Chương 24.1

Cố Minh Âm có thể thấy được cậu thật sự rất lo lắng cho cô nhưng lại sợ cô không thích cậu.

Tiểu Ác Độc hẳn là một người quá cô đơn cho nên mới để ý đến ảm nhận của cô như vậy.

Cố Minh Âm nhón chân lên vỗ vỗ đầu Thẩm Dư Tri, dịu dàng an ủi: “Tôi sẽ không chán ghét cậu. Nhưng mà ngày mai cậu không cần đến nữa, nửa đêm một mình ra ngoài rất nguy hiểm.”

Thẩm Dư Tri như có suy nghĩ, chốc lát nói: “Cậu nói đúng, về sau tớ sẽ không đi đón cậu nữa.”

“Ừ, vậy mới đúng.”

Thẩm Dư Tri: “Tớ sẽ bảo vệ sĩ nhà tớ đến đón cậu.”

Cố Minh Âm: “…” Đây chính là có tiền tùy hứng sao?

Hai người về nhà đã ba giờ sáng, Minh Âm vừa tắm rửa xong nằm xuống, liền thấy Tiểu Ác Độc đang ôm búp bê ở cửa.

“Tri Tri?”

“… Tớ muốn ngủ cùng cậu.” Thẩm Dư Tri nói chuyện không dám lớn tiếng :”Tớ sợ ngủ một mình.” Sau khi đưa ra yêu cầu, đôi mắt Thẩm Dư Tri tràn đầy mong chờ nhìn cô.

Cố Minh Âm cảm thấy cô có lẽ thật sự sợ hãi, không cự tuyệt, chủ động đem giường chia cho “cô ấy” một nửa. Đôi mắt Thẩm Dư Tri sáng lên, đặt búp bê đặt ở trên giường trước, sau đó về phòng ngủ lấy chăn mền và gối, lúc này mới nhanh chóng nằm lên.

Trên người “cô” khá thơm, là hương sữa tắm rất dễ chịu, Minh Âm không kiềm được mà hít vài hơi.

“Ngủ ngon.” Thẩm Dư Tri tắt đèn, ngoan ngoãn nhắm mắt.

“Ngủ ngon.” Cô quay lưng lại, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Chờ cô ngủ, Thẩm Dư Tri bên cạnh lại lặng lẽ mở mắt.

Đôi đồng tử của cậu lấp lánh giữa màn đêm đen kịt, mí mắt hơi run, mắt đào hoa lẳng lặng chăm chú nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Minh Âm. Cô ngủ không thành thật, chăn nhanh chóng bị hất ra, Thẩm Dư Tri thật cẩn thận dém chăn lại cho cô. Thấy Cố Minh Âm vẫn muốn kéo chăn để ôm, liền đem búp bê của mình cho cô ôm.

Búp bê rất mềm, Cố Minh Âm ôm cũng không còn lộn xộn.

Thẩm Dư Tri mím môi cười cười, hơi cọ cọ, nhẹ nhàng áp chán mình vào vai Minh Âm qua lớp chăn bông.

Con cưng của thế giới thật đáng yêu ~

Cậu muốn dán chặt cùng thế giới chi tử vĩnh viễn ~

Bình minh đã lên.

Đồng hồ sinh học khiến Cố Minh Âm dậy từ rất sớm, vị trí bên cạnh đã trống không, cả gối và chăn cũng biến mất.

Minh Âm lười biếng duỗi eo, bò khỏi giường rửa mặt. Không thể không nói giá trị khỏe mạnh tăng lên đã mang lại lợi ích rất lớn. Dù cho có nhịn đến nửa đêm cũng không có bất kỳ cảm giác khó chịu gì.

Cố Minh Âm đi xuống lầu thấy bóng lưng mảnh mai đang bận rộn trong bếp.

Thẩm Dư Tri nghe được động tĩnh lập tức quay đầu lại, nở nụ cười: “Buổi sáng tốt lành nha.”

“Buổi sáng tốt lành.” Cổ họng Minh Âm khàn khàn, bưng ly nước trên bàn uống một hơi cạn sạch.

Thẩm Dư Tri bưng bữa sáng qua, lại đưa cho cô vài viên canxi và vitamin, nói:

“Ngày đó tớ dùng phần mềm kiểm tra sức khỏe của cậu một chút, nói là cậu thiếu canxi và vitamin nghiêm trọng. Từ giờ trở đi mỗi ngày tớ sẽ cho cậu uống hai viên canxi.”

Cố Minh Âm cầm viên canxi, rất nghe lời uống hết.

Ngoài ra, Thẩm Dư Tri còn nấu thêm cháo dinh dưỡng và sữa tươi cho Cố Minh Âm.

Thực ra Minh Âm không thích uống sữa tươi nhưng cô không muốn làm Tiểu Ác Độc thất vọng. Vì thế ngoan ngoãn ăn hết phần của mình, xong việc mới đi xem đánh giá của cốt truyện ngày hôm qua.

Nội dung cốt truyện hai sao tặng cho ba điểm số, bình luận lại tăng hơn nhiều.

