Chương 16

– Edit by Link –

“Anh có biết sau khi anh được đưa về vẫn luôn trong trạng thái hôn mê làm em lo muốn chết không…”

Tiêu Sắt Sắt nằm trong lòng Bạch Cố Kiềm, buồn bực nói.

“…”

Bạch Cố Kiềm không lên tiếng, từ lâu cô đã quen với việc anh trầm mặc nên lơ đễnh tiếp tục lẩm bẩm: “Bây giờ anh còn cảm thấy khó chịu không? Khi nãy anh gặp ác mộng à? Lúc đó người anh cứ nóng lên rồi đổ mồ hôi.”

Cô nói xong lại không yên tâm sờ lên ngực anh, mồ hôi nóng đã làm cổ áo ướt nhẹp, gió thổi qua trở nên lạnh buốt thấm vào tay. Tiêu Sắt Sắt sợ anh lúc nóng lúc lạnh sẽ bị cảm nên vội cầm khăn lau lót dưới cổ áo của anh, vừa định cởϊ qυầи áo giúp anh thì bị Bạch Cố Kiềm giữ lấy cổ tay.

“Sao vậy?” Tiêu Sắt Sắt nghi ngờ ngẩng đầu lên.

Cô vừa khóc xong nên đôi mắt hạnh đỏ như mắt thỏ, trêи mặt cũng còn vươn lại nước mắt chưa kịp lau đi. Lúc ngẩng đầu đối diện với đôi mắt màu nâu nhạt của Bạch Cố Kiềm, rõ ràng là cô đã từng nhìn nó rất nhiều lần nhưng không biết vì sao lần này lại khiến trong lòng Tiêu Sắt Sắt hơi khựng lại.

Ánh mắt lạnh lẽo không có chút tình cảm kia giống như trở lại lần đầu bọn họ mới gặp mặt, Bạch Cố Kiềm nằm trêи giường, cả người đều là cảnh giác và phòng bị. Mà dường như bây giờ trong ánh mắt của anh lại có thêm vài thứ, tràn đầy tính xâm lược và áp bách khiến Tiêu Sắt Sắt cảm thấy khó chịu.

Đang ngây người, anh chợt lạnh lùng lên tiếng.

“Đừng đυ.ng vào tôi…” Giọng điệu cương quyết nhưng bởi vì khàn giọng nên làm giảm một phần uy lực lớn của câu nói này.

Có lẽ là vì hiệu quả thuốc mê còn dư lại một chút nên anh chỉ có thể hơi chống tay lên, nhưng anh vẫn cố chấp đẩy tay Tiêu Sắt Sắt ra.

“Vì sao…” Tiêu Sắt Sắt sững sờ ngay tại chỗ.

Từ sau khi xuyên qua đây tới giờ, Bạch Cố Kiềm chưa từng dùng giọng điệu lạnh lùng như thế để nói chuyện với cô bao giờ. Cô suy nghĩ một chút rồi chợt mở to hai mắt, duỗi một tay khác sờ lên trán Bạch Cố Kiềm.

“A Kiềm, đừng nói là anh bệnh xong bị hồ đồ luôn rồi nhé…”

Trán của Bạch Cố Kiềm rất lạnh, hoàn toàn không có dấu hiệu phát sốt. Anh giống như bị chậm nửa nhịp, sau khi Tiêu Sắt Sắt sờ lên trán anh xong thì lông mày của anh mới nhíu lại…

Ngay khi Tiêu Sắt Sắt cho rằng anh lại muốn đẩy mình ra thì anh chợt nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, bàn tay lớn che lấy đầu, bắt đầu đau đớn ngâm khẽ…

“Đầu anh lại bắt đầu đau rồi hả?” Tiêu Sắt Sắt sốt ruột vứt sự khác thường vừa rồi ra sau đầu, vội vàng chạy tới ngồi xuống cạnh giường, ôm lấy đầu Bạch Cố Kiềm để đầu anh gối lên chân mình.

“Anh đừng vò đầu nữa, em xoa bóp giúp anh.”

