Chương 3

Thành hôn / Uống rượu giao bôi

Gần đến ngày cưới, Lưu Đại Tráng có đem đến một khúc vải đỏ, nói là nhờ nhạc mẫu đại nhân giúp phu phu nhà hắn làm hỉ phục, Cố phu lang chính là nở nụ cười mà đồng ý. Lúc nhìn thấy bộ hỉ phục mà nương làm cho mình, Cố Ngôn có chút giật mình, sao mà nhìn đàn ông quá vậy, mặc cái này vào không khéo con gấu kia xách chym chạy tám hướng chứ ở đó mà gạ cɦịƈɦ. Y nhìn nhìn sấp vải, sau liền nghĩ ra một cái ý tưởng.

Từ chỗ nương học được cách may vá, sau đó Cố Ngôn liền lét lút trộm đi không ít vải, chính là dự định làm cho Lưu Đại Tráng một cái kinh hỉ a. Y chính là dựa theo kiểu dáng hiện đại làm ra cái quần chip lọt khe, phía trước chỉ đủ che lấy hạ bộ, phía sau từ bướm nhỏ cho đến cái mông liền chỉ có một sợi dây che chắn, phía trên y chính là may cho mình một cái áo ống có nút thắt ở giữa, vì không phải vải thun, không có độ co dãn, nên mọi thứ được kết nối với nhau bằng nút thắt mỏng manh. Y còn làm cho mình cáy váy ngắn, bên hông có thêm phần vải dài, vừa thướt tha vừa gợi cảm. Còn vì sao là váy mà không phải quần a, hắc hắc, chỉ cần vén lên là có thể ŧɦασ được rồi.

Cố phu lang không biết từ đâu đem về không ít xuân cung đồ, đem nhét cho y, bảo y học một chút. Y muốn nói với nương rằng nhét cho y làm gì a, có mà đem nhét cho con gấu ngốc kia đi, làm cho hắn biết thêm càng nhiều tư thế càng tốt, y chỉ cần dạng chân hưởng thụ thôi, còn lại con gấu kia muốn chơi như thế nào, liền chơi như thế đó đi.

Ngày thành thân, y lén lút mặc thêm cho mình bộ cánh gợi cảm ở bên trong, bên ngoài thì khoác lên bộ hỉ phục do nương làm, nhìn qua chẳng khác nào ca nhi nhà lành a. Cố phu lang ở một bên nhìn y mặc hỉ phục, liền không khỏi lấy khăn lén lau nước mắt, Ngôn Nhi của y lớn thật rồi a, lát nữa còn sẽ gả cho người ta làm phu lang, lão gia, ngươi trên trời có nhìn thấy không, Ngôn Nhi nhà chúng ta khôn lớn rồi.

Vì nhà hai người đều ở trong thôn, cũng không thể ủy khuất y ngồi xe lừa nha, nên Lưu Đại Tráng liền tự mình cõng y, Cố Ngôn vì đầu đội khăn hỉ nên có chút không thấy đường rồi, y chỉ biết nương dìu y ra cổng, y liền trực tiếp ngã lên một tấm lưng dày rộng, người kia tự nhiên là cõng y. Cố Ngôn có chút chống cự, liền không ngừng nhúc nhích, làm cho cặρ √υ" mềm mại cọ qua cọ lại lên lưng nam nhân. Nam nhân không nhịn được, mở miệng : "Ngôn Nhi, là ta, ngoan, đừng cọ loạn, đem hỉ phục cọ hỏng thì phải làm sao?"

Sau khi biết được là ai cõng mình, Cố Ngôn lập tức thở ra : "Sao ngươi không nói sớm, làm ta sợ muốn chết, nếu không phải là ngươi ta còn định nhảy xuống, ta chính là chỉ muốn cùng ngươi tiếp xúc."

Lưu Đại Tráng nghe mà trong lòng ngọt ngào muốn chết, hắn liền thêm bóp chặt đùi y, hai bàn tay trên đùi cũng không ngừng sờ mó. Cố Ngôn ngoan ngoãn để mặc cho hắn sờ, y thoải mái mằm sấp lên lưng nam nhân, đem cặρ √υ" nhỏ ịnh luôn lên lưng y. Lưu Đại Tráng một đường hưng phấn cõng nương tử về nhà.