Minh Âm vừa ăn sáng xong liền đọc bình luận.

Aaaaaaaaaaaaaaaa cõng rồi!

Aaaaaaaaaaaaa, hai người ngủ cùng nhau, bốn bỏ lên năm chính là kết hôn !

Bách hợp tốt vô cùng nhưng lại không sinh con được.

Hiện tại sinh được, bách hợp lại càng tốt.

Tri Tri không thể ngủ cùng người khác, sẽ mang thai !

Mama không đồng ý Tri Tri ngủ cùng Âm Âm sớm như này! Con vẫn là trẻ nhỏ, không thể!

“…”

???

Đây là cái gì?

Minh Âm chột dạ liếc mắt nhìn Thẩm Dư Tri. Mặt cậu đầu đơn thuần làm Cố Minh Âm cảm thấy tội lỗi khôn tả.

Tiểu Ác Độc thuần khiết như vậy, rốt cuộc trong đầu những người đọc kia đang nghĩ cái gì vậy chứ!

Hệ thống: [ Độ hài lòng của người đọc đối với chương này tăng cao. Cho nên tặng thêm cho ký chủ một điểm. Như thế nào, có phải tui rất tốt không? ]

[ Cút.]

Minh Âm suy nghĩ nên sắp xếp 3 điểm ít ỏi đến đáng thương kia thế nào, mười điểm nợ hệ thống kia cuối tháng trả hết là được. Giá trị khỏe mạnh cũng không cần thêm nữa, vận may và nhan sắc trước giờ đều không ở trong phạm vi cân nhắc của cô.

Suy nghĩ một phen, Minh Âm đem toàn bộ ba điểm thêm vào giá trị trí tuệ.

Giá trị trí tuệ hiện tại là 44, vẫn chưa đủ.

“Tôi muốn vay điểm.”

Hệ thống: [ Mỗi tháng chỉ có thể vay mười điểm, kí chủ còn năm điểm có thể mượn, xin hỏi kí chủ muốn mượn bao nhiêu? ]

“Toàn bộ.” Cô muốn thêm hết vào trí tuệ để dễ ứng phó với cuộc thi sắp tới.

Hệ thống: [ Kí chủ nợ tổng cộng mười điểm. Trước cuối tháng phải trả lại hai mươi điểm, cô chắc chưa?”

Cố Minh Âm không chút do dự: “Chắc chắn.”

Hệ thống: [ Đã gửi, ký chủ vui lòng kiểm tra và nhận. ]

Điểm số đã đến sổ, Cố Minh Âm lập tức thêm vào giá trị trí tuệ.

“Tôi muốn hỏi giá trị trí tuệ của những người khác trung bình là bao nhiêu?”

Hệ thống: [ Giá trị trí tuệ của người bình thường là trong khoảng 40-50, thiên tài khoảng 70-90, số rất ít nhân tài có thể đạt tới 100. Nếu kí chủ thật sự có thể đem trí tuệ tăng lên tới 100*, vậy cô sẽ trở thành người thông minh nhất trên thế giới.]

(* Cái này không phải chỉ số IQ đâu nên mọi người đừng thắc mắc nha.)

Nhưng mà đây là không thể nào, vì để thế giới cân bằng. Bọn họ tuyệt đối sẽ không để giá trị của kí chủ vượt qua hoặc cao hơn. Theo nội dung cốt truyện hoàn thiện, kí chủ có thể lấy trị số cũng sẽ bị giảm bớt tương ứng.

Cố Minh Âm trầm mặt.

Nói như vậy bây giờ là chỉ số thông minh của nàng đang ở mức bình thường, vậy hiểu rõ đề thi có thể không cần lo lắng.

Hai người đến trường học, theo thường lệ tách ra trước tòa nhà dạy học.

Lúc gần đi Thẩm Dư Tri đem vở ghi chú đưa cho Cố Minh Âm: “Đây là ghi chú cho buổi kiểm tra hôm nay, phần trọng điểm tớ đều đánh dấu bằng chữ đỏ. Lúc cậu tự học có thể xem qua.”

“Cám ơn Tri Tri.” Cố Minh Âm nhận lấy vở ghi chép, mặt trên dán mấy tấm thϊếp giấy hoạt hình đáng yêu.

Thẩm Dư Tri hướng về phía cô làm một tư thế cố lên, khích lệ nói: “Âm Âm, cậu không cần khẩn trương. Tớ khẳng định là cậu có thể thi tốt, cố lên!”

“Ừ!” Cố Minh Âm gật đầu, ôm chặt cuốn ghi chép đi về lớp.

Vừa tách ra, Hà Thao lại không biết xấu hổ lại gần đáp lời: “Cố Minh Âm, cậu còn nhớ rõ cá cược của chúng ta chứ?”

“Nhớ.” Cô nói, “Nếu tôi thi được 500 điểm trở lên, cậu sẽ làm tư thế trồng chuối và dập đầu nhận tôi làm cha.”

