Chương 1

Xuyên không / lần đầu gặp / dụ dỗ làʍ ŧìиɦ

Cố Ngôn đầu đau muốn chết, từ trong hôn mê tỉnh lại. Đập vào mắt là căn phòng xa lạ, nghèo nàn, còn có tí niên đại xa xưa. Chờ chút, y nhớ là mình đang nằm trên giường chơi gậy mát xa a, đúng, là chơi gậy mát xa, vì y chính là một song tính nhân.

"Ngôn Nhi ngươi tỉnh, mau nằm xuống, chắc là bây giờ ngươi có chút chóng mặt đi." Đập vào mắt y là một gương mặt nam nhân xa lạ, có chút dịu dàng, không phải chứ, chỉ là hôm qua chơi có chút lớn, bật mức độ cao nhất mà thôi, chẳng lẽ chơi tới nỗi hôn mê rồi bị người ta bắt cóc. Cũng không đúng, trông vẻ lo lắng của người nam nhân này, cũng không có vẻ gì là giống với bọn bắt cóc. Mà khoang đã, nam nhân đang mặc cái gì trên người thế kia? Đồ cổ trang sao? Còn đang tính cosplay cái gì? Y nhớ rõ mình cũng đâu có thuê dịch vụ cosplay a !?!

"Chờ một lát, ta đi lấy cháo cho ngươi, hôn mê hai ngày rồi, hẳn là đã đói bụng đi!" Người nam nhân mỉm cười yếu ớt rồi xoay người ra ngoài. Cái gì hôn mê hai ngày, rõ ràng y chỉ mới ngủ có một giấc thôi, đang tính đứng dậy cùng người nam nhân kia nói rõ thì đầu y lập tức choáng váng, rất nhiều ký ức xa lạ như đèn kéo quân, không ngừng xoay vòng trong đầu y.

Nào là thế giới ca nhi - hán tử, y còn là một cái ca nhi sắp gả đi, nhưng vị hôn phu lại là một gã đồ tể xấu xí, mà y cũng có người mình thầm thương, nên quyết định nhảy sông tự vẫn bảo toàn trinh tiết.

Cái kịch bản máu chó gì đang diễn ra vậy, y nhớ hôm qua mình đâu có vừa tự chơi vừa đọc tiểu thuyết. Vậy cái ký ức trong đầu y là cái gì đây a? Chờ chút, nam nhân mặc đồ cổ đại, thế giới ca nhi - hán tử, ngước nhìn nóc nhà lợp lá trên đỉnh đầu cùng cái ván gỗ mình đang nằm, y có chút mơ hồ, chẳng lẽ, mình xuyên không? Người ta là bị tai nạn mà xuyên không, còn y là vì chơi gậy mát xa sướиɠ quá mà xuyên không, cái này mà để người biết thì không biết đội bao nhiêu cái quần cho đỡ nhục.

Nam nhân kia rất nhanh liền quay trở lại, trên tay y cầm theo bát cháo nóng hổi, liền đặt trên bàn, rồi quay sang giường ôm Cố Ngôn vào lòng : "Ngươi sao lại dại dột như vậy a, gã Lâm công tử kia hôm qua liền thành thân rồi, cưới ca nhi nhà Lý bá hộ a, ngươi còn ngốc nghếch đi nhảy sông, có biết hay không nương có bao nhiêu là đau lòng!"

Cái gì? Y vừa mới biết thêm một tình tiết máu chó nữa, y vừa nhảy sông, crush của y liền đi lấy vợ, cái lùm má gì đây? Nhưng y cũng không biết mình còn có thể quay về được không nên trước tiên đành ứng phó với người nam nhân này trước đã.

"Cái kia, ta, ngươi là ai?"

"Ngôn Nhi....ngươi.......?" Nam nhân chỉ có thể thốt ra hai tiếng, sau đó liền bụm mặt khóc. Cố Ngôn có chút không biết phải làm sao, liền hướng nam nhân an ủi : "Ngươi đừng khóc, ta, đầu của ta rất đau, ta không thể nhớ được gì hết, ngươi có thể kể cho ta nghe tất cả mọi chuyện được không?"

