Chương 20

Edit: Lãnh Tử Dạ

Beta: Ỉn & An An

_

Hệ thống: [ Trời ơi, trà xanh nhỏ đáng yêu chết mất. Kí chủ, cô nhanh chóng gọi thêm vài tiếng bảo bối đi.]

Cố Minh Âm: [ cút. ]

Cô tức giận nói khiến hệ thống nghẹn một đống lời muốn nói, phát hiện trà xanh nhỏ trừ khuôn mặt đỏ ửng ra thì không có mặt gì khác thường. Nhất thời cô cũng không đem đoạn nhạc đệm nhỏ này để ở trong lòng.

Cố Minh Âm lặp lại vấn đề vừa rồi: “Cậu còn chưa nói cho tôi biết, con gấu kia có phải thật sự đắt tiền như vậy không?” Cố Minh Âm đời trước cùng đời này cộng lại cũng không thể biến thành kẻ có tiền, cũng không lý giải được “cô ấy” tiêu nhiều tiền như vậy chỉ để mua một con gấu. Nếu giá cả là thật thì cô có lỗi rất lớn!

Nghĩ đến việc này, tâm tình của cô trở nên nặng nề.

Thẩm Dư Tri cúi đầu hai tay chọc chọc vào nhau, “Cũng, cũng không có nhiều lắm mà ~ “

“Cái gì?” Cố Minh Âm không khống chế được sự sợ hãi, “Thật, thật sự là 100 vạn?”

“Không, không khoa trương như vậy.” Thẩm Dư Tri che miệng Cố Minh Âm.”Tiền đều là do bác tớ trả giúp, tớ không phải trả, thật đấy.”

Đầu Cố Minh Âm có chút choáng váng.

Rồi xong, vậy mà cô lại làm hỏng thứ đồ chơi đắt giá như thế.

Nhìn mặt Cố Minh Âm giống như cuộc sống này không còn gì luyến tiếc nữa, Thẩm Dư Tri luống cuống nắm chặt góc áo. Đuôi mắt hơi phiếm hồng:

“Âm Âm, cậu sẽ không vì tớ có tiền nên không muốn làm bạn với tớ nữa chứ ?”

Cố Minh Âm cố nén đau lòng: “Tôi chẳng qua cảm thấy đồ đắt tiền như vậy thật xấu số rơi vào tay tôi, làm tôi tan nát cõi lòng.”

“Cũng có sao đâu, loại này ở nhà tớ đều ném chơi.” 100 vạn đối với Thẩm Dư Tri mà nói thì không thấm vào đâu. Dù sao ngay cả dây xích chó nhà bọn họ đều dùng hàng limited, quý giá cực kì.

Chó nhà họ còn quý giá như vậy, cho Cố Minh Âm một con gấu chừng trăm vạn thì tính là gì.

“Cậu đừng để ở trong lòng.” Thẩm Dư Tri dùng giọng nói ôn nhu an ủi.

Chớ để ở trong lòng? Vậy mà “cô” không cho cô đem 100 vạn để trong lòng ?

Gương mặt Thẩm Dư Tri ung dung nhẹ nhàng, nhưng Cố Minh Âm lại là từng trận đau tim: “Thẩm Dư Tri, vì sao cậu lại đưa vật trân quý như vậy tặng cho tôi?” Nếu cô sớm biết giá cả chắc chắn sẽ không lấy. Đồng thời cô càng kinh ngạc vì Thẩm Dư Tri vung tiền như rác.

Cố Minh Âm tự hiểu rằng hai người quen biết nhau chưa đến mức gọi là tri kỷ. Coi như là nhà bọn họ có tiền, cũng sẽ không nên không nói hai lời đã đem con gấu số lượng có hạn sang trọng kia mạnh mẽ tặng cho cô.

“Âm Âm, sao cậu lại so sánh chính mình với đồ vật?” Cậu nói.

