Chương 19: Bộ tộc không có vu nữ
Đội lạc đà đang đi tới, đàn gia súc bất an, bị dây thừng cột lại, người đi bộ theo sau. Rất giống dân du mục vì bộ tộc chiến tranh hoặc vì nguyên nhân khác mà di chuyển, nhìn kỹ lại có thể phát hiện sự bất thường trong đó.
Sự hiểu biết của Hà Ninh về bộ tộc, đã nhiều hơn từ cuộn da dê dưới mật thất, cảnh tượng trước mắt, khiến y không tự giác nhíu mày. Những nam nhân cưỡi lạc đà đó, càng khiến y có liên tưởng không tốt lắm.
Thương nhân bị truy đuổi trong bóng đêm, bọn cướp tham lam tay cầm đuốc.
Màu đỏ tươi và ánh đao trong bóng tối, Hà Ninh vẫn không quên.
Đội lạc đà đang đi về hướng hồ bán nguyệt, biển hoa nở rộ, ốc đảo thần kỳ, nước hồ trong mát, khiến bọn họ quên đi câu chuyện lưu truyền trăm năm về bên trong sa mạc.
Trước khi bị phát hiện, lợi dụng thực vật cao nửa người, Hà Ninh nhanh chóng chạy ra sau một bức tường đá đổ sụp, chỉ cần y muốn, thì cho dù là ban ngày, cũng sẽ không bị phát hiện dễ dàng.
Thằn lằn xanh đi theo bên cạnh Hà Ninh, kết quả của vóc người đã to hơn một vòng là, cho dù có co thành một quả cầu cũng có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào.
Nhìn cục tròn thằn lằn xanh, Hà Ninh lắc đầu, vô thanh thở dài, thức ăn quá tốt hả? Nhưng không phải chỉ vì vậy, chắc là khác biệt về số lượng, nếu không sao không thấy mình có thêm thịt?
Tiếng người và tiếng gia súc càng lúc càng gần, Hà Ninh vực tinh thần lại, đặt ngón tay lên trên miệng, ra hiệu thằn lằn xanh đừng phát ra tiếng.
Thằn lằn xanh gật đầu như thật, xém chút bại lộ mục tiêu.
Hà Ninh trừng mắt, cục tròn màu xanh đen lập tức co lại càng chặt, không chút động đậy.
Các nam nhân lục tục nhảy xuống lạc đà, Hà Ninh đếm sơ qua, số người không tới bốn mươi. Nam nhân mặc trường bào màu trắng đi đầu, vóc dáng đều rất cao to, làn da đen kịt, dưới trường bào rộng rãi là cơ thịt chắc nịch. Diện mạo hung ác, trên thắt lưng là loan đao và dao găm, trên cánh tay quấn roi dài màu đen, võ lực tuyệt đối không thấp.
Mấy nam nhân đến bên hồ lấy nước chứa đầy túi, mở khăn đầu, uống hớp lớn để nhuận cổ họng.
Hà Ninh cẩn thận co đầu về, đám người này tuyệt đối không lương thiện, khẳng định không dễ chọc.
Đàn dê đàn trâu được lùa tới bên hồ, các nam nhân bắt ra con dê ba sừng mập mạp nhất, rút dao găm, cắt cổ con dê, kề vào vết thương hút máu. Tiếng kêu thảm của dê ba sừng vang lên rõ ràng, trong không khí lan tràn mùi máu tanh.
Dê chết rồi bị lột da, moi nội tạng, nhóm lửa, bắt lên giá nướng.
Hương thịt thơm phiêu bay, Hà Ninh lại thò đầu ra, nhìn thấy một màn vô sỉ.
Trong lúc chờ nướng thịt, hai nam nhân đứng lên, đi tới đám người du mục bị dây thừng cột với nhau, trên mặt mang theo ý cười không tốt, đi tới lui hai vòng, đột nhiên lôi một cô nương mặc váy dài ra.
Có mạng sa che mặt, không nhìn rõ tướng mạo của cô, thân hình uyển chuyển lại khiến nam nhân bắt cô nuốt nước miếng.
Mấy người dân bị dây thừng trói ngược hai tay phẫn nộ kêu gào với bọn họ, nhưng lại bị đập vào bụng, ngã xuống đất đau đớn cuộn người ho khan kịch liệt, vết thương trên người lại bắt đầu chảy máu.
Từ khi bị bọn cướp sa mạc này tấn công, người của bộ lạc tử thương gần một phần ba, tất cả gia súc và tài sản đều bị cướp đi, người dân cũng trở thành dê chờ mổ thịt. Đợi chờ bọn họ là chợ nô ɭệ. Vận mệnh của các nữ hài càng thêm bi thảm.
