trang đầy đủ, thân phận của họ tuyệt đối không đơn giản.
Mục dân không xác định nên tiếp tục đi hay lập tức trở về, nói lại chuyện này cho tộc trưởng và các trưởng lão, nhưng đàn gia súc thì lại không có nhiều suy nghĩ phức tạp như thế, chỉ biết phía trước có một sức mạnh thần kỳ đang hấp dẫn chúng, qua đó, nhất định phải qua đó!
Hà Ninh đang nói chuyện với Mudy trên lưng thằn lằn đen đột nhiên nhíu mày, quay đầu nhìn hướng đàn gia súc chạy tới.
“Tôi đi xem thử.” Hà Ninh chống một tay, nhảy xuống lưng thằn lằn đen, miệng kêu: “Aya!”
Mudy muốn kéo y lại nhưng chậm một bước, miếng vải đen tuột khỏi lòng bàn tay, như nước chảy qua kẽ ngón tay.
Thu tay lại, đôi mắt màu lam dõi theo Hà Ninh, nhìn y được thằn lằn xanh tiếp lấy giữa không, bay lên trời. Mưa thấm ướt khăn đầu của y, Mudy không lên tiếng, đại vu của hắn thật sự không giống, không giống đại vu các đời.
Bay trên không, Hà Ninh không ngoài ý muốn nhìn thấy mục dân trên đồi cát xa xa, suy nghĩ có nên qua đó không. Mục dân đã quên suy nghĩ, chỉ có thể ngẩn người nhìn bầu trời, miệng không ngừng lặp lại: “Thần linh!”
Nhưng lạc đà lúc này cũng mất khống chế giống gia súc, mục dân lập tức tỉnh táo lại, nắm chặt dây cương, tránh bị hất khỏi lưng lạc đà.
Dưới đồi cát, diện tích đầm nước càng lúc càng lớn, đàn linh dương tới nơi trước tiên tụ tập bên bờ cẩn thận uống nước, sói sa mạc và cáo sa mạc theo sát sau, đàn gia súc tới nơi cuối cùng, đi theo chúng còn có mục dân không biết phải làm sao.
Thằn lằn xanh bay lượn trên không, nước mưa dần ngừng, mây đen tan đi, bầu trời hồi phục trong xanh.
Ánh mặt trời rọi xuống, nước mưa trải trên đồi cát trong vắt lấp lánh, như một mặt gương phản quang. Một cầu vòng chăng ngang mặt nước, người trong ốc đảo ở kia, kinh ngạc quên ngôn ngữ. Các hài tử kéo tay người lớn, đôi mắt tràn đầy trông mong, bọn chúng muốn qua đó, muốn tận mắt nhìn một cái.
Hạn hán ở đại lục Aram kéo dài mấy trăm năm, các mục dân từ khi ra đời đã quen với cuộc sống cát vàng ngập trời, quen di chuyển chăn thả trong sa mạc, cuộc sống gian khổ.
Cơn mưa nửa năm trước mang tới sinh cơ cho đại lục phía đông, cũng khiến bọn họ lần đầu tiên hiểu được, ‘mưa sau ngày hạn thần linh ban cho’ mà các tộc trưởng đời đời tương truyền rốt cuộc là gì.
Thần điện Ortiramhs tuyên bố, cơn mưa đó là thần tích do đại vu cầu nguyện với thần linh. Tộc trưởng và các trưởng lão tin, bọn họ đưa dê bò tốt nhất của tộc tới chỗ chủ thành phụ thuộc, làm cống phẩm đưa cho thần điện.
Người Naldlin cũng như những bộ tộc khác giãy dụa sinh tồn trong đại mạc, trông mong thần điện có thể lại tạo ra thần tích, nhưng thời gian trôi đi, cơn mưa không còn đổ xuống, ngược lại thần điện lại đưa ra ‘thần dụ’ yêu cầu càng nhiều cống phẩm. Thành Holcim mà bọn họ lệ thuộc, là kẻ đi theo trung thành nhất của thần điện Ortiramhs, thần dụ của thần điện, nhất định phải chấp hành triệt để!
Cống phẩm, lại thêm tiền thuế chăn thả trong lãnh địa của thành Holcim, dưới tầng tầng bóc lột, bộ tộc dần cùng đường bí lối.