“Rõ ràng là cậu còn trân quý hơn so với món đồ chơi. Cậu thích thì tớ sẽ đưa cho cậu, đồ chơi không phải là để cho người khác vui vẻ sao?”

Cố Minh Âm không nói gì.

“Được rồi, chúng ta mau trở về thôi.” Thẩm Dư Tri nắm chặt tay Cố Minh Âm. “Dù gì thì chúng ta phải giải quyết vấn đề này trước đã nha.”

Không thể không nói “cô gái nhỏ” thật là biết làm nũng, ngoắc ngoắc ngón tay đã làm Cố Minh Âm dễ chịu hơn rất nhiều.

“Cô” nói đúng, việc này phải giải quyết trước. Nếu đã như vậy, càng không thể để mấy người kia đẹp mặt!

Cố Minh Âm hít thở sâu, lần nữa trở lại tâm trạng ban đầu.

Kể từ khi biết giá cả của con gấu kia, người nhà bao gồm cả Chu Hiểu Hiểu đều dè dặt. Ngay cả cảnh sát cũng không dám cười nữa khi nhìn án kiện lần này.

“Cháu có thể giải quyết riêng nhưng cháu có vài yêu cầu.”

Lời nói của Cố Minh Âm vang lên, lập tức nhận được những ánh mắt chờ mong của người lớn.

“Không sao cả bạn học Cố, cháu cứ việc đưa ra ý kiến đi, chúng ta sẽ nghe.” Cha mẹ Xa Hân Duyệt so với mẹ Chu càng hiểu lý lẽ hơn. Chỉ cần con gái không phải gánh trách nhiệm hình sự, xử lý như thế nào bọn họ đều có thể tiếp nhận.

Đã đến nước này, Cố Minh Âm cũng không lòng vòng, thẳng thắn nói: “Con gái bác đã khiến cho cháu bị tổn thương tâm lý, cháu có thể không khởi tố. Nhưng các bạn ấy bắt buộc phải rời khỏi cuộc sống sinh hoạt của cháu.”

Ý tứ rất rõ ràng, cô muốn những người đó chuyển trường.

“Đây là điều thứ nhất. Điều thứ hai, Chu Hiểu Hiểu và Xa Hân Duyệt cần tiến hành bồi thường tương ứng với tổn thất đã gây ra cho cháu. Về phần bồi thường tiền phân chia như thế nào, đó chính là việc của mấy người.”

“Thứ ba, hai cậu ấy phải công khai xin lỗi, cháu không nghĩ chuyện này sẽ nhẹ nhàng coi như xong.”

“Nếu mọi người không làm được, cháu chỉ có thể…”

Nghe câu từ mạnh mẽ, người nhà bọn họ biết vậy nên khẩn trương, vội vàng chen vào nói:

“Có thể có thể, cháu đưa ra yêu cầu gì chúng ta đều có thể làm. Về phần bồi thường, hai nhà chúng ta mỗi người một nửa chuyển vào tài khoản của cháu, cháu thấy có được không?”

“Không cần.” Cố Minh Âm nói.

“Tiền của con gấu mọi người cứ đưa cho Thẩm Dư Tri, mọi người chỉ cần bồi thường đồ trong hành lý của cháu. Tổng cộng tiền đồ trên dưới 500, mọi người chia đều đưa cho cháu.”

500…

Chia đều ra không phải là 250* sao…

(*250 còn có nghĩa mắng người khác ngốc nghếch, ngu đần.)

Hai vị phụ huynh hai mặt nhìn nhau, mơ hồ cảm thấy Cố Minh Âm đang cố ý trào phúng.

Gia đình của Xa Hân Duyệt và Chu Hiểu Hiểu cố nén không vui, mỗi người chuyển 300 nhân dân tệ cho Minh Âm. Cô nhướn mày không giải thích nhiều làm gì.