Hà Thao khinh thường rầm rì: “Đừng có nổ, ai dập đầu ai còn không biết đâu.” Lấy trình độ trung bình của ban phổ thông và thành tích thi lần trước của Cố Minh Âm. Dù có Thiên Vương lão tử đến thì cô cũng không có khả năng thi được 500 điểm trở lên.

Cố Minh Âm không có đáp lại hắn, chuyên tâm đọc vở ghi chép.

Chữ viết của Tiểu Ác Độc thanh tú, logic chặt chẽ, trọng điểm đều dùng bút đỏ đánh dấu, phía dưới còn viết chú thích. Thậm chí còn vẽ hình người chibi nhỏ ở chỗ trống.

[ Loại đề này đều là cạm bẫy, Âm Âm phải cẩn thận. ]

[ Cố gắng lên Âm Âm, còn lại đề cuối cùng này thôi. ]

[ Đây chính là trọng điểm, Âm Âm không được sơ ý nha! ]

[ Ngôi sao may mắn tặng cho cậu, cố gắng lên! Cố gắng lên!]

Mỗi mặt sau một đề đều có một bé chibi cầm biểu ngữ cổ vũ. Thần thái bé chibi không đồng nhất, nội dung trong khung thoại cũng không giống nhau.

Những bé chibi này quá mức đáng yêu. Cô không nhịn được, thình lình cười ra tiếng làm nhóc Mập hoảng sợ.

Hà Thao hoảng sợ nhìn cuốn ghi chú lại nhìn Cố Minh Âm: “Bạn cùng bàn, không phải là cậu học đến ngốc luôn rồi?”

“Không có.” Cố Minh Âm điều chỉnh tốt cảm xúc, khép lại cuốn ghi chép. “Sắp vào lớp rồi, Quả Óc Chó* cậu cũng nên ôn tập đi.”

(* Hà Thao với Quả Óc Chó đồng âm)

“Thôi dẹp đi, tôi cũng chẳng nước tới chân mới nhảy.” Nói xong hắn lấy ra một quyển truyện tranh trong ngăn kéo ra đọc trộm.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, cuộc thi chính thức bắt đầu.

Môn thi thứ nhất là toán, bài thi có rất nhiều mục đều đã được Cố Minh Âm lướt qua nhiều lần, hai đề lớn phía dưới cũng được Thẩm Dư Tri đánh dấu nội dung. Cô nắm chắc phần thắng, nhanh chóng viết. Thời gian thi vẫn còn 30 phút.

Cố Minh Âm lại tỉ mỉ kiểm tra bài thi một lần, xác nhận không có sai lầm mới gục xuống bàn ngủ bù.

Cô ngủ trắng trợn không kiêng nể, làm giáo viên giám thị âm thầm lắc đầu.

“Thời gian đến, nộp bài thi.”

Minh Âm còn chưa tỉnh, khi tất cả bài thi đều đã được nộp thì cô vẫn ngủ ngon lành.

Mắt thấy giáo viên muốn nổi giận, Hà Thao vội vàng lay cô một phen, nhỏ giọng nhắc nhở: “Bạn cùng bàn, nộp bài thi.”

Cố Minh Âm xoa xoa mắt, đem bài thi đưa qua.

Những môn thi sau cũng tương tự. Mỗi lần thi đều là làm xong nhanh chóng và ngủ. Đợi khoa thi xong, các thầy cô ở văn phòng lại nghị luận.

“Làm đề mười phút, ngủ hết ba giờ. Trước đó tôi còn cảm thấy đứa nhỏ này rất nghiêm túc.” Giáo viên dạy số học biên nói, thanh âm khó tránh khỏi thất vọng.

Ban học sinh phổ thông muốn thiên phú không có thiên phú, cần cố gắng cũng không cố gắng. Thật vất vả mới có một học sinh nghiêm túc học tập, tự nhiên bọn họ cũng sẽ chú ý nhiều hơn. Nhưng biểu hiện hôm nay của Cố Minh Âm làm các thầy cô rất thất vọng, là loại hy vọng bị thất vọng đánh bại.

“Thôi vậy, không gây chuyện đã là tốt rồi.” Giáo viên tiếng Anh an ủi, tay đυ.ng đến bài thi Cố Minh Âm.

Chữ của cô sạch sẽ chỉnh tề, xinh đẹp giống như chữ in. Mặc dù có vài câu làm sai nhưng đa số đều đúng.

Giáo viên tiếng Anh lại lật xem mấy đề phía dưới, trố mắt.

“Thầy Lưu, tôi thấy đứa nhỏ này không giống như là không chăm chú đâu, đề này… Em ấy đều làm đúng rồi .”

“Bên này cũng vậy, đa số đều đúng.”

Giáo viên chủ nhiệm dạy toán không nói gì chỉ nhìn chằm chằm đề thi từ nãy lên tiếng.

Nếu như không thống kê nhầm thì lần này Cố Minh Âm hẳn là có thể thi được 500 điểm trở lên. Đối với ban học sinh phổ thông mà nói, thành tích này đã là vô cùng hiếm có rồi.