Chương 24.2

Cố Minh Âm hoàn toàn không biết gì về mọi thứ diễn ra trong văn phòng.

Cô bí mật gửi tin nhắn cho Thẩm Dư Tri trong thời gian nghỉ.

[Tiểu Nãi Nhu: Ngày mai là cuối tuần, cậu có muốn ra ngoài đi chơi không?]

[Cố Minh Âm: Đi chứ, cậu nghĩ chúng ta nên đi đâu?”]

[Tiểu Nãi Nhu: Chúng ta có thể đi làm tóc trước, sau đó đi khu vui chơi, cậu cảm thấy thế nào?]

[Cố Minh Âm: Được đó.]

[Tiểu Nãi Nhu: Buổi tối tớ sẽ cùng cậu đi làm thêm, hì hì. (Mãnh hỗ làm nũng.JPG)]

Cuối cùng meme mèo con đã thành công chọc cười Minh Âm.

Cô lưu lại sticker, rồi gõ chữ: [Làm thêm rất nhàm chán, cậu có thể ở nhà chờ tớ.]

[Tiểu Nãi Nhu: Nhưng cảm giác chờ ai đó cũng chán lắm, quyết định thế này đi! Buổi tối chúng ta cùng nhau trở về.]

Cố Minh Âm đang định trả lời được, bỗng nhiên bị ai đó thúc vào khuỷu tay.

“Bạn cùng bàn, crush của cậu đến kìa.” Hà Thao nói với cái giọng như sắp xem kịch hay.

“…?”

Minh Âm ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt đang bị thương của Triệu Mặc Thần đang đi thẳng về phía cô.

Sắc mặt cậu ta âm u, vết thương ở khóe miệng làm tăng thêm vẻ thù địch.

Trước mặt bao người, Triệu Mặc Thần trực tiếp nắm lấy cổ tay Cố Minh Âm, cố gắng muốn kéo cô ra ngoài.

Cố Minh Âm nhíu mày rụt người lại: “Cậu có bệnh à?”

“Ra đây.” Cậu ta dường như đang ra lệnh. “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

“Cút, tôi không muốn nói chuyện cùng cậu.” Sắc mặt Minh Âm tỏ rõ vẻ không kiên nhẫn và chán ghét.

Triệu Mặc Thần nắm càng chặt, từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng.

Bạn học ngồi bên cạnh Hà Thao nhìn Minh Âm một chút rồi lại nhìn Triệu Mặc Thần, cuối cùng đứng lên đẩy hắn ra: “Triệu thiếu gia, cậu đừng có không phân biệt rõ trái phải như thế, người ta không muốn đi với cậu, rốt cuộc cậu xông vào lớp chúng tôi làm gì?”

Ánh mắt Triệu Mặc Thần lạnh lùng, cậu ta thốt ra một chữ: “Cút.”

“Mày.” Nhóc Mập tức giận, cũng không nghĩ lại có trò hay, cậu đứng dậy xắn tay áo lên để lộ cánh tay đầy mỡ, ưỡn ngực. “Sao? Muốn đánh nhau à?”

Triệu Mặc Thần siết chặt nắm đấm, đấm một phát đến mặt Nhóc Mập.

Cố Minh Âm đột nhiên đứng dậy đỡ lấy nắm đấm, trở tay rồi giữ chặt cánh tay, dùng hết sức lực đè cậu ta xuống bàn. Triệu Mặc Thần vốn đang bị thương lại bị đánh một trận, cơ thể mềm nhũn không còn bao nhiêu sức lực, sau khi bị giữ chặt phía sau thì không còn sức lực phản kháng.

Không chỉ Nhóc Mập mà thậm chí cả lớp đều ngây người.

Cố Minh Âm đè một cái tương đương một mình đánh thắng năm giáo bá Nam Sơn!

Cố Minh Âm nhéo gáy Triệu Mặc Thần: “Ai cho phép cậu năm lần bảy lượt làm loạn trên đầu tôi?”

Triệu Mặc Thần mở miệng thở hổn hển.

“Tôi nói một lần cuối cùng, tôi không thích cậu, tôi chán ghét cậu, cậu cùng với đĩa phân khác nhau chính là cậu thiếu cái đĩa, cậu còn trông chờ để tôi đi liếʍ? Cậu nằm mơ đi.”

Tiếng mắng của Cố Minh Âm vang khắp lớp học.

Triệu Mặc Thần lông mi run lên, môi mím lại: “Tôi muốn hỏi cậu một chút, cậu ngày hôm qua tại sao lại giúp tôi?” Cậu ta thật sự không hiểu, nghĩ cả đêm đều không hiểu được.