Cô dịu dàng an ủi, muốn giơ tay ra cản Bạch Cố Kiềm đang tự ngược đãi mình nhưng chỉ mới không chú ý một chút đã bị anh cào một đường. Cũng may móng tay của Bạch Cố Kiềm được cắt gọn sạch sẽ, chỉ để lại một dấu màu đỏ trêи mu bàn tay của cô mà thôi. Tiêu Sắt Sắt không thèm để ý, chỉ nhẫn nại ôm tay Bạch Cố Kiềm lại, vừa dùng một tay khác ấn lêи đỉиɦ đầu cho anh.

Có lẽ là anh cực kỳ đau đớn, từ góc độ của Tiêu Sắt Sắt nhìn qua thì sắc mặt anh lúc trắng lúc xanh, thậm chí có thể thấy được gân xanh nhô ra trêи trán. Điều khác biệt với lần phát tác lúc trước là lần này trong mắt Bạch Cố Kiềm không có ánh sáng, đau đớn khiến cho con ngươi của anh mở to, thất thần nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó trêи trần nhà.

Nhưng cũng may sự an ủi của Tiêu Sắt Sắt cũng không phải là không hiệu quả. Lòng bàn tay mềm mại của cô mang theo hơi ấm, hình thành so sánh rõ ràng với sự lạnh lẽo trêи người Bạch Cố Kiềm. Động tác của cô dịu dàng lại cẩn thậnbtừng li từng tí xoa nắn trêи chỗ vết sẹo, chẳng mấy chốc đã hóa giải đau đớn cho anh.

Con người đau đớn dễ dàng tìm cách làm cho mình thoải mái dễ chịu, ban đầu Bạch Cố Kiềm vốn giãy giụa nhưng càng về sau cũng dần yên tĩnh lại. Thời gian đang lặng lẽ trôi qua, cuối cùng cái trán lạnh buốt của Bạch Cố Kiềm cũng có một chút nhiệt độ.

Hai mắt của anh đang thất thần nhìn vào không trung hơi chớp chớp rồi dần tìm lại lý trí. Anh thoáng ngước mắt lên đã nhìn thấy gương mặt nhỏ tràn đầy lo lắng của Tiêu Sắt Sắt, ánh mắt anh hơi híp lại, trong đó có chút phức tạp.

“A Kiềm, đã khá hơn chút nào chưa?” Tiêu Sắt Sắt khẽ hỏi.

Phản ứng khi nãy của Bạch Cố Kiềm thật sự đã dọa đến cô, bây giờ ngay cả nói chuyện mà cô cũng không tự chủ trở nên cẩn thận hơn.

Biết anh không trả lời, Tiêu Sắt Sắt trực tiếp nâng mặt anh lên truy hỏi: “Không đau thì gật đầu, nếu vẫn đau thì em lập tức gọi điện thoại cho chị của anh. Đám người trợ lý Trương không đáng tin cậy, chắc chắn chị của anh sẽ không bỏ mặc anh.”

Lúc Bạch Cố Kiềm tiếp xúc với tay của cô thì cả người chấn động, trong giây lát khóe môi muốn hạ xuống nhưng sau khi nghe cô nói xong, ánh mắt lại chớp một cái rồi dừng động tác né tránh. Anh nhìn chằm chằm vào Tiêu Sắt Sắt không hề chớp mắt một hồi lâu, sau đó mới khẽ gật đầu với cô.

Tảng đá trong lòng Tiêu Sắt Sắt được thả xuống, thở ra một hơi nặng nề: “Không đau là tốt rồi, nhưng mà bệnh đau đầu này của anh phải trị liệu một chút, nếu không thì lần sau cho dù có là mình đồng da sắt cũng không chịu nổi đâu. Hay là chờ ngày mai em gọi điện thoại cho chị của anh, để chị ấy tìm bác sĩ khám giúp anh nhé.”

Cô vẫn thì thào, không hề chú ý tới sắc mặt dần đóng băng của người trong ngực.

“Không.” Giọng khàn khàn của anh lại cất lên.

“Không cái gì cơ?” Tiêu Sắt Sắt khẽ giật mình, cúi đầu xuống mới phát hiện ánh mắt trừng trừng của Bạch Cố Kiềm, con ngươi trở nên tĩnh mịch: “Anh nói là không cho gọi điện thoại với chị của anh hả? Tại sao chứ?”