Nữ hài cố gắng giãy dụa, trong tiếng kêu khóc, khăn đầu và mạng che mặt bị kéo xuống đất, lộ ra gương mặt xinh đẹp.
Tên cướp mặc sức cười, cánh tay dơ bẩn xé váy nữ hài. Bọn cướp ngồi bên cạnh đống lửa bày vẻ xem kịch vui, lớn tiếng khen hay, mỡ từ con dê ba sừng bị nướng chảy xuống, rớt vào đống lửa đỏ, vang lên lách tách.
Phản kháng của các mục dân chỉ là uổng công, mấy ngày nay không được ăn bất cứ cái gì, chỉ được uống nước hai lần, dù là nam nhân cường tráng cũng trở nên xuy yếu, huống hồ rất nhiều người còn bị thương ở trình độ khác nhau.
Tiếng kêu khóc của cô gái trở nên khàn đi, tiếng cười của tên cướp thì giống như ma quỷ.
Một mục dân lại lao tới chỗ tên cướp, l*иg ngực đau đớn kịch liệt, phẫn nộ ngưng kết trên mặt hắn.
Tên cướp cười dữ tợn, dao gâm đâm vào l*иg ngực hắn.
“Cha!”
Nữ hài kêu khóc, la hét, bi thương và phẫn nộ khiến cô thà rằng bị chém đứt tay cũng muốn giãy khỏi bó buộc của tên cướp.
Người đó ngã xuống bên hồ bán nguyệt, máu, nhiễm đỏ một phiến cỏ xanh.
Tên cướp hừ một tiếng, quẫy máu trên dao găm, lại túm lấy cô gái, đi vào trong lùm cỏ bên cạnh.
Các mục dân vẫn phẫn nộ, nhưng không còn ai lao về phía tên cướp nữa.
Thịt dê đã nướng chín, phần ngon nhất thuộc về thủ lĩnh. Cùng với mùi máu tanh, bọn chúng há miệng cắn xé thịt dê, dầu mỡ dính bên miệng và mặt cùng tiếng liếʍ ngón tay lép nhép.
Thằn lằn xanh sau tường bị mùi máu tanh hấp dẫn, Hà Ninh muốn ngăn cản đã không còn kịp, có lẽ, y căn bản cũng không muốn ngăn cản. Sự xuất hiện của thằn lằn xanh khiến bọn cướp kinh ngạc, nhưng không sợ hãi, ngược lại càng thêm hưng phấn.
“Thằn lằn đen!”
Bọn cướp kéo roi trên tay xuống, lấy chiếc lưới màu đen trên lưng lạc đà xuống, ý đồ rõ ràng không cần nói.
“Bắt nó!” Thủ lĩnh bọn cướp cắn nát xương dê, hút tủy, “Con này đáng giá hơn hẳn!”
Hà Ninh nhìn mà nhíu mày, đám này mù màu hết rồi sao? Anh bạn của y rõ ràng là màu xanh, sao lại là thằn lằn đen? Nhưng mà, dám đánh chủ ý với anh bạn, thì nên chết đi!
Thằn lằn xanh rất thông minh, thấy tư thế của đám nam nhân, nó không mất trí lao tới, chỉ há to miệng, dùng răng nhọn và vuốt bén uy hϊếp bọn họ, tìm thời cơ tốt nhất.
Bọn cướp vung roi, muốn lùa thằn lằn xanh về chiếc lưới, trên lưới có kim châm nhọn hoắc, một khi bị lưới trùm, căn bản không thể giãy thoát.
Hà Ninh hít sâu một hơi, ngón tay đặt lên bên miệng, phát ra một tiếng hú du dương, đây là hiệu triệu của đại vu.
Địa hành thú và ma mυ"ŧ trong hoang thành phát ra tiếng gào, chim ăn thịt thối tụ lại càng lúc càng đông, bò dê bị thuần dưỡng cũng bắt đầu nóng nảy.
Tiếng kêu vang vọng trong hoang mạc khiến bọn cướp sợ hãi, chim ăn thịt thối luẩn quẩn trong không trung đột nhiên bắt đầu tấn công.
Mỏ chim sắc bén mổ lủng mắt bọn chúng, móng vuốt sắc bén rạch nát da thịt chúng, thậm chí có thể kéo rách cả mảng da đầu.
Dê ba sừng và bò sừng ngắn ôn hòa đột nhiên trở nên vô cùng dã tính, giống như dã thú trong hoang mạc, lao về phía bọn cướp.