Kẻ bị Cố Minh Âm đánh đến chấn động não, cô là một nữ sinh nhát gan nếu cùng người khác chạy đi vào thời điểm đó cậu ta có thể hiểu, cho nên cậu ta không chút do dự gánh vác trách nhiệm, hôm nay cậu ta tới đây chính là muốn biết Cố Minh Âm vì sao lại luôn xuất hiện vào thời điểm cậu ta đang xấu hổ nhất.

Cô chắc chắn vẫn còn tình cảm với cậu ta.

Trước kia cô hay theo dõi, chụp lén, lấy lòng bạn cậu, cậu không tin rằng cô nói không thích liền không thích nữa.

Triệu Mặc Thần chỉ muốn biết tại sao cô đột nhiên thay đổi, còn ngày đó rốt cuộc muốn nói cho cậu ta biết chuyện gì? Cô có chuyện gạt cậu ta, cậu ta nghĩ không ra, cái cảm giác khó chịu đến mức cào xé phổi, nói không nên lời.

“Hả?” Cố Minh Âm ngẩn người, “Người khác là mỡ lợn che tim, còn cậu mỡ heo che mặt chắc? Tỉnh táo chút đi, người tôi giúp là Tri Tri.”

“Vì sao?”

“Vì sao? Đi, tôi cho cậu biết vì sao.” Cố Minh Âm thả hắn ra, nắm lấy cổ áo hắn kéo ra ngoài.

Hai người lôi lôi kéo kéo, trên đường không ít ánh mắt nhìn họ.

Triệu Mặc Thần không phản kháng, nghiêng ngả lảo đảo, mặc cho Cố Minh Âm lôi đi.

Cuối cùng đã tới lớp học của Thẩm Dư Tri, cô từ bên ngoài hét to cổ họng: “Tri Tri!!”

Cô gái ngồi ở phía sau giống như một con chó lớn được chủ nhân gọi vui vẻ chạy tới.

“Âm Âm, cậu tìm tớ?”

Thẩm Dư Tri mắt sáng long lanh, trong mắt chỉ có cô, không chú ý đến Triệu Mặc Thần bên cạnh.

Nụ cười trên khuôn mặt “cô gái” là nụ cười trong trẻo, tươi đẹp, đáng yêu mà Triệu Mặc Thần chưa từng gặp bao giờ, từ nhỏ cậu ta vốn quen biết Thẩm Dư Tri, biết rằng “cô ấy” là một cô gái dịu dàng, yếu ớt, hiếm khi lộ ra nụ cười.

Bây giờ lại có biểu cảm hồn nhiên?

Ở trong lớp, Cố Gia Vũ cũng ngây người, từ khi nào mà tiểu thanh mai lại để ý đến cô em gái rẻ mạt của mình thế?

“Ừ, tớ tới đây tìm cậu.” Cố Minh Âm dứt lời buông Triệu Mặc Thần ra.

Thẩm Dư Tri lúc này mới phát hiện sự tồn tại của Triệu Mặc Thần, khẽ nhếch đôi lông mày xinh đẹp, sau đó nở nụ cười tao nhã, “A Thần đang bị thương mà vẫn đến trường sao?”

Triệu Mặc Thần không nói lời nào.

Thẩm Dư Tri thân thiết kéo Minh Âm lại, giọng nói vui vẻ: “Âm Âm, buổi tối chúng ta ăn cơm ở nhà đi, tớ vừa mới học được một món mới, nấu cho cậu ăn.”

“Chúng ta”… “trong nhà”?

Triệu Mặc Thần nhíu mày, “Tri Tri…”

“Gọi tôi là Thẩm Dư Tri hoặc bạn học Thẩm.”

Triệu Mặc Thần: “…”

Triệu Mặc Thần: “Trong nhà là có ý gì?”

Thẩm Dư Tri nhướng mày nhìn về phía Cố Minh Âm: “Âm Âm bây giờ ở cùng tôi, có vấn đề gì sao?

“Ở cùng cậu?”

“Đúng rồi.” Thẩm Dư Tri đảo mắt khinh thường, “Âm Âm thấy tôi cô đơn, đáng thương, nên ở cùng tôi, Âm Âm thật tốt bụng ~”

Cho nên hôm đó Cố Minh Âm đi giúp bạn cùng phòng?

Triệu Mặc Thần nghẹn lời, không thể nói tiếp, cực kì khó chịu.

“Cho nên cậu hiểu chưa?” Cố Minh Âm nhìn hắn, “Người có thể tự tin, nhưng đừng tự mình đa tình.”

Triệu Mặc Thần không nói một lời nào, đôi mắt tràn đầy tơ máu.

“Chúng tôi đi trước đây, A Thần, cậu đang bị thương thì nên ở nhà nghỉ ngơi, đừng gây thêm phiền toái cũng như trêu chọc Âm Âm của tôi.” Nói xong, nắm tay Cố Minh Âm một cách tự nhiên và đưa cô đi.