“Bạn học, sau khi trở về chúng ta sẽ làm thủ tục chuyển trường, cháu thấy…”

Cố Minh Âm cất điện thoại lại, nghiêm mặt: “Còn có của Thẩm Dư Tri là 100 vạn.” Hành lý của cô chỉ là vấn đề nhỏ, con gấu của Thẩm Dư Tri mới là vấn đề lớn. Đừng tưởng rằng nói xin lỗi là có thể cho qua.

Hai người lớn liếc nhau, cười cười và bắt đầu thương lượng: “Bạn học, 100 vạn cũng không phải số tiền nhỏ. Tài khoản nhà chúng ta tạm thời không có sẵn nhiều tiền như vậy cho nên có thể…”

“Ồ.” Cố Minh Âm lạnh lùng đánh gãy lời nói, cầm lấy giấy bút trên bàn viết hai tờ giấy nợ.

“Nếu hai bác không có sẵn tiền, vậy ký cái này trước đi, nhân tiện có chú cảnh sát ở đây. Có thể làm chứng cho chúng ta.”

Sắc mặt mẹ Chu một lời không nói hết, bà ta cứng rắn áp chế lửa giận trong lòng. Cầm lấy bút nhanh chóng ký tên mình xuống.

Bên người nhà Xa Hân Duyệt thấy mẹ Chu ký cũng theo đó ký tờ còn lại.

Cố Minh Âm đem giấy nợ nhét vào tay Thẩm Dư Tri. Động tác này làm mẹ Chu lên tiếng cười nhạo:

“Người lớn nhà cháu có biết cháu giao một vật như thế cho bạn chưa ?”

Ngôn ngữ trong miệng mẹ Chu nồng đậm sự châm chọc. Thẩm Dư Tri xem như không nghe thấy, nhu thuận ngồi ở trên ghế, dịu dàng nhỏ nhẹ nói:

“Bác lạ thật đấy, cháu kết bạn thì ông nội cháu để ý làm gì? Chẳng lẽ Chu Hiểu Hiểu kết bạn đều phải thông qua bác trước sao?” Nói xong cậu liếc Xa Hân Duyệt, giọng nói như cũ vẫn đơn thuần đáng yêu.

“Vậy ra bác cũng thật dễ dàng, chẳng trách Chu Hiểu Hiểu có nhiều bạn bè tốt như vậy~” Âm cuối cố ý kéo dài tràn ngập ý tứ sâu xa.

Cho dù là ai đều có thể nghe ra trong lời nói của Thẩm Dư Tri đều có ý khen nhưng không chân thật một chút nào. Có thể thấy mẹ Chu và người nhà Xa Hân Duyệt đều tức giận không nhẹ.

Cố Minh Âm thấy bọn họ xấu hổ nhưng chỉ biết bất lực ngậm miệng không phản kháng. Không thể không nói trà xanh nhỏ thay cô chơi một trận như thế làm tâm tình của cô vô cùng vui sướиɠ.

Chuyện giờ đã giải quyết, Cố Minh Âm cũng không có lý do tiếp tục ở lại, cô kéo vali đứng dậy: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì cháu về trường học, rất cảm ơn các chú cảnh sát đã giải quyết, cũng vất vả cho các bác đến đây một chuyến rồi.”

Ba mẹ bọn họ đang nổi nóng, Chu Hiểu Hiểu và Xa Hân Duyệt cũng không để ý tới Cố Minh Âm, cho nên trừ cảnh sát ra thì không có ai trả lời.

Cố Minh Âm cũng không để ý, ký xong thư giải hòa thì cùng Thẩm Dư Tri đi khỏi sở cảnh sát.

**

Ngoài cổng, người đi đường thưa thớt, Cố Minh Âm đi đến một nơi hẻo lánh kiểm tra những đồ còn có thể sử dụng trong hành lí. Phần lớn đồ dùng đã bị phá hỏng hoàn toàn. Cố Minh Âm đem những đồ bị phá hư vứt vào thùng rác, đi đến bên cạnh “cô”, Thẩm Dư Tri tiếc nuối: “Những quần áo kia rõ ràng là mới mua, đều bị lãng phí hết.”