Nam nhân vừa nghe Cố Ngôn nói xong, đôi mắt liền dại ra, khóc còn nhiều hơn : "Ngôn Nhi của ta, hài tử mệnh khổ này của ta, sao ngươi có thể khổ như vậy a!". Cố Ngôn có chút bất lực rồi, liền kéo nam nhân vào lòng, vuốt nhẹ lưng y, không ngừng an ủi : "Cái kia, ta chẳng qua là bị mất trí nhớ thôi, cơ thể cũng không có vết thương, đầu cũng không có bị đυ.ng hỏng a, ngươi đừng khóc nữa, ta chẳng qua chỉ quên mất một số thứ thôi, ta không sao mà."

Cố Ngôn phải an ủi một lúc nam nhân mới dừng khóc, y vừa nghẹn ngào vừa kể lại mọi chuyện cho Cố Ngôn nghe : "Ngươi là hài tử do nương sinh ra, phụ thân ngươi mất sớm, là nương một mình nuôi ngươi lớn. Lúc phụ thân ngươi còn sống, nhà chúng ta có hôn ước cùng Lâm gia, ngươi và Lâm công tử có thể gọi là thanh mai trúc mã, lúc nhỏ hắn rất thích ngươi, còn không ngừng gọi ta nhạc mẫu. Nhưng là từ lúc cha ngươi qua đời, Lâm gia liền trở mặc không nhận con dâu. Lúc đó nhà chúng ta không ngừng xuống dốc, ta cũng không dám trèo cao, liền nghĩ bỏ đi hôn ước này. Chỉ là thằng nhóc đó cứ bám lấy ngươi không buông, còn thề thốt là nhất định sẽ cưới ngươi vào cửa, tất nhiên Lâm gia không đồng ý a, bọn chúng mua chuộc quan phủ, phối hôn cho ngươi cùng Lưu đồ tể. Ngươi liền khóc nháo muốn từ hôn, nhưng hôn phối là do quan phủ định cho, Lưu đồ tể cũng không có ý định lui hôn, một mình ngươi cũng không thể làm gì. Sau đó.....sau đó ngươi liền nhảy sông, còn nói sẽ bảo vệ trinh tiết của bản thân, cả đời này ngươi chỉ gả cho Lâm công tử, nhưng tên Lâm công tử đó lại là kẻ phụ bạc, hắn nghe tin ngươi nhảy sông liền chạy tới đây, nghe đại phu nói là ngươi hôn mê không biết khi nào tỉnh lại, nếu có tỉnh lại thì chỉ có thể là một kẻ ngốc. Hôm sau, hắn liền.....hắn liền cùng Lý ca nhi thành thân a.

"Vậy còn Lưu đồ tể thì sao? Hắn ta từ hôn?"

"Không......không có. Hắn nghe ngươi hôn mê cũng không có từ hôn. Hôm qua hắn có mang một cân thịt tới đây, nói để dành cho ngươi lúc tỉnh lại ăn. Hắn còn nói, nếu như ngươi thật sự không thể tỉnh lại, tuy rằng hắn chưa có cùng ngươi bái đường thành thân, nhưng sau này hắn mỗi ngày đều sẽ đem thịt tới đây, cũng xem ta như nhạc mẫu."

"Cái gì? Hắn thế nhưng không từ hôn mà còn mang thịt tới? Hắn là cái ngốc tử đi?"

"Không có, hắn không có ngốc, chỉ là hắn nhìn có chút thô lỗ, không ai đồng ý gả, nên hắn liền nghĩ sẽ chịu trách nhiệm với chúng ta."

Giỏi, đồ tể thô lỗ không ai chịu gả liền ném cho ta, bội ước còn chưa nói, cái này là đang ức hϊếp ta sao, Lâm gia này, ta nhất định sẽ chơi đủ. Trước nhất định phải đem bản thân thu thập tốt, sau đó từ từ tính kế Lâm gia. Ăn xong tô cháo, Cố Ngôn liền nghĩ muốn đi tắm.

"Cái kia, ta hôn mê hai ngày, có chút cảm giác ngứa ngáy, người giúp ta thu thập một chút, ta muốn tắm rửa sạch sẽ."