Tiêu Sắt Sắt hỏi xong mới nhớ tới phản ứng lần trước của anh lúc nghe thấy giọng nói của Bạch Thơ Ly, trong lòng cũng hiểu rõ.

“Anh cứ có mâu thuẫn với chị ấy như vậy hả? Thật ra chị ấy rất quan tâm anh đó.”

Tiêu Sắt Sắt nói rất nghiêm túc, Bạch Cố Kiềm lại gối lên đùi cô, đôi mắt hơi nheo lại, ánh mắt băn khoăn dừng trêи mặt cô. Anh cũng không gật đầu hay lắc đầu, Tiêu Sắt Sắt bị ánh mắt này nhìn chằm chằm như thế có hơi mất tự nhiên, trong lòng cũng biết anh cố chấp thế nào. Một khi anh đã nhận định chuyện gì đó rồi thì có chín trâu cũng không kéo lại được, vì thế cô quyết định không ép buộc nữa.

“Được rồi, anh nói không gọi thì không gọi thôi, chờ bên ông nội anh đưa ra báo cáo kiểm tra sức khỏe là biết có vấn đề hay không liền.”

Cô đưa tay vuốt đầu Bạch Cố Kiềm theo thói quen: “Vừa rồi đổ mồ hôi làm ướt quần áo rồi, đi, cởϊ qυầи áo ra đi tắm xong ngủ tiếp.”

Bạch Cố Kiềm luôn cài nút sai, lúc cởϊ qυầи áo cũng không mở nút áo theo lẽ thường, nhiều lần xé nát cả quần áo. Tiêu Sắt Sắt hết cách rồi, cô đành phải tự mình giúp đỡ, dần dà dưỡng thành thói quen. Bây giờ cô cũng rất tự nhiên vươn tay cởi nút áo cho Bạch Cố Kiềm như thường ngày, nhưng mà anh lại như bị cái gì đó thiêu đốt một chút, sắc mặt anh thay đổi, ngồi dậy liếc cô một cái, vẻ mặt vô cùng tức giận.

Tiêu Sắt Sắt còn chưa kịp tỉnh táo lại thì anh đã xuống giường, vọt vào phòng vệ sinh, để lại mình cô ngồi nguyên tại chỗ, tay giơ giữa không trung không biết đã xảy ra chuyện gì.

Cô cũng không phải người có phản ứng chậm chạp, rõ ràng cô cảm giác được sau khi Bạch Cố Kiềm tỉnh lại, thái độ của anh đối với cô không còn như lúc trước nữa. Nhớ tới chuyện buổi chiều, tâm trạng cô trở nên rối ren.

“Chẳng lẽ là giận mình?”



Không lâu sau, trong phòng vệ sinh truyền ra tiếng nước ào ào. Tiêu Sắt Sắt ảo não thở dài, đứng dậy mở tủ tìm một bộ đồ ngủ không cần cài nút cho Bạch Cố Kiềm, gõ gõ cửa phòng vệ sinh.

“A Kiềm, em để quần áo của anh trêи giường nhé, lúc ra nhớ mặc vào, đừng để bị cảm.”

Bên trong trừ tiếng nước ra cũng không ai trả lời cô, không biết là có nghe thấy hay không nữa.

Tiêu Sắt Sắt đứng trước cửa mấp máy môi, trong lòng nghĩ: Hôm nay cũng trễ rồi, chờ mai rồi nói tiếp. Nếu như anh thật sự tức giận thì làm cho anh một bữa ăn ngon, với tính tình trẻ con của Bạch Cố Kiềm thì cách này là dễ dụ nhất.

Đã không còn khúc mắc gì nên cơn buồn ngủ lại ập tới lần nữa. Tiêu Sắt Sắt ngáp một cái, đứng ở cửa nói một câu ngủ ngon rồi trở về phòng mình. Lúc đi ngủ cô thường quen với hoàn cảnh tối tăm yên tĩnh, sau khi rửa mặt xong, nằm lên giường không bao lâu đã tiến vào mộng đẹp.



Chất lượng giấc ngủ của Tiêu Sắt Sắt vẫn luôn rất tốt, không biết có phải lần này vì bị chuyện ban ngày dọa sợ hay không mà đến tối cô lại mơ thấy ác mộng.