Xa Hân Duyệt đoán chừng cũng nhìn ra đó là quần áo mới cho nên mới cố ý phá hư triệt để.

Cố Minh Âm lắc đầu: “Không có việc gì, dù sao cũng không nhiều tiền, huống chi bọn họ cũng có bồi thường.” Cô nghèo túng, lúc ấy chọn bộ đồ rẻ nhất mà mua, hai bộ mua chưa đến 200 tệ.

“Thật xin lỗi cậu Minh Âm.” Thẩm Dư Tri cắn cắn cánh môi. Trên mặt không có sự đắc ý như lúc nãy đối với mẹ Chu, biểu cảm áy náy.

“… Nếu tớ biết những người đó sẽ khi dễ cậu. Hôm nay chắc chắn tớ sẽ không sinh bệnh.” Nói xong “cô” cúi đầu, cô nhìn hàng lông mi cong dài trên làn da trắng bệch có chút tái xanh vì sinh bệnh của “cô” liền nảy lên sự đau lòng .

Bộ dáng nhận sai của “cô” rất ngoan ngoãn, rất giống một con cún thút thít tủi thân. Cho dù Cố Minh Âm có sắt thép đến cỡ nào cũng sẽ cảm thấy “cô bé” trước mắt quá là đáng yêu.

Lòng bàn tay Cố Minh Âm hơi ngứa, theo bản năng nhón chân lên tranh thủ xoa xoa đỉnh đầu “cô”: ” Đừng có nói nhảm, sinh bệnh cũng không phải là việc mà cậu có thể khống chế được.”

Đầu ngón tay cô rất mềm mại, tựa như cây cọ nhẹ nhàng quét qua quét lại trên đỉnh đầu Thẩm Dư Tri. Gương mặt của Thẩm Dư Tri nghẹn đỏ ửng. Hai mắt ướt sũng nhìn trước mặt cô. Đôi mắt kia rất sáng, có đôi chút mắc cỡ. Cố Minh Âm ngại ngùng cười, vội vàng thả tay xuống, ho nhẹ : “Xin lỗi.”

Thẩm Dư Tri khom lưng tới gần: “Tóc của mình không sao đâu.”

Hơi thở của “cô gái nhỏ” ấm áp sát gần bên tai, giống như là có người dùng đuôi mèo đong đưa khẽ quét qua lại ở trên tai, vừa ngứa vừa thẹn thùng. Cố Minh Âm lập tức đỏ mặt, vội vàng giữ khoảng cách với Thẩm Dư Tri.

Ý cười của Thẩm Dư Tri càng sâu, sắc mặt không chút thay đổi chuyển đề tài: “Chúng ta về trường trước đi, đến cuối tuần rảnh rồi lại cùng cậu đi dạo phố.”

“Được.” Cố Minh Âm không từ chối, nhưng lại cảm thấy kỳ quái, nghi ngờ hỏi, “Thân thể của cậu không sao chứ?”

“Là bệnh thường gặp thôi. Sáng nay nghỉ ngơi xong là ổn rồi, Âm Âm không cần lo lắng.”

Cố Minh Âm thấy cậu trừ sắc mặt tái nhợt ra thì còn lại bình thường không có gì khác, vì thế cũng yên tâm.

**

Hai người đi vào trường vừa lúc tiếng chuông tan học vang lên.

Toàn bộ nhất trung Nam Sơn nguyên một buổi sáng đều xì xào bàn tán về xung đột giữa Cố Minh Âm và Chu Hiểu Hiểu. Hiện giờ thấy hai người trở về, có thể thấy được những ánh mắt đổ dồn vào cô và bàn luận xôn xao.

Cố Minh Âm về lớp thu dọn cặp sách, vừa dọn xong đi ra thì đυ.ng phải hai người Chu Hiểu Hiểu và Xa Hân Duyệt.