Trong hoàn cảnh không biết làm sao, bộ tộc dự định rời khỏi thành Holcim, di chuyển vào sâu đại mạc. Nếu bất luận thế nào cũng không thể sống sót nữa, rời khỏi có lẽ còn có thể tìm được một con đường sống cho bộ tộc.
Để phòng ngừa kế hoạch bại lộ, tộc trưởng và trưởng lão quyết định để vu nữ ở lại thành Holcim, hiện tại trong bộ tộc Naldlin đã không cần vu nữ nữa.
Di chuyển, trốn tránh, tìm phương hướng và con đường sống, bộ tộc Naldlin bỏ ra cái giá rất lớn.
Thoát ly thành Holcim, bọn họ chỉ có thể dựa vào bản thân, ốc đảo trong sa mạc trở thành cọng rơm cứu mạng cuối cùng của họ. Trong quá trình di chuyển, bọn họ đi vào lãnh địa thành Burang.
Thần vận mệnh rất tàn khốc, cũng rất nhân từ.
Người Naldlin bị hiện thực bức tới cùng đường, đi sâu vào đại mạc, chưa chắc không phải mở ra một cánh cửa tương lai cho bộ tộc.
Cầu vồng kéo dài tới chân trời, mục dân đuổi theo đàn gia súc được dẫn tới trước mặt Mudy. Thằn lằn xanh vẫn bay trên không, Hà Ninh nằm trên lưng nó, cảm thụ mát mẻ sau mưa, híp hai mắt lại, không muốn xuống.
Các mục dân thấp thỏm nhảy xuống lạc đà, biểu hiện thái độ phục tùng nhất.
Khoảng cách gần rồi, các mục dân cuối cùng cũng nhớ ra, tọa thú của chủ thành Burang chính là thằn lằn đen, cũng là thằn lằn đen duy nhất bị thuần phục ở phía đông đại lục. Vậy thì, cái con đang bay trên trời kia là sao? Người trên lưng nó là ai?
Các mục dân không dám thở mạnh, cũng không dám suy nghĩ những người này sẽ đối đãi mình thế nào.
Chưa được thành chủ cho phép đã tiến vào lãnh địa chỉ có hai kết cục, giao nộp tiền thuế trở thành bộ tộc phụ thuộc, hoặc là bị trục xuất, hậu quả nghiêm trọng thì còn có thể bị gϊếŧ.
Ngoại lệ chỉ có đội thương buôn.
Naldlin là bộ tộc du mục, không phải đội thương buôn, sẽ không được đãi ngộ đặc biệt như dân biển phía nam và thương dân phía bắc.
Bất ngờ là, thái độ của Mudy rất ôn hòa, hỏi rõ các mục dân tới từ bộ tộc nào, tại sao lại tới đây, rồi hạ lệnh kỵ sĩ thả họ ra, cho phép họ thu lại gia súc.
“Các ngươi từng phụ thuộc thành Holcim?”
“Đúng vậy, đại nhân tôn quý.”
Các mục dân cuối cùng cũng có chút yên tâm, nhưng nói chuyện thì càng thêm cẩn thận.
Người Naldlin, thành Holcim, bộ tộc thoát khỏi vu nữ… Mudy cong khóe môi, rất thú vị, cũng rất hữu dụng.
Thằn lằn xanh cuối cùng đáp xuống đất, cầu vồng trên bầu trời cũng dần tan đi. Không lâu sau, nơi này có lẽ sẽ trở thành một ốc đảo nữa trong hoang mạc.
Các mục dân lùa đàn gia súc trở về ốc đảo phía trước, đội ngũ thành Burang đi sát theo sau, nghe qua lời giải thích của mục dân, tộc trưởng và trưởng lão Naldlin ra đón, cung kính hành lễ với Mudy.
Vô pháp phản kháng, chỉ có thể phục tùng. Tộc trưởng hiểu rõ, tập hợp tất cả mọi người trong bộ lạc cũng không phải là đối thủ của kỵ sĩ thành Burang, huống hồ bọn họ còn có hai con thằn lằn đen.
Đúng, hai con!