Bây giờ cách giờ tan học còn hơn hai mươi phút, sân thể dục của trường đầy học sinh đang chơi bóng, hai người tìm một bãi cỏ ngồi xuống, làn gió nhẹ thổi qua đem theo một vài sợi tóc mềm mại của cô.

Cố Minh Âm cảm thấy ngứa, đưa tay lên gãi mặt.

“A Thần lại làm phiền cậu sao? Ngày hôm qua tớ định đi đón cậu, kết quả gặp cậu ta cùng người khác đánh nhau, làm liên lụy đến cậu.” Thẩm Dư Tri lần này không nói dối, tối hôm qua thật sự là cô lo lắng cho Minh Âm nên đi đón cô về nhà, trùng hợp liền xui xẻo như vậy, gặp cậu ta đi mua thuốc lúc nửa đêm.

Điều khiến “cô” bất ngờ là con cưng mong manh của thế giới lại có dũng khí đứng ra bảo vệ “cô”.

Nghĩ đến cảnh ngày hôm qua, Thẩm Dư Tri lại cảm thấy ngọt ngào.

“Không có việc gì.” Cố Minh Âm không mấy để ý.

Thẩm Dư Tri thấy cô không muốn nhắc đến Triệu Mặc Thần, lập tức chuyển chủ đề: “Hôm nay thi có thuận lợi không?”

“Có.” Minh Âm gật đầu, chân thành nói lời cảm ơn, “May mà có bản ghi chép của Tri Tri.”

Được cảm ơn, Thẩm Dư Tri có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi.

“Âm Âm, hồi nãy tớ nói như vậy, liệu cậu có giận không?”

“Vì sao phải giận?”

“Tớ cảm thấy có thể cậu không muốn người khác biết rằng chúng ta đang ở cùng nhau”. Cô rủ mắt xuống, bộ dạng lạc lõng.

Cố Minh Âm hoang mang nghiêng đầu: “Vì sao cậu lại nghĩ như thế?”

Cô cắn môi dưới, nói: “Bởi vì, bởi vì tớ vốn ốm yếu, lại còn là thanh mai trúc mã của A Thần, bọn họ chắc chắn sẽ hiểu lầm cậu.”

Minh Âm theo hỏi: ”Hiểu lầm cái gì?”

Thẩm Dư Tri thở sâu, lấy hết can đảm nói: “Hiểu lầm cậu vì tiếp cận A Thần nên mới giả tạo làm thân với tớ.”

Cố Minh Âm sửng sốt vài giây, lập tức nở nụ cười, vỗ vỗ đầu cô: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy, tớ cũng không thích Triệu Mặc Thần, về sau nếu thật sự có người trước mặt cậu nói như vậy, cậu đừng khách khí, trực tiếp mắng lại.” Minh Âm nghĩ lại, cảm thấy trà xanh nhỏ dịu dàng có thể sẽ không mắng chửi người nên đổi lời, “Cậu có thể gọi điện thoại bảo tớ, tớ sẽ giúp cậu mắng lại.”

Nghe cô nói như vậy, khóe môi Thẩm Dư Tri lập tức nhếch lên.

“Chúng ta có thể chụp ảnh chung được không?” Cô nói, “Tớ muốn cho mọi người biết rằng tớ có một người bạn tốt!”

Khóe mắt Cố Minh Âm cong lên, chủ động đem đầu dựa gần.

Cô vui vẻ bật camera điện thoại lên, khi ngón tay cô bấm nút chụp, Thẩm Dư Tri chu môi hôn lên gương mặt cô.

Tách tách.

Trời xanh, cỏ xanh, đồng phục váy trắng, hình ảnh dường như ngưng lại tại thời khắc này.

Chụp xong ảnh, Thẩm Dư Tri cẩn thận liếc cô, giống như một đứa trẻ làm chuyện xấu.

Cố Minh Âm ngược lại không có phản ứng gì, con gái hôn nhẹ vào mặt hay khoác eo nhau là chuyện bình thường, trừ việc nắm tay nhau trong nhà vệ sinh thì cô đều có thể chấp nhận. Thấy Thẩm Dư Tri đang nhìn cô, liền nói: “Không phải muốn đăng WeChat sao?”

“Tớ, tớ Photoshop cái đã.” Nói xinh Thẩm Dư Tri mở phần mềm Photoshop ra, thuần thục thực hiện các thao tác.

Cố Minh Âm chống đỡ cằm nhìn cô thao tác: “Không phải dùng camera đã có tính năng làm đẹp sao?”

“Cái đó lố lắm nhìn mất tự nhiên.”

Thẩm Dư Tri đầu tiên thực hiện quy trình chỉnh da đơn giản, sau đó thêm bộ lọc, tạo khung ảnh và cuối cùng đăng lên WeChat.