Hốc mắt Xa Hân Duyệt đỏ bừng, hiển nhiên là vừa khóc xong.

Chu Hiểu Hiểu ngược lại bình tĩnh hơn nhưng ánh mắt nhìn cô lại mang theo hận ý rõ ràng.

Cố Minh Âm không nói lời nào, kiên nhẫn đợi bọn h chủ động mở miệng.

“Cố, Cố Minh Âm…” Xa Hân Duyệt siết chặt nắm đấm, đứng dậy.

Thấy vậy, học sinh hai bên chuẩn bị đi vào nhà ăn sôi nổi dừng bước vây quanh xem trò hay.

“Thật… Thật xin lỗi.” Cô ta thút tha thút thít nói xin lỗi, vừa nói vừa khóc,

“Tớ không nên cố ý làm hư đồ của cậu, cũng không nên… Không nên nói xấu cậu trên diễn đàn. Đều là lỗi của tớ, toàn bộ đều là do tớ gây ra. Thật xin lỗi, xin cậu tha thứ cho tớ.”

Cục cảnh sát đã giáo huấn cho Xa Hân Duyệt nhận thức rõ ràng về sai lầm cô ta phạm phải. Khi quay về thì tiếng bàn tán ra vào của các học sinh cũng làm cho cô ta tổn thương. Dù có thế nào cô ta cũng sẽ không ở trường này nữa. Cho dù Cố Minh Âm không đề cập tới những yêu cầu kia, cô ta cũng sẽ chủ động rời đi.

Hiện tại…

Xa Hân Duyệt chỉ hy vọng Cố Minh Âm có thể tha thứ cho cô ta để cô rời đi không quá mất mặt.

Xa Hân Duyệt nói xong, Chu Hiểu Hiểu cũng đứng ra theo. Cô ta không khóc sướt mướt giống như Xa Hân Duyệt. Mặt không có chút biểu cảm hối lỗi, ánh mắt tràn ngập khinh thường: “Cố Minh Âm, thật xin lỗi. Tôi không nên giật dây người của tôi bắt nạt cậu. Loại việc này về sau tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa.”

Lời được nói ra, xung quanh xuýt xoa kinh ngạc ồ lên.

“Ý gì, là Chu Hiểu Hiểu sai Xa Hân Duyệt làm?”

“Chắc là không đến mức đó đâu nhỉ?”

“Cái gì mà không đến mức đó, cậu không thấy bọn họ đều bị cảnh sát mang đi à. Nếu Cố Minh Âm không báo cảnh sát, không biết chừng sẽ bị bắt nạt thành thế nào nữa.”

“Bình thường nhìn Xa Hân Duyệt rất ngoan. Không nghĩ tới lại có thể làm ra loại việc này…”

“Quả thật nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài.”

“Cô ta vẫn cùng Chu Hiểu Hiểu chơi cùng với nhau, có thể là người tốt gì…”

“…”

Thanh âm thảo luận xung quanh càng lúc càng lớn, ánh mắt nhìn Xa Hân Duyệt cũng càng thêm khinh miệt. Xa Hân Duyệt chưa bao giờ nhận những lời nói xấu cay nghiệt như vậy, mệt mỏi tủi thân và xấu hổ xen lẫn, lại không nhịn được mà khóc.

Cố Minh Âm lẳng lặng nhìn hai người, một lát sau đáp lại: “Ừ.”

Hai người chờ một lúc thì chỉ còn lại bóng lưng Cố Minh Âm lạnh lùng rời đi.

“Minh Âm.”

Cố Minh Âm vừa mới đi hai bước, bị người chặn trước dùng lực kéo lại.

Cố Tịch Nguyệt ánh mắt tràn đầy khẩn cầu nhìn cô.