"Được ngươi chờ ta một chút, ta liền đi nấu nước ấm."

Cố Ngôn có chút thất thần, nhà của y đúng thật là nghèo a, chẳng trách, khiến người ta từ hôn. Nhưng không sao, sau này y liền nghĩ cách làm giàu đi, đem nhà cửa càng ngàng càng khang trang, để xem đám người Lâm gia có tức mà chết không. Còn tên Lưu đồ tể này, quả thật có chút thú vị đi, y cũng muốn gặp qua hắn một lần, có thể thu thập liền thu thập, không thể thu thập cũng liền ôm đùi hắn a, dù sao có hắn thì cũng có thịt ăn, y muốn kinh doanh cũng phải cần một số vốn a.

Cầu được ước thấy, chỉ thấy cửa nhà bị đẩy ra, nam nhân cao mét tám bước vào cửa, da thịt màu đồng cổ rắn chắc, hai tay xách theo một khối thịt cùng một túi gạo. Nam nhân vừa nhìn thấy y có chút giật mình, còn y thì nãy giờ đã đem từ trên xuống dưới của nam nhân đánh giá một lượt, nam nhân bề ngoài cao to, khuôn mặt góc cạnh, còn có râu quai nón a, bởi vì hắn làm nghề đồ tể, quanh năm sát khí đầy mình, còn để râu quai nón, nên nhìn càng thêm bặm trợn. Nhưng trong lòng Cố Ngôn cũng không có cảm thấy xấu xí như lời đồn, y là cảm thấy hắn nam tính muốn chết a, nhìn hàm râu kia mà xem, bị hắn mυ"ŧ vυ", râu không ngừng cọ vào người y, có bao nhiêu là tê dại a, còn có khối thịt bên dưới của hắn, ở trạng thái bình thường mà đã phòng thành như vậy rồi, khi cương lên có bao nhiêu dữ tợn a, y còn chưa có chơi qua cây gậy nào lớn như vậy đâu, tốt nhất là nhanh đem chính mình gả cho hắn, mỗi ngày đều bị hắn làm tới dục tiên dục tử a.

"Ngươi như thế nào vừa mới tỉnh dậy đã ra ngoài rồi, còn không mau vào trong."

Câu nói của nam nhân cũng thành công kéo Cố Ngôn từ trong mộng tỉnh lại, y có chút đỏ mặt rồi, còn chưa có gả đi đây, đã nghĩ như thế nào bị nam nhân này chơi rồi. "Cái kia, ta là muốn tắm rửa một chút, nương là đang thu thập giúp ta."

"Là đang muốn tắm rửa sao" ca nhi nhà ai trước mặt hán tử mà nói chuyện tắm rửa kia chứ, y là đang muốn câu dẫn hắn sao? Nghĩ lại cũng thấy có điều không đúng, ca nhi này lúc trước thấy hắn không phải là một khóc hai nháo ba thắt cổ sao, cũng chưa từng cùng hắn nói chuyện đâu, chứ đừng nói ánh mắt đánh giá hắn lúc nãy. Làm sao hắn biết y đang đánh giá hắn nha? Tại vì lúc trước hắn là quân nhân nha, gần đây xuất ngũ mới chuyển nghề làm đồ tể, chỉ cần nhìn vào ánh mắt người khác nhìn mình, hắn liền biết được người ta đối hắn có thiện ý hay không.

Cũng không có cùng Cố Ngôn tiếp tục câu chuyện, hắn liền quen cửa quen nẻo đem đồ trong tay vào bếp, vừa mới sắp xếp xong xuôi, liền nghe tiếng của Cố phu lang (cha Cố Ngôn) gọi : "Lưu tiểu tử là ngươi đến sao, mau vào trong phòng uống miếng nước đi, ngươi lăn lộn sáng giờ chắc cũng đã mệt rồi đi."

Hắn quả thật có chút mệt, cũng không khách khí mà đi vào phòng, vừa nhận chén nước từ Cố phu lang, Lưu Đại Tráng liền đa tạ nói : "Đa tạ nhạc mẫu, ta có một chút thịt cùng gạo, là đem đến cho người cùng Cố ca nhi bồi bổ, ta đã đặt dưới bếp, nếu không có gì chốc nữa ta liền phải về nhà."