Các mục dân kinh ngạc nhìn tất cả, không dám tin vào mắt mình.
Tiếng bước chân ầm ầm từ trong hoang thành truyền ra, thân hình khổng lồ của ma mυ"ŧ giống một tòa núi di động, địa hành thú từ sau phế tích chậm rãi trèo ra, tứ chi thô ngắn hữu lực, miệng lớn đáng sợ, khiến hai chân bọn cướp bắt đầu run rẩy.
Một con địa hành thú có thể đối phó, hai con cũng miễn cưỡng, nhưng nếu là năm con thì sao?
Nếu lại còn thêm một con ma mυ"ŧ thành niên thì sao?
Bọn cướp rất nhanh ý thức được đã đại họa lâm đầu, một trong đó đột nhiên hét lên: “Chỗ này là hoang thành! Hoang thành! Không ai có thể sống sót bước ra khỏi hoang thành sa mạc!”
Tiếng la khiến sự sợ hãi của bọn cướp dâng lêи đỉиɦ điểm, mục dân cũng trở nên kinh sợ vô cùng.
Sợ hãi nhanh chóng lan tràn, sự tấn công của mãnh thú và đàn gia súc thì chưa từng ngừng lại.
Thủ lĩnh bọn cướp muốn ổn định cục diện, nhưng căn bản không làm được, đột nhiên cắn răng, mang theo mấy tâm phúc vây bên cạnh nhảy lên lạc đà, vung roi bỏ chạy.
Địa hành thú, ma mυ"ŧ, chim ăn thịt thối và gia súc phát cuồng, khiến hắn nhớ tới lời đồn không lâu trước đó đã truyền ra từ thành Battier, hắn chỉ coi đó là một chuyện cười, đích thân trải nghiệm qua mới biết, thương nhân thoát khỏi cõi chết đó không phải đang nói dóc, không phải nói bậy nói bạ.
Thủ lĩnh bọn cướp chỉ mang theo ba bốn người, bọn cướp còn lại và mục dân bị bỏ cho dã thú trong hoang thành.
Hà Ninh đứng lên sau bức tường, một tay chống lên mép vách tường, nhảy lên đứng ở chỗ cao. Nhìn theo hướng thủ lĩnh bọn cướp chạy trốn, trên mặt không có quá nhiều cảm xúc, đôi mắt màu đen, sâu thẳm không thấy đáy.
Chân trời đột nhiên xuất hiện một đàn chim tước xám như mây đen, bọn cướp chạy trốn đã định là không thể nào chạy ra khỏi vùng sa mạc này.
Bọn cướp còn lại toàn bộ ngã xuống đất, tiếng xương cốt nứt gãy, tiếng thịt người bị xé, cùng tiếng dã thú ăn con mồi. Gió thổi qua hoang thành thổi tung mái tóc đen dài, các mục dân sững sờ nhìn tất cả. Cô nương vừa rồi bị kéo vào trong lùm cỏ chạy trở về bên cạnh người cha đã chết, đang kêu khóc trong nước mắt.
Vài mục dân oán hận nhìn Hà Ninh, phẫn nộ chỉ trích: “Có thể cứu chúng tôi, tại sao ngươi không sớm ra mặt?! Ngươi là hung thủ! Hung thủ!”
Hà Ninh vẫn không có bao nhiêu biểu cảm, thằn lằn xanh quay đầu gầm lên một tiếng, địa hành thú đang ăn cũng ném tàn chi trong miệng ra, hàm răng nhiễm máu tươi và thịt vụn, gương mặt xấu xí dữ tợn, khiến mục dân thoáng chốc trắng mặt.
Có thể gϊếŧ bọn cướp, cũng có thể gϊếŧ bọn họ!
Trên thực tế, Hà Ninh không tới mức vì mấy câu nói mất lý trí mà báo thù người khác, nhưng hảo tâm cứu người lại bị mắng như thế, ai cũng không thể nào thoải mái. Dù sao y cũng đã lĩnh hội được khi làm người tốt làm việc tốt lại bị nói là sai thì sẽ có tâm trạng nào.
Nhưng, dù sao xử lý những mục dân này thế nào quả thật vẫn là vấn đề.
Hà Ninh ngồi lên đầu tường, hai tay chống cằm, vì yên bình về sau, tất cả trong hoang thành tốt nhất có thể bảo mật. Nhiều người như thế, một khi thả bọn họ ra ngoài, cuộc sống yên tĩnh của mình chắc cũng sắp kết thúc.
Khó khăn lắm mới tìm được nơi đặt chân, vì người không liên quan mà từ bỏ, tiếp tục lang bạc?
