Chương 5

Nghĩ ra sinh ý / nướng thịt

Lúc Cố Ngôn tỉnh dậy, thì Lưu Đại Tráng đã ra ngoài mở tiệm rồi. Khoảng trống bên cạnh đã lạnh ngắt tự khi nào, y có chút tuổi thân a, hôm qua bị hắn cɦịƈɦ tới bất tỉnh nhân sự, sáng ngày ra, người bên cạnh đã đi mất rồi.

Đưa tay ôm lấy cái gối đầu, vẫn còn vươn mùi hương của nam nhân vào lòng, Cố Ngôn mới hài lòng nhắm mắt lại, tiếp tục dây dưa trên giường.

Tuy rằng hôm qua, lúc làm xong đã là nửa đêm, nhưng tướng công của y vẫn giúp y rửa sạch, còn thay chăn đệm sạch sẽ rồi mới cho y nằm ngủ, Cố Ngôn chính là hài lòng muốn chết tính cách này của nam nhân đi.

Qua một hồi lâu, người trên giường mới ngồi dậy, trên tủ cạnh đầu giường đã đặt sẵn chậu nước sạch cùng khăn mặt, chỉ cần y ngồi dậy liền có thể rửa mặt. Y chính là yêu thích sự chiều chuộng của nam nhân này a, cảm thấy bản thân càng ngày càng yêu hắn nhiều hơn rồi.

Trên bàn đã đặt sẵn thức ăn cho y, là một tô cháo và bánh bao, có chút nguội đi, nhưng mà y lười đi hâm lại, nên cứ để như vật mà nuốt vào. Ăn xong, Cố Ngôn tùy tiện dọn dẹp một chút, nhìn quanh phòng, cảm thấy thứ đắt giá nhất, có lẽ là chiếc giường mà y đang ngồi đi, ít ra con gấu ngốc đó còn biết đi mua một chiếc giường mới cho tân hôn. Nếu không, hôm qua lúc hắn đang chơi y mà giường bị sập chắc tắt nứиɠ luôn quá.

Đi dạo một vòng, cảm giác phải mau chóng làm giàu liền mau chóng đập vào đầu y, vì sao a? Vì nhà của tướng công y nghèo quá đi a, phải mau chóng kiếm tiền nuôi hắn thôi.

Sân vườn phía sau có trồng một ít rau dưa đi, nào là dưa chuột, xà lách, cà rốt,...còn có một ít nấm. Một ý tưởng đột nhiên nảy ra trong đầu y, tướng công nhà y làm đồ tể, chắc chắn nhà luôn có thịt heo đi, cùng với số rau dưa này, vừa đủ để làm lẩu, còn có thịt nướng và viên chiên a, lẩu tuy ngon nhưng cũng chỉ có thể bán đắc vào mùa đông, còn thịt nướng và viên chiên, vốn là món ăn vặt đi, nên có thể bán vào mọi thời điểm trong năm.

Nói là làm, y lập tức vào bếp lục lọi xem có đủ đồ dùng không, trong bếp còn có hai khối thịt cùng một cái đầu heo nha. Đúng như y nghĩ, người thời này không có thích ăn đầu heo đâu, với y mà nói đầu heo có thể đem hầm nước lèo, xong rồi còn có thể làm má heo sốt ớt xiêm a. Nhưng mà y không có khả năng xử lý cái đầu heo này, nên hiện tại chỉ có thể tìm chút bột mì, làm một chút mì cho bữa trưa, còn dư sẽ để dành cho bữa tối.

Qua loa làm cho mình một chén mì để ăn trưa, Cố Ngôn vội vã hái một ít rau dưa trong vườn, cầm theo một khối thịt heo, chạy về phía nhà mình, nương y vẫn luôn ở trong nhà đi.