Tọa thú của chủ thành Burang cũng nổi tiếng như long ưng của chủ thành Battier. Nhưng tận mắt nhìn thấy và nghe đồn thổi hoàn toàn là hai khái niệm. So với thằn lằn đen, voi sa mạc của chủ thành Holcim quả thật chỉ là bã.
Người Naldlin tràn đầy kính sợ với Mudy, bọn họ không muốn bị đuổi đi. Nếu có thể, bọn họ hy vọng được ở lại đây, được thành Burang bảo vệ. Thành Holcim trung thành với thần điện Ortiramhs tới cực điểm, thành Burang thì lại không có thái độ gì với thần điện, cho dù không chính thức trở mặt, nhưng thần điện không có quyền nhúng tay nhúng chân vào lãnh thổ của Mudy, đây là bí mật công khai trên đại lục.
Tộc trưởng và các trưởng lão đều khóc lóc kể lể, lên án sự tàn bạo của thành chủ Holcim và sự tham lam của thần điện, dù sao bọn họ đã bỏ vu nữ rồi, dứt khoát làm triệt để hơn chút mà thôi.
“Đại nhân tôn quý, người Naldlin thực sự không sống nổi dưới sự thống trị của thành Holcim. Cống phẩm thần điện yêu cầu gần như là tất cả tài sản của tộc. Chủ thành Holcim không lâu trước đó hạ lệnh triệu lập chiến sĩ trong tộc, rất có thể là lại muốn chiến tranh… các nam nhân đều phải đi, chỉ dựa vào nữ nhân, hài tử và người già, người Naldlin sớm muộn cũng diệt tộc!”
Trong lời của tộc trưởng Naldlin magn theo hận ý không chút che giấu.
“Thần dụ của thần điện Ortiramhs đưa ra càng lúc càng nhiều, vu nữ trong tộc không chút cố kỵ, vênh mặt sai khiến… thần linh luôn nhân từ, Vu có thể lắng nghe âm thanh thần linh không nên tham lam như thế!”
Mudy lặng lẽ nghe lời lên án của tộc trưởng, không chen vào.
Hà Ninh ngồi bên cạnh hắn, rũ hai mắt, mười ngón giao nhau, trên mặt không có quá nhiều cảm xúc, không biết đang nghĩ gì.
“Đại nhân tôn kính, người Naldlin nguyện giao nộp tiền thuế, dâng bò dê mập nhất, chỉ hy vọng ngài có thể nhân từ cho phép chúng tôi sinh sống chăn thả ở đây.”
Tộc trưởng nói xong câu này, một tay đặt trước ngực cong lưng thật sâu, trưởng lão và các tộc nhân cũng phủ phục dưới đất, đây là đang khẩn cầu sự bảo vệ của Mudy, dùng tất cả những gì bọn họ có thể lấy ra.
Mudy không lập tức đáp ứng, cũng không cự tuyệt, mà quay đầu nhìn Hà Ninh, “Em cảm thấy thế nào?”
“Tôi?”
“Muốn giữ bọn họ không?”
“Với tôi…” Hà Ninh muốn nói, chuyện có liên quan gì với y? Những người này lại không phải tìm đến y xin bảo vệ. Lời nói được một nửa, đột nhiên ngừng lại.
Thoát ly thành Holcim, thống hận thần điện, không có vu nữ, sống sót là hy vọng duy nhất.
Hà Ninh lại nhìn sang Mudy, lập tức hiểu tại sao hắn lại hỏi mình. Bộ tộc phụ thuộc thành Burang đã đủ nhiều rồi, những người Naldlin này quả thật là được tạo nên vì hoang thành!
Nhưng, bọn họ thật sự đáng tin sao?
“Nếu, tôi nói là nếu.” Hà Ninh thấp giọng, lại sát tai Mudy, “Đưa bọn họ về hoang thành, sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Trong mắt Mudy vụt qua ý cười, “Không, thân phận không có vấn đề, huống hồ.”
Lời tiếp theo, Mudy không nói thẳng ra, nhưng Hà Ninh lại hiểu được, nếu những người này không thành thật, bất cứ lúc nào cũng có thể giải quyết. ‘Ném bỏ’ vu nữ trong bộ tộc, tương đương với hoàn toàn đối lập cùng thần điện Ortiramhs, trừ Mudy chỉ có Sekurus có thể bảo vệ họ.