Đầu tiên là đường phố tối tăm, người đến người đi không ai nhìn thấy cô cả. Sau đó hình ảnh chợt xoay chuyển, tất cả người xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại một mình cô trong ngõ tắt, bóng tối xung quanh cũng đủ để nuốt chửng cô.

Tiêu Sắt Sắt cảm thấy sợ hãi, muốn rời đi nhưng lại không nhấc nổi chân.

Bỗng nhiên cô cảm giác có một ánh mắt lạnh như băng đang nhìn chằm chằm vào mình, vừa quay đầu đã thấy một con báo đột nhiên xuất hiện ở cuối ngõ tắt. Con ngươi màu nâu nhạt tản ra sự nguy hiểm, bước chân chậm chạp lại kiên quyết đi về phía cô.

Tiêu Sắt Sắt vô thức quay người muốn chạy trốn, con báo kia lập tức nhào lên áp đảo cô trêи mặt đất, cảm giác nặng nề áp bức làm cho Tiêu Sắt Sắt không thở nổi, bên tai còn có tiếng thở dốc ồm ồm của nó, không có mùi máu tươi, sạch sẽ mát lạnh như nước ngọt ngày hè.

Nhịp tim của Tiêu Sắt Sắt dâng đến cổ họng, cô cảm giác mình sắp chết đi nhưng con báo kia không lập tức ngoạm lấy cô mà chỉ lè lưỡi ɭϊếʍ láp cổ cô, xúc cảm ấm áp đảo qua như lông vũ, kϊƈɦ thích một tầng da gà…

“Ư…” Tiêu Sắt Sắt nức nở một tiếng, bắt đầu liều mạng giãy giụa…

Nhưng mà trong hiện thực cô cũng đang gặp phải tình cảnh vây khốn như thế.

Dưới ánh sáng mờ tối, một đôi mắt như màu hổ phách vô cùng sắc bén nhìn chằm chằm vào cô gái trêи giường, ánh mắt đầy u ám. Anh chậm rãi vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm cằm Tiêu Sắt Sắt, đầu ngón tay thon dài đẹp mắt bị ánh trăng dát lên một tầng sáng vàng nhưng mặt của cô còn trắng hơn cả tay anh, da thịt trắng như màu sữa bò, sạch sẽ mềm mịn.

Bạch Cố Kiềm có ký ức về gương mặt này, anh vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp cô là ở hiện trường tai nạn giao thông đầy mùi xăng và mùi máu tươi, anh nằm trong vũng máu, vừa mở mắt đã nhìn thấy một cô gái ăn mặc thiếu vải, trang điểm đậm đang tìm kiếm ví tiền của anh.

Người như thế Bạch Cố Kiềm đã gặp rất nhiều, hư vinh tự kiêu, trong mắt chỉ có tiền.

Máu dâng lên cổ họng, anh khó khăn phun ra một câu: “Cứu tôi, cho cô nhiều tiền hơn…”

Anh nói xong cũng không chống đỡ nổi nữa mà ngất đi luôn, ký ức sau đó cũng bắt đầu trở nên xa lạ. Anh trở nên không còn là chính mình, trời xui đất khiến thế nào mà cô gái này cũng trở thành vợ chưa cưới của anh…

Dường như cơ thể của Bạch Cố Kiềm cũng có lưu lại ký ức về đoạn thời gian bị cô ngược đãi, mỗi lần nhớ lại là dạ dày anh cảm thấy khó chịu.

Dưới ánh trăng, đôi mắt màu nhạt nheo lại đầy nguy hiểm, ngón tay thon dài chậm rãi chuyển từ trêи mặt Tiêu Sắt Sắt xuống cổ cô. Cái cổ mảnh khảnh của thiếu nữ rất mềm mại, chỉ cần thoáng dùng sức một chút là có thể khiến cô không thể nào tỉnh lại được nữa.

Dường như Tiêu Sắt Sắt cảm nhận được áp bức nên bắt đầu hơi giãy giụa, nhưng chút sức lực đó ở trong mắt Bạch Cố Kiềm chẳng khác nào là lấy trứng chọi đá. Chỉ có điều, một nửa ký ức khác trong đầu anh lại nói cho anh biết là không thể ra tay.