“Hiểu Hiểu và Hân Duyệt cũng là vì em cho nên mới xúc động làm ra loại việc này. Các cậu ấy cũng đã nói xin lỗi, chị tha thứ cho các bạn ấy có được hay không? Đừng để bọn họ chuyển trường…”

Một vài câu nói của Cố Tịch Nguyệt đem tất cả trách nhiệm đều đổ tội lên đầu cô. Cố Minh Âm khiến cho bọn họ chuyển trường ngược lại trở thành người xấu.

Cố Minh Âm khó chịu hất tay Cố Tịch Nguyệt ra, cái nắm tay của cô ta làm tay cô đỏ lên một mảng, có thể thấy được lực nắm mạnh đến đáng sợ.

Cô cười đầy thâm ý: “Nếu cô nói chị em vì cô mới làm. Vậy không bằng cô thay hai người đó chuyển trường đi.”

Khuôn mặt Cố Tịch Nguyệt biến sắc.

Cố Minh Âm cười như có như không: “Cô chủ động chuyển trường, tôi sẽ không bắt hai người đó rời đi, thế nào?”

Mặt Cố Tịch Nguyệt tái nhợt không có chút máu, không đáp lại.

Cố Minh Âm nhẹ nhàng nói tiếp: “Không làm được? Không làm được thì đừng ở chỗ này giả nhân giả nghĩa nói đạo lý như Đường Tăng. Tôi còn nghĩ trên người cô có thể ban phát chút thiện tâm để miễn tội cho bọn họ đấy chứ.”

“Minh, Minh Âm, em chỉ là…”

“Âm Âm.” Một giọng nói mát lạnh đột nhiên vang lên ngắt lời Cố Tịch Nguyệt chưa kịp nói hết.

Thẩm Dư Tri đi qua đám người, thân thiết kéo cánh tay Cố Minh Âm. Môi nở nụ cười dịu dàng động lòng: “Chúng ta cùng tới nhà ăn đi, đến trễ sẽ không còn chỗ ngồi đâu.”

“Được.”

Thẩm Dư Tri vui vẻ, ý cười trở nên thâm thúy: “Lạ thật nha, hai người kia không phải là do cố ý phạm tội bị mời đi khỏi trường sao, tại sao còn chưa đi?”

Chu Hiểu Hiểu và Xa Hân Duyệt bị điểm danh xấu hổ vô cùng, lập tức cúi thấp đầu xuống.

Cố Tịch Nguyệt không hài lòng kiếm cớ, lập tức vì chị em giải thích: “Tri Tri chị chớ nói lung tung, các bạn ấy không có phạm tội.”

“Hử?” Thẩm Dư Tri nhíu mày, “Ý của cô là phá hư tài sản cá nhân giá trăm vạn của người khác không tính là phạm tội? Không tính phạm tội thì tính là gì? Cô làm từ thiện à?”

Trăm, trăm vạn?

Cố Tịch Nguyệt trừng lớn mắt.

Sao có thể?

Tiền tiêu vặt mỗi tháng của Cố Minh Âm chỉ có hơn một ngàn. Sau này bởi vì có quan hệ với Triệu Mặc Thần nên một đồng cũng không có. Người trong nhà cũng không cho cô mua đồ xa xỉ gì. Chỉ có một ít món đồ chơi đều là cô ta không muốn nên cho.

Cố Minh Âm ở đâu ra có đồ vật giá trị cả trăm vạn.

Cố Tịch Nguyệt nhìn sau lưng mình, hai người kia đều không có ý tự giải thích cho mình. Hiển nhiên cô ta đã nhận định được là mình kiếm cớ gây sự.

“Bạn học Cố Tịch Nguyệt rất kinh ngạc sao? Cũng đúng, dù sao cô cũng không hiểu rõ.” Thẩm Dư Tri quyến rũ trêu đùa mấy lọn tóc, nhìn sắc mặt Cố Tịch nguyệt trắng bệch nói.

“Lại nói tiếp, hai bạn thân chí cốt này của cô cũng là vì cô. Gia cảnh nhà bọn họ chỉ có một mình cô là tốt nhất, không bằng cô chia sẻ tiền bồi thường với hai người bọn họ đi?”

