Chương 3: Uyển Uyển

Lộ Uyển cảm giác bản thân hiện giờ giống như một con mèo nhỏ không có bất kỳ lực sát thương nào, bị bắt chẹt dưới bàn tay to như vuốt hổ, nàng từ đầu đến cuối không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt Lộ Trăn, bả vai nàng bị hắn nắm chặt đang kêu gào đến đau đầu.

Lộ Uyển thấy Lộ Trăn rất không bình thường, hắn nhốt mình ở chỗ này mấy ngày nay, nhiều lần vuốt ve và ngâm nga với nàng. Lộ Uyển tuy không biết hoan ái nam nữ trên thế gian này, nhưng nàng cũng tinh thông cầm kỳ thư họa. Nàng cảm thấy hành vi như này không phải chuyện huynh muội bọn họ nên làm.

Nàng vừa nghĩ, vừa chuẩn bị nên làm sao để nói cho thích hợp…

“Chúng ta… chúng ta như thế này là không đúng.” Lộ Uyển lấy hết can đảm, vươn bàn tay nhỏ trắng ngọc non mềm ra, nàng dùng sức nắm lấy bàn tay to còn đang vuốt ve eo mình của Lộ Trăn.

“Sao lại không đúng?” Lộ Trăn lạnh lùng nói với Lộ Uyên, như đang tức giận thân thể mềm mại của nữ hài kia định rời khỏi mình. Nhưng hắn lại đặc biệt thích nghe chất giọng tinh tế mà ngọt ngào của nàng.

“Chúng ta là huynh muội, làm như vậy nhất định không đúng đâu.” Lộ Uyển chưa thấy được gương mặt si mê của Lộ Trăn, nghe hắn lạnh giọng dò hỏi mình như thế, Lộ Uyển lập tức nói ra suy nghĩ của bản thân, thậm chí âm cuối còn mang theo một tia hờn dỗi.

“Ngày đó Uyển Uyên ở nơi này, có gọi ta một tiếng ca ca ta chưa?” Lộ Trăn cúi đầu liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy khuôn mặt do nổi giận mà đỏ ửng của Lộ Uyển, cực kỳ xinh đẹp.

Lộ Trăn có hứng thú, dứt khoát tùy tiện ngồi trên sàn nhà đối diện với nữ hài, hắn nghiêm túc nhìn nàng, xem xem cái miệng nhỏ đo đỏ này còn có thể nói ra lời gì.

“Đấy là do huynh nhốt muội ở đây, muội không vui.” Lộ Uyển chỉ cúi đầu nhìn một cái liền thấy gương mặt tuấn tú của Lộ Trăn.

Nàng bị hoảng sợ, vội vàng quay đầu không nhìn hắn nữa.

“Sao nói mà không nhìn ta?” Lộ Trăn thấy Lộ Uyển thay đổi tư thế, bản thân lại không có cách nào nhìn khuôn mặt mê người của nàng. Bàn tay to của hắn vụng về chuyển qua cơ thể nữ hài.

“……” Lộ Uyển không nói chuyện nữa, nàng phát giác Lộ Trăn người này cực phiền phức liền dứt khoát không để ý tới hắn.

“Uyển Uyển thấy không vui, nhưng mà cơ thể muội yếu như vậy, đi ra ngoài lại sinh bệnh.” Lộ Trăn nhẹ nhàng nói, giọng điệu mang sự nhu hòa lẫn dụ dỗ.

Nếu có người ngoài ở đây, nhất định không tin nam nhân này thế mà lại là Lộ Đại tướng quân. Lời nói sủng nịch, còn có ánh mắt thậm chí muốn tràn ra ngoài.

“……” Lộ Uyển lại há miệng thở dốc, muốn nói Lộ Trăn dựa vào cái gì gϊếŧ chết mẫu thân mình, cả phụ thân nữa. Nhưng nàng cứ nghĩ sợ rằng Lộ Trăn gϊếŧ mình, thế là nàng lại ỉu xìu.

“Hôm nay là ngày muội nói với ta nhiều nhất. Ta vô cùng vui sướиɠ.” Lộ Trăn giương khóe miệng nói với Lộ Uyển, cũng mặc kệ nàng có nghe thấy hay không, dù nàng chưa cho mình một biểu cảm, hắn vẫn vui vẻ.

“……” Lộ Uyển vẫn không thích để ý đến hắn như cũ, cảm giác bản thân vô cùng chán ghét Lộ Trăn, trong lòng nàng lại nghĩ khi nào mới có thể thoát khỏi hắn.

“Uyển Uyển, đừng cứ mở cửa sổ ra, dễ cảm lạnh, phong cảnh bên ngoài cũng không đẹp đến thế.” Lộ Trăn đứng dậy, đầu tiên hắn đốt một lọ huân hương, sau đó đi tới giữa giường nhỏ kéo rèm giường và rèm cửa sổ xuống, hắn cởi y phục khoác ngoài màu xanh đậm của mình, treo trên giá áo rồi lại quay về giường.

“Huynh… Sao huynh không trở về…” Lộ Uyển vô cùng hoảng loạn, cũng không kịp tức giận, nàng khô héo cúi xuống giường dò hỏi Lộ Trăn, mấy ngày nay Lộ Trăn tuy rằng nhốt nàng, nhưng mỗi đêm hắn chỉ dỗ nàng chìm vào giấc ngủ xong thì rời đi. Tối nay sao hắn còn cởi y phục. Trong lòng Lộ Uyển suy nghĩ quá nhiều, nói chuyện cũng lắp bắp.