Cố Ngôn cùng nương hỏi qua một chút giá cả của rau dưa, còn có y cũng muốn một chút ớt và ớt khô. Cố phu lang đem tất cả những thắc mắc của y giải thích tận tình, lòng thầm nghĩ, đứa nhỏ lớn rồi a, còn biết quan tâm giá cả, chắc là đau lòng tiền của trượng phu, càng nghĩ, ông liền nở nụ cười thật sâu :

"Ớt và ớt khô thì trong nhà vẫn còn, lát nữa ngươi cầm về đi, còn có, bên ngoài ớt không cần phải bỏ tiền mua, ngươi chỉ cần mua một ít rau dưa, sau đó ngươi nói muốn bao nhiêu ớt, người bán liền cho ngươi bấy nhiêu."

Cố Ngôn liền vỡ lẽ thì ra thứ này không mất tiền a, cũng phải, thời đại này đa số mỗi nhà đều tự trồng rau dưa đi, còn dư sẽ đem lên trấn bán, hơn nữa, trên bàn ăn ớt có cũng được mà không có cũng không sao, nên là không có ai tình nguyện bỏ tiền ra để mua thứ đó đâu, vừa vặn, y sẽ tiết kiệm được không ít tiền a.

"Cảm ơn nương........ta có khối thịt heo, người cầm lấy đi."

"Không được, tiểu tử ngốc này, ca nhi nhà ai ngày đầu xuất giá đã cầm đồ về nhà mẹ đẻ a? Ngươi cũng đừng làm cho Lưu đồ tể chê cười, nhà hắn không còn song thân, hắn trên đời này chính là thân cô thế cô, ngươi cũng không nên ức hϊếp hắn."

Cố Ngôn rõ ràng bi oan, y nào có biết mấy tập tục đó, y chỉ biết y gả cho đồ tể chính là không thiếu thịt ăn, nếu y đã không thiếu thịt ăn thì nương của y cũng không được thiếu a.

Nhìn đứa trẻ ngốc nhà mình mặt ỉu xìu, Cố phu lang liền biết y không có cố ý nha, liền nhỏ nhẹ xoa đầu y chỉ bảo : "Ngươi là ca nhi đã gả đi rồi a, bây giờ ngươi chính là người nhà của Lưu đồ tể, ngươi làm gì cũng phải nghĩ đến hắn đầu tiên a."

Cố Ngôn ăn mềm không ăn cứng, liền mở miệng nói : "Con cũng không có ăn hϊếp hắn a, là con cũng muốn cho nương mỗi ngày cũng có thịt ăn."

Đứa trẻ ngốc nhà ông sao lại ngốc tới như thế này a : "Ngươi đã là phu lang nhà người ta rồi, còn mỗi ngày lén lút cầm thịt về nhà, trong mắt người khác, chính là nhà chúng ta đang ức hϊếp hắn, ngươi có biết không? Hơn nữa, lúc thành hôn, Lưu đồ tể cũng đưa cho nương không ít bạc, nương cũng không có thiếu thịt ăn, khối thịt này, ngươi liền cầm về đi."

Rõ ràng là nương đang nói dối y nha, nương mới không có cầm bạc của Lưu Đại Tráng mà mua thịt ăn đâu, nương nhất định là đem hai trăm lượng đó đem cất ở một nơi an toàn rồi, đợi sau này lúc phu phu y kẹt tiền, liền đem ra. Y chính là biết nương mỗi ngày chỉ có ăn một chút rau cải thôi a.

Cố Ngôn càng thêm siết chặt nắm tay, nhất định y phải mau chóng trở nên giàu có, nhất định sẽ cho nương cuộc sống ngày càng sung túc.

"Sau này nếu các ngươi cần rau cải cũng đừng có phí tiền đi mua, cứ đến đây, phía sau nhà, nương trồng rất nhiều."

Nói rồi, ông vào nhà lấy ra một lọ dưa chuột muối, nhét vào tay y : "Ngươi đem khối thịt kia về luộc lên, kẹp chung với dưa chuột muối bên trong này, liền ăn ngon đi. Cũng muộn rồi, ngươi liền nhanh trở về nhà nấu cơm, đừng để tướng công nhà ngươi đói bụng a."