Bạch Cố Kiềm khẽ nhíu mày nhìn gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc của Tiêu Sắt Sắt, ánh mắt rơi trêи mu bàn tay có dấu ấn đỏ của cô, đó là khi nãy cô an ủi anh, bất cẩn bị anh cào trúng.

Biến hóa này bắt đầu từ khi nào nhỉ? Hình như là vào lúc anh đói xong chóng mặt ngất xỉu, sau đó cô gái này lập tức thay đổi. Cô sẽ nấu cơm đúng giờ, không còn ép anh làm việc nhà, lúc nói chuyện cũng dịu dàng êm tai, hoàn toàn đầu độc bản thân mình khi mất trí nhớ.

Bạch Cố Kiềm gần như không muốn thừa nhận người kia là mình, con người không hề phòng bị chút nào, dễ dàng sinh ra ỷ lại vào cô, coi cô là duy nhất trêи thế giới này. Nhưng rõ ràng cô gái này liên lạc rất cặn kẽ với người kia, rất có thể là bị bọn họ mua chuộc, mang theo mục đích không thể để ai biết.

Sắc mặt của Bạch Cố Kiềm âm trầm như nước, trực giác nói cho anh biết tất cả nhân tố không xác định đều phải bị bóp chết từ trong trứng nước.

Ngón tay anh hơi co lại, trước mắt chợt hiện lên bộ dạng cô bị cảm giác hít thở không thông đánh thức, chắc chắn sẽ giống như bộ dạng lúc hôm nay anh tỉnh lại đã nhìn thấy, mắt và mũi đều đỏ, nhát gan sợ sệt, sau đó vừa vùng vẫy giãy chết vừa tự cho là đúng mà gọi tên gọi kia.

“A Kiềm…” Đôi môi mỏng của Bạch Cố Kiềm khẽ mấp máy, giọng nói khàn khàn của anh làm cho hai chữ này có thêm hương vị lưu luyến.

Xưa nay chưa hề có ai kêu anh như thế trừ người gọi là chị gái kia của anh ra, nhưng từ sau khi bọn họ đoạn tuyệt, đã lâu rồi anh không nghe thấy kiểu gọi này.

Bạch Cố Kiềm hơi thất thần, ánh mắt anh lại rơi xuống trêи mặt Tiêu Sắt Sắt lần nữa. Hô hấp của cô rất cạn kéo theo da thịt dưới tay anh cũng chập trùng, yếu ớt như một con động vật nhỏ bất kỳ lúc nào anh cũng thao túng được.

Trong lòng xoay chuyển ngàn lần, xưa nay Bạch Cố Kiềm luôn hành động quả quyết nhưng nay ngón tay của anh như đông cứng lại, không tiếp tục siết chặt nữa, bắt đầu tự hỏi bản thân.

Có lẽ giữ cô lại vẫn còn hữu dụng, dù sao trông cô cũng không thông minh lắm, hình như cô vẫn chưa hề phát hiện ra bản thân anh đã khôi phục mà còn nghĩ anh bị hồ đồ. Tình hình hiện giờ phức tạp, thay vì tự tạo phiền toái cho mình thì chẳng bằng giữ lại bên cạnh.

Bạch Cố Kiềm nghĩ vậy cũng quyết định thu tay về.

“Tiêu Sắt Sắt…”

Giọng nói trầm thấp của anh thưởng thức cái tên này một chút, khóe miệng hoàn mỹ khẽ nhếch lên dưới bóng đêm.

Một lát sau, bóng người lặng lẽ rời đi trong màn đêm, Tiêu Sắt Sắt vốn còn đắm chìm trong cơn ác mộng thì thú dữ trước mặt đột nhiên biến mất, cô yên tâm trở mình ngủ một giấc thật sâu…

***

Link:

Hôm qua tui làm được gần hết chương rồi mà vẫn không kịp lời gank của má =)) với lại chương này dài hơn mấy chương kia tí nên tui sorry nha:(( Đi học lại rồi nên chỉ có mỗi buổi tối là rảnh thôi, còn 1 chương nữa.