[Tiểu Nãi Nhu: Phòng của mị cuối cùng cũng có một chủ nhân khác nè ~(xoay vòng quanh)]

Bức ảnh của hai người sau khi qua xử lý trông rất tươi tắn và đẹp, mặt Cố Minh Âm trông trắng hơn, đôi mắt long lanh, lúm đồng tiền động lòng người, ngay cả răng khểnh lộ ra trắng đều như kem, trắng đến lóe sáng, một sợi tóc bay tự nhiên ở phía sau, hòa hợp trên bầu trời quang đãng, Thẩm Dư Tri bên cạnh vì hôn cô mà không lộ ra toàn bộ khuôn mặt, khiến cô trở nên xinh đẹp nhất bức ảnh.

Cố Minh Âm nhìn ảnh chụp, nhịn không được mà cảm thán phần mềm Photoshop thật vi diệu.

Cô lưu hình ảnh lại, cũng đăng lên WeChat của mình.

[Hà Thao (Nhóc Mập): Ai đây?]

[Hà Thao (Nhóc Mập): Trong nháy mắt mà đại tỷ cậu đã ở chung với thanh mai trúc mã của Triệu Mặc Thần.]

[Hà Thao (Nhóc Mập): Uổng công tôi lo lắng cho cậu, tôi giận rồi đấy, trừ khi cậu đem phương thức liên lạc của hoa khôi cho tôi thì tôi mới hết.]

Khóe mắt Cố Minh Âm giật giật, đưa đối phương vào danh sách đen.

Bạn của Thẩm Dư Tri có rất nhiều người, chớp mắt liền có hơn mười bình luận.

——Ai đây? Giới thiệu cho tôi với!

——Giúp tôi hỏi chút, bạn cùng phòng của cậu có thiếu nửa kia không.

—— Em gái ơi anh tới đây!

Thẩm Dư Tri bĩu môi, không vui xóa bỏ toàn bộ những bình luận kia.

Tuy nhiên một giây sau, thông báo tin nhắn vang lên.

[Ta là bố của con: Ngày mai đem cô “chân mệnh thiên nữ” đó của con về, bố nhìn xem.]

[Ta là Hoàng Thái Hậu của con: Bạn học Thẩm, bà nói con nghe, nếu bố con không gặp được cô gái đó, thì con chết chắc, tự bản thân mình lo liệu đi.]

Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Thẩm Dư Tri lập tức nhăn nhó.

Minh Âm quan tâm: “Cậu không thoải mái à?”

Thẩm Dư Tri khẽ cau mày: “Bố mẹ muốn tớ đưa cậu về nhà…”

“?”

“Bà nội nói tớ mà không nhanh, nếu mà nhìn không thấy cậu, tớ sẽ chết.”

Cố Minh Âm đắn đo suy nghĩ.

Nguyên chủ hình như có đề cập đến người nhà của tiểu ác độc, bọn họ đều rất nuông chiều hòn ngọc quý này trên tay, biết thiên kim bảo bối thích Triệu Mặc Thần, cố ý đi uy hϊếp nữ chính, ép buộc cô phải rời khỏi Triệu Mặc Thần. Đương nhiên, bất kì vai phụ nào chống lại nữ chính sẽ không hề có kết cục tốt đẹp, đến khi nam nữ chủ tình cảm đã gắn bó cả đời, gia đình của trà xanh nhỏ phá sản chỉ vì một câu của Triệu Mặc Thần.

Minh Âm từ lúc quen biết trà xanh nhỏ thì đã hoàn toàn không tin tưởng vào nhân vật khác trong tiểu thuyết.

Nếu bọn họ có thể đem tiểu ác độc nuôi đến mức đáng yêu và lương thiện như vậy, bản thân họ cũng không xấu tính đến mức đó, có trách thì trách cách hành văn của tiểu thuyết ngược văn cũ rích này thôi.

“Không sao, tớ có thể đi gặp chú dì.”

Thẩm Dư Tri tự nhiên nghĩ đến tính tình không đáng tin cậy của gia đình mình, liền vội vàng lắc đầu: “Quên đi, Âm Âm cậu tốt nhất là đừng cùng tớ trở về.” Bố mẹ và bà nội đều rất điên cuồng, cô sợ rằng sẽ dọa đến Minh Âm, sẽ thật tệ nếu như cô ấy sợ hãi mà không chơi với cô nữa.

“Cô” lo lắng mọi người trong nhà sẽ đuổi gϊếŧ đến đây trực tiếp lên tiếng tại nhóm chat của gia đình: [Không được đến.]

[Tri Túc Thường Lạc (mẹ): Đã xem.]

[Trời cao biển rộng (bố): Đã xem.]

[Xuân về hoa nở (bà nội): Đã xem.]

Thẩm Dư Tri: “…”

Chết tiệt, bọn họ không định ăn thịt “cô” đấy chứ? Nhớ đấy.