"Sao lại như thế được, thức ăn ngươi đã mang đến rồi, liền ở lại dùng cơm đi."

"Ta......."

"Ai, ngươi xem lão già này, hôm trước Trần phu lang có đặt ta làm giày, lát nữa liền phải giao cho người ta rồi" Không để cho hắn từ chối, nói rồi Cố phu lang liền chạy đi, để lại Lưu Đại Tráng cùng Cố Ngôn trong phòng.

"Ta....cái kia, ta tắm rửa một chút, nước sắp nguội rồi, nếu ngươi không chê liền ở lại dùng cơm đi." Nói rồi y liền đi vào phía sau bức bình phong.

Từ lúc nhà Cố Ngôn xuống dốc, làm sao nhà còn món đồ gỗ nào a, bức bình phong chính là được làm bằng giấy, nhìn qua mơ hồ còn có thể thấy người bên trong đang làm gì đi. Cho nên mới có một màn Lưu Đại Tráng ngồi bên đây bàn nhìn, bên kia Cố Ngôn liền ở phía sau bức bình phong cởi đồ. Như sợ đối phương còn không có nhìn rõ, y cố tình đứng nghiên người, từ ánh sáng ngoài cửa sổ hắc vào, có thể thấy cái bóng của y trên bức màn trắng.

Hai cái vυ" mơn mởn ở thời điểm y cởϊ áσ mà bậc ra, hai núʍ ѵú ngạo nghễ đứng thẳng. Phía dưới côn ŧɦịŧ tinh xảo, nhỏ hơn của nam nhân bình thường, còn không có một cọng lông đi. Bên dưới côn ŧɦịŧ là bướm non, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy bướm nhỏ có chút khó nhịn mà phun ra một chút nước.

Bên kia Lưu Đại Tráng cùng lắm chỉ có thể thấy được hai cái vυ" cùng côn ŧɦịŧ của y. Mà người phía bên kia còn không ngừng đưa tay vuốt ve cả cơ thể, từ cái cổ mỏng manh cho đến vòng eo bé nhỏ, tay cũng không quên mân mê hai cái vυ" a. Lúc nãy Cố Ngôn có nhìn qua gương đồng một chút, gương mặt này cũng không khác y là bao, bây giờ cũng nghiêm túc nhìn ngắm toàn bộ cơ thể, y phải công nhận từng đường nét trên khối cơ thể này có chút quen thuộc đi. Khi sờ tới cái mông căng tròn cùng hạ bộ trơn nhẵn, y cực kỳ hài lòng a.

Nhìn qua cánh tay cùng đôi chân thẳng tắp, y mới hài lòng thở ra. Ít ra cái cơ thể này cũng không có lông đi, nếu không, ở đây cũng không có kem wax lông cùng dao cạo đâu. Như sực nhớ ra điều gì, y lấy một ngón tay chọc vào bướm nhỏ, bỏ qua cảm giác dính dớp, tiến vào bên trong, đến khi đυ.ng được một lớp màng mỏng, y mới hài lòng rút ngón tay ra.

Cũng may là không có cùng cái tên Lâm công tử kia làm qua, ở đây là cổ đại, nếu như không còn màиɠ ŧяiиɧ, có phải hay không gã đồ tể kia liền không cần y.

Sao có thể để hắn bỏ chạy được, lúc trước y còn chưa có gặp qua loại mãnh công này đâu. Nhìn bộ dáng hoang dã đó đi, không biết lúc lên giường, có bao nhiêu ŧɦασ y ná thở đâu.

