– Edit by Link –Anh biết Tiêu Sắt Sắt bị tai nạn xe, nhưng mà lúc thủ hạ đến báo cáo thì cô đã được đưa tới bệnh viện. Bạch Cố Kiềm nhìn kết quả kiểm tra, thấy cô không có bất kỳ vết thương gì nên mới yên lòng.
Giám định huyết thống đã có, là một kết quả mà anh không ngờ tới. Anh vốn vô cùng tin tưởng đưa cô đến chỗ Lư Kỳ, vẫn luôn không liên lạc là vì sợ chuyện của mình làm liên lụy tới cô. Nhưng mà anh không ngờ còn chính vì vậy mà khiến cô suýt nguy hiểm đến tính mạng, trong lòng Bạch Cố Kiềm rất áy náy.
Anh không tiếc làm đảo lộn kế hoạch cũng muốn tới thăm cô một lần, nhưng mà càng khiến anh bất ngờ hơn là Tiêu Sắt Sắt lại bị mất trí nhớ!
Bạch Cố Kiềm mạnh mẽ kéo Tiêu Sắt Sắt vào phòng, sau khi đóng cửa lại mới nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.
“Bây giờ không còn người ngoài nữa, em nói thật đi, em thật sự mất trí nhớ à?” Anh thấp giọng nói.
Tiêu Sắt Sắt cúi đầu, đang tốn sức muốn rút tay về.
Thật ra cô có cảm giác mình có quen biết với Bạch Cố Kiềm, hơn nữa chắc chắn còn thân hơn cả Lăng Chiêm. Nhưng mà không biết ký ức này đã xảy ra chuyện gì, dường như là có thời kỳ giảm xóc nào đó, có lẽ phải vài ngày nữa mới hoàn toàn nhớ lại được. Nhưng cho dù mất trí nhớ thì Tiêu Sắt Sắt cũng có thể cảm nhận được thái độ thân mật của Bạch Cố Kiềm đối với cô, ánh mắt ôn nhu kia thật sự không giống với dáng vẻ có thù mà Lăng Chiêm đã nói.
Chỉ là anh quá mạnh mẽ, sức lực cũng lớn kinh người.
“Anh buông tay ra trước đã, chúng ta từ từ nói chuyện.” Cô nói.
Phát hiện ra tâm trạng của mình quá khích sẽ làm cô bị thương, Bạch Cố Kiềm hơi sửng sốt rồi buông tay ra nhưng lại đi lên một bước ép hỏi: “Em quên cả anh luôn rồi hả?”
“Ừm.”
Cô gật đầu. Dù sao bây giờ cũng không nhớ ra, chỉ nhớ rõ là anh và Lăng Chiêm không hợp nhau lắm: “Lăng Chiêm nói tôi và anh là kẻ thù.”
Bạch Cố Kiềm cắn răng: “Đừng tin anh ta, anh yêu em như vậy sao có thể là kẻ thù được.”
“Anh yêu tôi?”
Tiêu Sắt Sắt đỏ mặt, cũng không phải do cô nhớ ra được gì mà là đột nhiên bị một người đàn ông đẹp trai như vậy thổ lộ, cô khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng. Trêи da thịt trắng nõn lộ ra sắc hồng giống như một loại quả mê người, Bạch Cố Kiềm thấy cô như vậy, uất khí trong lòng cũng tản đi rất nhiều.
Anh không nhịn được cong môi, cố ý dẫn dắt: “Đúng đó, anh yêu em, em cũng yêu anh. Anh là chồng chưa cưới của em, em quên rồi à?”
“Chồng chưa cưới?”
Xưng hô này thật sự làm cho Tiêu Sắt Sắt cảm thấy khϊế͙p͙ sợ, cô chỉ có trực giác là mình và Bạch Cố Kiềm rất thân nhưng không nghĩ theo hướng này, vì thế cô không khỏi nảy sinh nghi ngờ với anh.
Tiêu Sắt Sắt cau mày nói: “Không đúng lắm, tôi… Tôi cảm giác tôi không có chồng chưa cưới…”
“…”
Sắc mặt Bạch Cố Kiềm lập tức trầm xuống: “Anh cần phải lừa em à? Em xem chiếc nhẫn này đi, đây là nhẫn kim cương đính hôn của chúng ta, anh vẫn luôn đeo nó trêи tay, còn em thì sao?”
Anh giơ tay lên cho Tiêu Sắt Sắt xem một chút rồi lại nhìn chằm chằm vào ngón tay của cô.
“Không có mà, tôi vẫn luôn không đeo nhẫn, anh xem đi.”
Tiêu Sắt Sắt mở mười ngón ra trước mặt Bạch Cố Kiềm, trêи đốt ngón tay trắng nõn tinh tế trống rỗng.