“Được…” Cố Tịch Nguyệt cắn môi, “… Nhưng các bạn ấy đều đã nói xin lỗi.”

Thẩm Dư Tri cũng không nói hết, chỉ thản nhiên nói: “Tịch Nguyệt, tôi vẫn luôn không hiểu, rõ ràng Minh Âm mới là người nhà của cô. Vì sao cô lại không nói giúp cho Minh Âm mà lại nói cho người ngoài. Hiện tại chị em tốt của cô làm loại việc này, một câu xin lỗi cũng không muốn nói? Cô thật sự rất kỳ cục, khiến cho người ta đều cho rằng là cô xui khiến hai người…”

Thẩm Dư Tri dường như không nghĩ đến chính mình sẽ nói ra những lời nói này. Vội vàng che miệng lại, đôi mắt xinh đẹp nhanh như chớp xoay hai vòng, lập tức chớp mắt mấy cái, mặt đầy vô tội: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, là tôi nói lung tung.”

“Bình thường Tịch Nguyệt quan tâm Minh Âm như vậy. Tại sao lại để bạn tốt bắt nạt Minh Âm? Dù sao cô ấy cũng chỉ là một cô bé mồ côi từ vùng quê hẻo lánh đến, có thể uy hϊếp được cô điều gì.” Nói xong, Thẩm Dư Tri kéo Cố Minh Âm nghênh ngang rời đi.

Không thể không nói lần này cậu ám chỉ rõ ràng khiến người có tâm suy nghĩ nhiều hơn.

Học sinh toàn trường đều biết quan hệ giữa Cố Tịch Nguyệt và Chu Hiểu Hiểu rất tốt. Chu Hiểu Hiểu luôn nghe theo sai bảo của Cố Tịch Nguyệt, chỉ đâu đánh đó. Cô ta cùng Cố Minh Âm không oán không hận, vì sao mỗi ngày đều vô tình hoặc cố ý tìm Cố Minh Âm gây phiền phức? Hôm nay lại trực tiếp tìm người phá hư đồ dùng trong hành lý.

Nếu Cố Tịch Nguyệt không có lén lút làm gì, có quỷ cũng không tin .

Lập tức có không ít ánh mắt nhìn Cố Tịch Nguyệt dần dần thay đổi. Bọn họ đã không tin Cố Tịch Nguyệt giống như vẻ bề ngoài vô tội như vậy.

Cố Tịch Nguyệt bị những lời này làm phiền não. Cô ta mím môi, vừa quay đầu đã phát hiện Cố Gia Vũ ở một góc hẻo vắng vẻ đang dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chăm chú vào cô ta.

Trong lòng Cố Tịch Nguyệt lộp bộp, biểu tình lập tức trở nên hoảng loạn.

“Anh…”

“Đi thôi, đi ăn cơm.” Hai tay Cố Gia Vũ nhét vào túi, mặt không có gì thay đổi đi đến bên người Cố Tịch Nguyệt.

Cố Tịch Nguyệt cúi đầu, yên lặng đi theo bên cạnh cậu ta.

Một đường yên tĩnh.

Đột nhiên Cố Gia Vũ dừng lại, quay đầu đánh giá cô ta. Cố Tịch Nguyệt bị đôi mắt này nhìn đến loạn, chậm chạp không dám tiếp lời.

“Là em sai Chu Hiểu Hiểu gây phiền toái cho Cố Minh Âm?” Cậu ta hỏi.

Đây là lần đầu tiên cậu ta chất vấn Cố Tịch Nguyệt.

Hốc mắt Cố Tịch Nguyệt đỏ hồng. Trong mắt tràn ngập tủi thân: “… Anh trai cũng không tin em sao?”

“Tri Tri rất ít khi nói loại lời đó…”

“Cho nên anh thà rằng tin tưởng người ngoài cũng không tin em phải không?” Cô ta nói xong khóc nấc lên.