Nhà Lưu Đại Tráng không còn song thân, nên Cố Ngôn cũng không có sống cảnh làm dâu đi. Sau khi thành công bái đường, Cố Ngôn là được nương dìu vào trong phòng, khắp nơi đều được trang trí chữ hỉ đỏ tươi, ngay cả chăn đệm đỏ thắm cũng được thêu chữ hỉ màu vàng. Nương đỡ y ngồi xong, liền nhét vào tay y một khối bánh : "Ngươi trước đói bụng thì ăn một chút, Lưu đồ tể là phải kính rượu tới tối a, trên bàn có không ít bánh, nếu đói bụng liền lén ăn một chút, cũng đừng ăn quá nhiều, đừng để tướng công ngươi trở lại liền nhìn thấy ngươi biến thành tiểu tham ăn."

"Đã biết....nương!"

Lúc Cố phu lang đã ra ngoài, Cố Ngôn liền không nhịn được kéo xuống khăn hỉ. Y mới không có thành thành thật thật mà trùm cái khăn này tới tối đâu. Ăn một chút khối bánh trong tay, Cố Ngôn liền ngã lên giường lớn, tham lam ngủ một giấc, y chính là còn muốn ngủ a, tờ mờ sáng nương đã lôi y dậy, trang điểm, chải tóc, tốn không ít thời gian đi.

Lưu Đại Tráng bên này vừa lén lút trở về phòng liền thấy tiểu lẳиɠ ɭơ nhà hắn đang nằm trên giường hỉ mà đánh một giấc ngon lành, ngay cả khăn hỉ cũng bị kéo xuống, tiểu lẳиɠ ɭơ này đúng thật là, hắn liền không nhịn được mà nở nụ cười cưng chiều.

Nam nhân có chút suy nghĩ muốn xằng bậy, liệu hắn có nên nhân lúc y ngủ mà lén lút đút vào, hung hăng ŧɦασ y một trận nhớ đời hay không. Nhưng là khách khứa vẫn còn chờ ở bên ngoài, chưa kính rượu xong mà đã vội vã vào phòng ŧɦασ tân nương, không khéo cả thôn đều sẽ cười chê bọn hắn. Nhưng hắn vốn là đem cho y chút đồ ăn nha, cũng không thể để nguội được, trong đầu hắn liền bậc ra một cái suy nghĩ lưu manh.

Hắn chính là cách một lớp hỉ phục mà xoa vυ" tân nương a, lớp hỉ phục có chút dày đi, nhưng cũng không cản trở được hành động của hắn. Cố Ngôn chính là bị người ta bóρ ѵú đến tỉnh, y mơ mơ màng màng tỉnh lại, đập vào mắt chính là một màn hạ lưu này của Lưu Đại Tráng.

"Tỉnh? Ta đem cho em chút thức ăn, đến ăn một chút, đừng để bị đói!"

Cố Ngôn có chút cảm động rồi, nhà người ta chỉ có nương là lén lút mang đồ ăn cho tân nương thôi, chỉ có nam nhân của y là thương tiếc y đói bụng, ở bên ngoài tìm không ít lý do, còn giấu cho y chút đồ ăn. Y liền cầm lấy dĩa đồ ăn, dựa vào trong lòng hắn, để hắn tùy tiện xoa vυ" mình, liền ngươi một miếng ta một miếng đem cả dĩa thức ăn đều ăn hết.

Ăn xong, Lưu Đại Tráng vội vã ra ngoài kính rượu, Cố Ngô thì nhàn nhã đánh giá căn phòng. Có chút sơ sài đi, ngay cả tủ quần áo cũng cũ đến như vậy, nhưng là lại đem hai trăm lượng bạc cho y làm sính lễ, còn tự mình đem mọi thứ an bài đến hoàn hảo, Cố Ngôn có chút thương tiếc con gấu ngốc nhà y rồi. Y tự nhắc nhở bản thân, sau này nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, để cho cuộc sống của bọn họ càng ngày càng tốt lên.

Đến tối, Lưu Đại Tráng trở lại hỉ phòng, liền thấy tiểu lẳиɠ ɭơ nhà hắn ngồi ngay ngắn trên giường rồi. Nghe tiếng mở cửa, Cố Ngôn cũng liền mỉm cười, khẽ gọi tướng công. Lưu Đại Tráng cũng liền đi đến, đứng trước mặt Cố Ngôn, đưa tay vén khăn voan. Tuy đã vô số lần nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Cố Ngôn, nhưng lúc này, hắn cũng không tránh được cảm thấy hồi hộp. Đến khi khăn được vén lên hoàn toàn, Cố Ngôn mỉm cười hỏi hắn "Có đẹp không?"