“Nếu như đeo nhẫn một thời gian dài thì chắc chắn sẽ để lại dấu trêи tay, nhưng mà tôi chẳng có gì cả.” Cô còn vô cùng chân thành bổ sung một câu, hoàn toàn không phát hiện ra Bạch Cố Kiềm đã tức giận đến mức nổi gân xanh.
Anh nắm lấy tay cô, đưa tới miệng cắn nhẹ một cái.
“Này, anh cắn tôi làm gì?” Đôi mắt hạnh của Tiêu Sắt Sắt mở to.
“Bởi vì em quá đáng ghét.”
Bạch Cố Kiềm trầm giọng nói, nhưng suy cho cùng vẫn phải trách anh lơ là sơ suất làm cô xảy ra chuyện. Anh hít sâu một hơi rồi ôm vai cô qua, cằm cọ cọ trêи đỉnh đầu Tiêu Sắt Sắt.
“Xin lỗi em, đều tại anh.”
Trách anh quá tự tin, vì báo thù mà bất chấp hậu quả, hoàn toàn không nghĩ tới mình sẽ rơi vào kết cục gì. Nếu như không thể nguyên vẹn trở về thì Tiêu Sắt Sắt phải thế nào…
Vừa nghĩ tới khả năng sẽ đánh mất cô, Bạch Cố Kiềm cảm thấy cả người hít thở không thông.
Anh cảm giác Tiêu Sắt Sắt giãy giụa trong lòng mình, thế là cúi đầu nói bên tai cô: “Mất trí nhớ cũng không sao, chờ anh thêm mấy ngày nữa, sau này chúng ta có rất nhiều cơ hội tạo nên hồi ức mới.”
“…” Tiêu Sắt Sắt không lên tiếng, vẻ mặt lộ ra một nỗi nghi hoặc, cô cảm thấy Bạch Cố Kiềm hơi khó hiểu.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng của Lăng Chiêm: “Hết mười phút rồi.”
Bạch Cố Kiềm thở dài, cuối cùng ôm Tiêu Sắt Sắt một cái rồi mới mở cửa, Lăng Chiêm đã cầm điện thoại đợi anh: “Mau cho tôi phương thức liên lạc của Tiểu Ly.”
“Không cần đâu.” Bạch Cố Kiềm lại lắc đầu nói.
Lăng Chiêm cho là anh muốn đổi ý, vừa mới chuẩn bị nổi giận đã nghe thấy Bạch Cố Kiềm thản nhiên lên tiếng: “Hai ngày nữa tôi sẽ để cô ta an ổn trở về.”
“Cái gì? Cậu…” Lăng Chiêm kinh ngạc.
“Không sai, tôi thay đổi kế hoạch.” Dù sao bây giờ anh đã nắm được điểm uy hϊế͙p͙ Bạch Thắng Hoa, Bạch Thơ Ly cũng mất giá trị lợi dụng.
“Tôi có thể đảm bảo để Bạch Thơ Ly an toàn trở về nhưng anh cũng phải cam đoan Tiêu Sắt Sắt sẽ an toàn trong mấy ngày này, sau đó tôi sẽ đến đón cô ấy.” Anh nói rất nghiêm túc.
Lăng Chiêm sửng sốt một hồi, đương nhiên gật đầu đáp ứng: “Được, nói phải làm.”
Bạch Cố Kiềm lại nhìn chằm chằm Tiêu Sắt Sắt một hồi rồi mới quay người đi, ánh mắt kia có vẻ thâm tình dễ thấy giống như chớp mắt đã một ngàn năm. Tiêu Sắt Sắt giật mình đứng nguyên tại chỗ, trong đầu như có sóng thần, mảnh ghép ký ức hơi giãn ra, cô còn chưa kịp lên tiếng thì bóng dáng anh đã biến mất ở cuối hành lang.
…
Bạch Cố Kiềm thật sự nói được làm được, sau hai ngày Lăng Chiêm sốt ruột chờ đợi, Bạch Thơ Ly giống như từ trêи trời giáng xuống, xuất hiện ở cửa biệt thự. Đôi tình nhân chia xa đã lâu, sau khi gặp lại bắt đầu anh anh em em, tâm sự kể nhau nghe những gì đã trải qua, mãi đến màn đêm buông xuống mới nhớ tới Tiêu Sắt Sắt.
Mặc dù Bạch Thơ Ly bị giam lỏng ở nước ngoài nhưng không hề bị thương tí nào, sau khi trở về vẫn tinh thần sáng láng. Lăng Chiêm biết chị ta hoàn toàn không biết gì về những chuyện xảy ra trong thời gian này, hắn trầm mặc một hồi vẫn quyết định nói bí mật huyết thống cho chị ta nghe.