Cố Ngôn chỉ có thể thất tha thất thiểu ôm đồ trở về, cũng không có đem khối thịt đi luộc, mà y cắt lát mỏng, đem trộn với một ít gia vị cùng ớt bột, đợi Lưu Đại Tráng trở về liền có thể đem nướng lên a, nghĩ có chút không đủ liền đem khối thịt còn lại, một nửa bỏ vào ướp chung, một nửa thì đem đi nấu canh.

Trời còn chưa tối, Lưu Đại Tráng đã trở về rồi, lúc hắn vào cửa, liền nhìn thấy phu lang nhà hắn đang ngồi trước cửa đợi hắn a, có quỷ mới biết trong lòng hắn có bao nhiêu ấm áp đâu.

Hắn từ lúc mười tuổi song thân đều mất, vất vả làm ruộng đến năm mười lăm thì đi tòng quân. Người ta đều nói hắn điên rồi, hộ nhà hắn chỉ có một người vốn dĩ không cần phải đi tòng quân a, chỉ có kẻ ngốc mới đi nộp mạng.

Nhưng là chỉ có mình hắn biết, nhà hắn không có bao nhiêu ruộng, hắn vất vả năm năm, cũng không để dành được đồng nào, có khi còn bữa đói bữa no. Đi tòng quân chẳng những mỗi ngày đều được ăn no, sau khi xuất ngũ còn được phát cho một số tiền, có thể dùng nó để chuyển nghề sinh sống.

Hắn ở trong quân ngũ gần mười năm, khi xuất ngũ cũng đã hai mươi lăm, ở cái tuổi này người ta đã sớm thành gia lập thất, hắn bây giờ được xem là nam nhân có tuổi đi. Hơn nữa hắn lại còn làm một đồ tể, quanh năm nhiễm mùi máu tánh, khiến các ca nhi trong thôn hễ nhìn thấy hắn liền sẽ tránh đi. Được rồi, bây giờ hắn liền biến thành nam nhân trung niên ế vợ a. Cho nên lúc quan phủ cấp hắn một phu lang, hắn mừng còn không kịp, nói gì tới chuyện lui hôn.

Còn vì sao hắn lại đi làm đồ tể ư? Vì làm đồ tể có tiền a, so với những nghề khác cũng không cần bỏ nhiều thời gian để học, còn mỗi ngày đều có thịt ăn a.

"Tướng công.......trở về rồi a........đến....

nghỉ ngơi một lát."

Cố Ngôn vừa nói vừa lấy ống tay áo, lau mồ hôi trên trán giúp hắn. Lưu đồ tể rung động rồi, từng tuổi này cũng chưa từng có ai đối tốt với hắn như thế đâu.

Không đợi nam nhân trả lời, Cố Ngôn liền đặt lên má hắn một nụ hôn, sau đó hỏi : "Hôm nay đi làm có mệt không, từ sáng sớm, tướng công liền ra khỏi nhà rồi đi?"

Lưu Đại Tráng sướиɠ lân lân trả lời :

"Không có mệt, không có mệt, ngươi xem, ta còn đem về cho ngươi chút thịt a." Nói rồi hắn liền giơ khối thịt nãy giờ cầm trong tay lên cho y xem.

"Cũng không phải trong nhà vẫn còn thịt sao, ngươi liền mang về nhiều như thế để làm gì nha?"

"Khối thịt trong bếp là để cho ngươi ăn bữa trưa a, buổi chiều ta liền để lại thêm chút thịt đi."

Cố Ngôn cảm động muốn chết, nhà người ta cũng không có để cho ca nhi ăn bữa ăn thịnh soạn tới như vậy đâu a, nam nhân nhà y bữa trưa ở bên ngoài ăn qua loa cho no bụng, nhưng là để dành thịt cho y a.