Lưu Đại Tráng lúc này đã chìm đắm trong vẻ đẹp của Cố Ngôn, liền thật thà mở miệng "Đẹp lắm!". Cố Ngôn hài lòng đứng dậy, đặt lên môi hắn một nụ hôn, vốn dĩ nụ hôn chỉ như chuồn chuồn lướt nước mà thôi, nhưng nam nhân liền ôm chặt người y, kéo y vào nụ hôn sâu, Cố Ngôn cũng choàng tay qua cổ nam nhân mà đáp lại, môi lưỡi dây dưa, sau khi đã cảm thấy hôn đủ, Đại Tráng mới thả y ra.

"Đến, nương tử, chúng ta uống rượu giao bôi, uống xong chén rượu này, em chính là người của ta."

"Đợi một chút, ta muốn cho tướng công một cái kinh hỉ." Nói rồi y nắm tay Lưu Đại Tráng đặt vào nút thắt trên vạt áo, hắn cũng như biết ý liền kéo ra. Ly khai khỏi lớp hỉ phục kính cổng cao tường, Đại Tráng liền nhìn thấy bộ đồ gợi cảm bên trong của y, hắn cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khô, liền không ngừng nuốt nước miếng. Cố Ngôn cũng giữ lại chiếc áo khoác bên ngoài của hỉ phục, choàng hờ qua vai, nghĩ nghĩ, liền kéo một bên vai áo xuống, sau đó liền cằm tay nam nhân, kéo đến bên bàn.

Cố Ngôn tự nhiên ngồi vào lòng nam nhân, rót hai chén rượu, rồi đưa cho nam nhân một chén, xong rồi liền đem tay mình vào qua tay hắn "Đến, tướng công, cùng nhau uống rượu."

Lưu Đại Tráng nghe chữ được chữ không cũng đưa tay uống hết ly rượu, hắn quả thật quá mức kinh hỉ rồi. Lúc trước hắn cũng từng xem qua tiểu quan ở thanh lâu nhưng cũng không có yêu nghiệt tới mức này. Nhìn cặρ √υ" ban ngày đã được mình xoa qua, có chút ham muốn, hắn chính là đã cách một lớp vải mà xoa qua cặρ √υ" này, cũng đã từng trần trụi mà xoa bóp. Nhưng là, lúc này, nhìn cặρ √υ" được miếng vảo đỏ nửa kín nửa hở che đậy, hắn liền cảm thấy mới mẻ.

"Chẳng phải chàng sáng nay đã xoa qua rồi sao? Bậy giờ còn ngẩn người cái gì?"

"Ta....ta có chút không quen"

Cố Ngôn mỉm cười yêu nghiệt mà kéo áo xuống một chút, để lộ phần bầu vυ" phía trên "Như vầy thì nhìn quen rồi chứ?" Nam nhân liền đưa tay đặt lên hai vυ" y mà xoa bóp, rõ ràng là cái vυ" bị áo che lại rồi, mà sao còn mê người tới như vậy chứ.

Cũng không nghe nam nhân đáp lại, đã thấy hắn cúi đầu vào cặρ √υ" mà hôn hít. Cố Ngôn vừa lòng ôm lấy đầu của nam nhân, không ngừng bên tai hắn nói lời nỉ non : "Tướng công có vừa ý không? Nếu vừa ý, sau này mỗi này đều sẽ mặc như vậy, để cho tướng công chơi."

Lưu Đại Tráng sớm đã chịu không nổi, liền kéo một bên áo xuống, lộ ra nhũ hoa căng đầy, hắn liền không nhịn được, đem núʍ ѵú ngậm vào. Xung quanh không ngừng vang lên tiếng mυ"ŧ vυ" dâʍ ɭσạи. Từ đầu tới cuối nam nhân cũng đều chưa có trả lời Cố Ngôn, nhưng là nhìn biểu hiện của hắn, làm y thực vừa lòng.

Đợi tới khi nam nhân đem hai cái vυ" liếʍ qua một lần, Cố Ngôn còn chơi chưa có đủ đâu, liền đứng lên, cầm lấy bình rượu, đem một bên vυ" nhét vào miệng Đại Tráng. "Rượu giao bôi còn nhiều như vậy sao có thể để phí chứ." Nói rồi liền đem rượu tưới lên núʍ ѵú của mình, rượu liền theo đầṳ ѵú chảy vào miệng nam nhân. Lưu Đại Tráng chính là lần đầu tiên được người ta phục vụ như vậy, sao có thể bỏ qua, liền hé miệng đem từng ngụm rượu mυ"ŧ vào, luân thay đổi hai bên vυ", cho tới khi hết rượu mới thôi.