Chẳng qua, bọn họ chưa chắc còn mạng sống để tới lãnh thổ của Battier.
Nghĩ rõ những điểm này, Hà Ninh gật đầu với Mudy, “Giữ bọn họ lại đi.”
Hành động của hai người rơi vào mắt người Naldlin, khiến họ càng thêm hiếu kỳ về thân phận của Hà Ninh, nhưng lại không dám hỏi nhiều, có thể ở lại đã tạ trời tạ đất rồi.
Các kỵ sĩ dựng lều gần ốc đảo, Miya và các cô nương bắt đầu chuẩn bị bữa tối, người Naldlin chủ động tới giúp đỡ, thu gom cỏ khô, đưa túi nước lại bị Miya cự tuyệt.
Miya bưng vò canh tới trước mặt Hà Ninh, “Chủ nhân.”
“Ừ.”
Hà Ninh đang dựa lên lưng thằn lằn xanh nghỉ ngơi, nghe giọng nói của Miya, mở mắt ra, búng tay một cái, một dòng nước xuất hiện giữa không, trực tiếp rót vào vại.
Người Naldlin nhìn thấy màn này liền sững sờ, Miya đi tới cạnh đống lửa, nhìn người Naldlin không chút động đậy dường như đã thạch hóa, mở miệng nói: “Chủ nhân của ta là chủ nhân của Vu thành, người thần dụ chân chính.”
Chủ nhân của Vu thành? Người thần dụ chân chính?
Đột nhiên nhớ ra lời đồn mấy tháng trước đã lưu truyền khắp phía đông đại lục, người Naldlin hít ngược một hơi.
Cơn mưa tại tế điển của thành Burang… tất cả những gì tận mắt chứng kiến trước đó… người thần dụ chân chính!
Hà Ninh đột nhiên cảm thấy nhiệt độ bên người tăng cao, quay đầu lại, phát hiện người Naldlin đối diện đang dùng ánh mắt còn nóng hơn lửa nhìn y, ánh mắt và vẻ mặt tương tự với ba người Dorsha trong hoang thành.
Xoa xoa tay, mắt nhìn Miya, đây là chuyện gì?
Miya cười cười thần bí, lấy trong túi đeo bên người hai hạt cỏ khô bỏ vào canh.
Khóe miệng Hà Ninh giật giật, không dễ gì mới chịu được qua vài ngày, lại phải ăn canh sao?
Mặt trời lặn xuống đường mặt đất, trong doanh trại nổi lên đống lửa, hương thơm thức ăn lan tràn trong không khí, nồi canh đặc trước mặt Hà Ninh là mê người nhất.
Múc một chén, Hà Ninh thấy đắng miệng, ăn hay không ăn?
Mudy tựa hồ rất hứng thú với vại canh này, Hà Ninh thì lại không dám dễ dàng cho hắn nếm thử, canh ngân thảo lần trước là giáo huấn sâu sắc.
Tuy nói với quan hệ của hai người cũng không có gì, nhưng dù sao cũng có ‘người ngoài’ ở đây, lều không cách âm, Hà Ninh không muốn ngày mai không cách nào gặp người.
Đêm dần khuya, ăn xong bữa tối, mấy kỵ sĩ ở lại bên đống lửa canh gác, những người khác thì vào lều nghỉ ngơi. Di chuyển gian khổ trong đại mạc, khiến người Naldlin hoàn toàn mỏi mệt, chủ thành Burang cho phép bọn họ ở lại, còn gặp được người thần dụ chân chính, cuối cùng có thể cho bọn họ giấc ngủ ngon.
Xung quanh an tĩnh, tiếng kêu của cú đêm và sói sa mạc phá tan yên tĩnh, sau vách đá cách ốc đảo chừng năm trăm mét, Ito và mấy tộc nhân Bờm Đen đang lặng lẽ mai phục. Bọn họ sẽ không mạo hiểm tấn công doanh trại, chỉ muốn dắt trộm vài con dê ba sừng, từ đồng hoang phía tây vào hoang mạc phía đông, các hài tử đã rất lâu chưa được nếm qua mùi vị thịt dê.