Nam nhân nhà y sao có thể đáng yêu tới như vậy a. Nghĩ nghĩ, Cố Ngôn liền chồm lên hôn môi nam nhân. Lưu Đại Tráng cũng không yếu thế, liền khống chế phía sau y, lôi kéo y cùng nhau hôn lưỡi. Tay cũng không quên luồn vào trong y phục của y mà xoa bóp hai bầu vυ".

Sau khi thấy đã hôn đủ, nam nhân mới buông y ra. Cố Ngôn tựa vào lòng hắn thở dốc, môi có chút sưng, ngoan ngoãn để cho nam nhân bóρ ѵú. Bên trong y cũng không có áo yếm đâu, chỉ cần luồn tay vào bên trong y phục là có thể thuận lợi đυ.ng tới cặρ √υ" nhỏ trần trụi rồi.

Cảm thấy nếu còn để nam nhân chơi nữa thì không thể ăn cơm đâu. Y liền đưa tay cầm tay nam nhân lại : "Được rồi, tối lại chơi, bây giờ đi ăn cơm có được không?"

Nam nhân bóp thêm vào cái nữa, mới lưu luyến mà bỏ tay ra. Cố Ngôn liền chỉnh lại y phục. Sau đó nói với nam nhân : "Tướng công giúp em đốt chút than đi, hôm nay làm món ngon cho tướng công."

Lưu Đại Tráng giống như con chó bự nghe lời, liền đi vào bếp giúp y đốt than. Thấy than vừa nóng tới, Cố Ngôn liền bỏ thịt lên nướng. Mùi thơm lập tức bay lên, Lưu Đại Tráng có chút thèm thuồng, nhìn chằm chằm miếng thịt.

"Vẫn còn chưa có chín đâu, tướng công chờ một chút nha."

Vừa nói, y vừa bận bịu trở thịt. Sự chú ý của Lưu Đại Tráng liền dời qua cái mông nhỏ của y, bởi vì trở thịt mà không ngừng lắc lư di chuyển. Hai bàn tay liền không an phận mà sờ mông y, còn đem nó nhào nặng.

Cố Ngôn nhìn sự si mê của nam nhân mà có chút vui sướиɠ, có ai được tướng công si mê cơ thể mình mà trong lòng không vui cơ chứ. Muốn bóp thì cứ bóp đi, miễn không cản trở y nướng thịt là được.

Cảm thấy thịt đã chín tới, y liền gấp vào dĩa, còn gấp một miếng, thổi nguội, đưa đến bên miệng Lưu Đại Tráng. Nam nhân liền há miệng ăn vào, có chút bất ngờ, liền làm vẻ mặt khen ngợi : "Này là cái gì, ăn ngon, ta còn chưa có ăn qua bao giờ đâu."

"Này là thịt nướng, đến, nếu ngon liền ăn thêm miếng nữa đi". Nói rồi, y lại gấp thêm một đũa, nhét vào miệng hắn.

Cố Ngôn liền đem chuyện hôm nay mình suy nghĩ nói với Lưu Đại Tráng : "Tướng công, hay là,ngày mai em theo tướng công ra chợ, cũng bày một bàn thịt nướng?"

"Ta cũng thấy món này ăn ngon, nhưng mà em đã tính kỹ chưa, mỗi ngày đều buôn bán, ta là sợ em sẽ mệt mỏi."

"Cũng không phải nhất thiết mỗi ngày đều bán a, món này tương đối dễ làm, chỉ có hơn kém ở chỗ ướp thịt, em nghĩ kỹ rồi, cùng lắm sinh ý chỉ kéo dài được đến mùa đông".

"Được, liền nghe em."

Đôi chim cút cu ngươi một miếng, ta một miếng liền ăn hết thịt nướng. Thật sự thì Cố Ngôn chỉ ăn có một ít, số còn lại liền vào miệng Đại Tráng đi.

Ăn xong, hai người liền đem mọi thứ thu thập sạch sẽ. Rồi mới đi chuẩn bị nước để tắm rửa.