Quay đầu lại nhìn thằn lằn xanh đang nuốt nước miếng dòm con dê ba sừng, từ biểu hiện của bọn cướp, thì anh bạn này rất đáng tiền. Vạn nhất gặp phải thế lực ác không thể đối phó, chẳng hạn hai vị trước sau từng bắt y kia, anh bạn này nói không chừng sẽ bị luận cân mà bán.
“Haizz.”
Khó xử quá!
Lẽ nào phải giữ bọn họ lại?
Đếm một chút, hơn ba mươi người, một nửa là nữ, nam nhân tráng niên chỉ còn không tới một phần ba, phần nhiều là hài tử mới lớn. Hiện tại những người này thân thể yếu ớt, ai cũng có thương tích, nếu hồi phục thể lực rồi, vạn nhất có chuyện gì, mình nên làm sao?
Người là động vật phức tạp nhất, nhân tâm càng không thể nào dò.
Thà cùng sống với thằn lằn xanh, Hà Ninh cũng không muốn dung nhập vào đám người này, cộng thêm thân phận hiện tại của y, một khi bị nhận ra khẳng định không phải chuyện tốt. Nhớ tới nữ nhân đã cho y túi nước, y không khỏi cảm thán, may mà lúc đó chạy được.
Bảng đồng và cuộn da dê tuyệt đối không phải đọc phí. Vu nữ trung thành với đại vu đều đã chết, hiện tại còn ở trong đại lục Aram là ai, còn cần nói sao?
Hà Ninh chống cằm, rũ mắt, càng nghĩ càng chệch. Các mục dân vẫn bị dây thừng cột lại, tâm càng lúc càng trầm.
Người này sẽ thả bọn họ, hay gϊếŧ bọn họ? Nghĩ thế nào, cũng là khả năng thứ hai lớn hơn.
Cuối cùng, Hà Ninh động đậy, đứng lên, nhảy xuống tường, đi tới trước mặt các mục dân, “Trong số các người ai địa vị cao nhất?”
Hỏi xong, các mục dân không có phản ứng.
Hỏi lại lần nữa, các mục dân vẫn không có phản ứng.
Hà Ninh có chút phiền, kéo miếng vải trên đầu xuống, mắt đen tóc đen, gương mặt tuấn tú, vài mục dân tuổi tác hơi lớn vẻ mặt lập tức cứng đờ.
Mắt đen là tượng trương của Vu, nhưng, mấy trăm năm nay, vu nữ của thần điện Ortiramhs xâm nhập vào các bộ lạc, gần như xóa sạch dấu vết của đại vu Aram. Trận mưa lớn không lâu trước đó, càng khiến địa vị của đại vu và các vu nữ Ortiramhs cao hơn, trong hoang thành đại mạc, lại có một nam nhân mắt đen, một nam nhân có thể sai sử mãnh thú?
Y là ai?
Là người hay là ma quỷ?
“Không ai có thể nói chuyện sao?”
Hà Ninh càng thêm không kiên nhẫn, ánh mắt những người này nhìn y, quả thật giống như đang nhìn quái vật ba đầu sáu tay, nghi hoặc, chán ghét? Nếu nhẫn tâm chút, thì toàn bộ trữ làm lương thực cho địa hành thú!
Cuối cùng, là cô nương ở bên cạnh người chết kia mở miệng, “Tộc trưởng và trưởng lão đều bị bọn cướp gϊếŧ rồi.”
Nữ hài lau nước mắt, “Cha tôi là chiến sĩ của bộ lạc, cũng là người có địa vị cao nhất tại đây.”
“Cô?”
“Tôi tên Merial. Xin ngài tha thứ cho các tộc nhân vừa rồi nói không lựa lời.”
Nói rồi, Merial quỳ xuống, nằm rạp người, hành một cái lễ cổ quái với Hà Ninh, cánh tay trắng nõn tựa như muốn nhấc góc áo của Hà Ninh lên, nhưng không có chỗ để làm, chỉ có thể hôn miếng vải màu đen trong tay Hà Ninh.
“Cô đang làm gì vậy?”
Hà Ninh bị dọa nhảy dựng, cô gái đó lại trở nên càng cung kính, tháo xuống hai vòng xuyến trên cổ tay, nâng cao, “Merial Mushu.”
Nhìn vòng xuyến trong tay cô gái, Hà Ninh lùi một bước.
“Cô là vu nữ?”
“Không.” Merial ngẩng đầu lên, “Từ bốn trăm năm trước, bộ lạc Mushu đã không còn vu nữ.”