Vốn nghĩ đùa giỡn lưu manh tên nam nhân ngoài kia một chút, ai ngờ lúc chọc tay vào bướm nhỏ còn quên mất nam nhân vẫn còn đang đứng ở bên ngoài đi. Lưu Đại Tráng bên ngoài trông thấy một màn này có chút giật mình, tiểu ca nhi của y có phải là quá cơ khát rồi không? Ngang nhiên trước mặt hắn cách một lớp bình phong mà mân mê vυ" nhỏ, còn chọc ngón tay vào nơi đó. Hắn tuy chưa có tận mắt thấy qua cơ thể ca nhi, nhưng là tự nhiên biết cái chỗ ngón tay y chọc vào là gì đi. Đại Tráng có chút không nhịn được mà nuốt nước miếng, hắn lúc này có bao nhiêu mong muốn xong qua bức bình phong, ép tiểu lẳиɠ ɭơ kia lên tường mà hung hăng ŧɦασ ȶɦασ. Nhưng mà người ta còn chưa có gả qua đâu, hắn lúc này chỉ có thể nhẫn nhịn mà gầm một tiếng.

Cố Ngôn sao có thể bỏ qua âm thanh đó, y biết con gấu bên kia bị y chọc cho tức điên rồi. Nghĩ đến cảnh y mỗi ngày đều được tên kia đè ra ȶɦασ, có bao nhiêu suиɠ sướиɠ. Cố Ngôn vừa tắm rửa vừa ngân nga, nếu bây giờ Lưu Đại Tráng bước vào, có thể nhìn thấy cảnh tượng lẳиɠ ɭơ của tiểu ca nhi nhà hắn. Hai chân y mở rộng gác lên thành bồn tắm, bướm nhỏ ngập trong nước cũng bị banh ra, y không ngừng dùng tay banh ra khép vào hai mép thịt, làm cho lỗ nhỏ uống được không ít nước nha.

Đại Tráng bên kia có thể mơ hồ thấy cái chân trắng nón đang gác lên thành thùng, cũng liên tưởng ra được bộ dáng lúc này của y, có chút nóng trong người rồi. Liếc mắt nhìn vào góc phòng, hắn thấy được một con nhện. Thầm nghĩ thời cơ của mình tới rồi.

Cố Ngôn đang tắm thì cảm giác có cái gì rớt trên vai mình đi, nhìn nhìn, là con nhện, vốn định vung tay hất nó ra, nhưng mà y chính là nghĩ ra một cái ý tưởng a.

"Aaaaaaaa......."

Nghe tiếng la hét của đối phương, Lưu Đại Tráng hài lòng mà nở nụ cười, hắn lập tức lao vào "Có chuyện gì? Ngươi là bị làm sao a?"

Người kia liền nhào vào lòng hắn run rẩy, chỉ vào con nhện nhỏ bé dưới đất

"Có......có........con nhện....... ngươi....... ngươi giúp ta bắt nó ra đi." Y vừa nói vừa không ngừng ôm chặt lấy Lưu Đại Tráng, cặρ √υ" cũng không quên cà vào người hắn. Lưu Đại Tráng hài lòng nhìn biểu hiện của đối phương, ôm chặt y vào lòng, làm ra vẻ chở che "Không sao, không sao, có ta ở đây, ta xử lý nó giúp ngươi."

Tay hắn chạm lên làn da mềm mượt, vuốt một đường từ vai xuống eo, đang phân vân không biết có nên vuốt xuống nữa không thì nghe được câu nói của người trong lòng "Ngươi......ngươi nhất định phải giúp ta bắt nó, bằng không, ta sẽ không có cách nào đi tắm a."

Hắn đành thu lại móng vuốt của mình, đi qua, giúp người đẹp thu thập con nhện. Cố Ngôn có chút mất hứng, rõ ràng hắn đã chạm đến eo y rồi, cớ sao còn đi bắt con nhện? Y ở đây nè, qua mà bắt y ném lên giường đi chứ cái con gấu ngu ngốc này.

Người đã vào trong tay mà còn bị vuột, Cố Ngôn làm sao có thể cam lòng, y lập tức đi qua, cúi thấp người, đem cặρ √υ" kề sát người kia mà hỏi "Đã bắt được rồi sao?"

Lưu Đại Tráng vốn là tính quay sang trả lời người bên cạnh, nào có ngờ lúc quay qua, miệng liền kề sát núʍ ѵú của đối phương. Cố Ngôn còn như vô tình mà đem đầṳ ѵú ịnh vào miệng hắn, chỉ cần hắn mở miệng liền có thể ngậm vào núʍ ѵú của y.