Cố Gia Vũ phiền lòng, tay to hung hăng vò đầu.

Cậu ta cũng không biết tại sao khi nghe những lời như vậy từ Thẩm Dư Tri thì thật sự có một chút hoài nghi đối với em gái. Không thể không nói tiền của Cố Minh Âm ít đến đáng thương. Vali nhỏ như vậy nhưng đồ đạc cũng không có bị nhồi nhét, thấy vài bộ quần áo bên trong mới biết đều là hàng rẻ tiền.

Có lẽ hai người bọn họ là anh em sinh đôi nên tâm linh tương thông, hoặc có lẽ là vì lý do khác nên khi nhìn thấy đoạn băng theo dõi cậu ta cảm giác được một chút không thoải mái.

Việc này không phải do Cố Tịch Nguyệt đầu têu là tốt nhất, nếu thật sự…

Cậu ta cũng hết cách..

Dù sao Cố Tịch Nguyệt mới là em gái lớn lên cùng cậu.

“Anh chỉ thuận miệng hỏi, em nói không phải anh sẽ tin.”

Cố Tịch Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, dụi dụi mắt nói: “Không phải là em mà là Hiểu Hiểu muốn ra mặt vì em làm. Bạn ấy biết Cố Minh Âm từng đánh em nên vẫn luôn tức giận. Nhưng em không ngờ đến cô ấy lại làm chuyện lớn như vậy.” Cố Tịch Nguyệt kéo tay áo Cố Gia Vũ làm nũng.

“Anh trai, em thật sự không biết sẽ như vậy…”

Cô ta đã không còn muốn cầu xin giúp hai người chị em kia nữa.

Hiện tại kết quả tốt nhất chính là khiến cho hai người đó rời khỏi trường học, cả hai ở lại ở đây đối với cô ta mà nói chỉ có hại chứ không có lợi.

Cố Gia Vũ hít một hơi thật sâu, cậu ta bỏ qua sự lo lắng, lần nữa nắm lấy tay Cố Tịch Nguyệt:

“Là anh không tốt, về sau sẽ không như vậy nữa.”

“Vâng.” Cố Tịch Nguyệt lau khô nước mắt, vui vẻ kéo cánh tay của hắn.

Truyện chỉ được đăng tại https://meothichandua.wordpress.com/ và truyenhdt.com @tiemduahau, mọi web khác đều là ăn cắp!!

**

Trong căn tin.

Cố Minh Âm cùng Thẩm Dư Tri đi đến một chỗ yên lặng vắng vẻ ngồi xuống.

“Âm Âm, cậu nên ăn nhiều thịt vào để bồi bổ thân thể.” Thẩm Dư Tri đem chân gà trong đĩa gắp vào bát Cố Minh Âm. Dường như cảm thấy không đủ, lại đem canh trứng của mình chia cho cô.

Nhìn thấy bát cơm trước mắt đã đầy ụ. Mặt Cố Minh Âm cứng ngắc:

“… Tôi ăn không hết.”

“Cậu quá gầy, phải ăn nhiều một chút mới tốt.” Thẩm Dư Tri không nghe, tập trung đút cho cô.

Cố Minh Âm bất đắc dĩ thở dài, ” Thật ra tôi có tiền, không cần cậu mời.” Thẻ cơm hôm kia của cô vẫn còn. Lúc đầu nghĩ hôm nay sẽ mời lại Thẩm Dư Tri, không nghĩ đến sơ sẩy một chút đã bị giành tính tiền trước.

Thẩm Dư Tri cười cười không lên tiếng trả lời.

“Cơ mà hôm nay cậu vẫn ở khách sạn sao?”

Cố Minh Âm im lặng một lát, lắc đầu: “Tôi chưa nghĩ ra, có lẽ là vậy.” Cô còn tiền dư, nhưng mà cứ ở khách sạn cũng không phải là việc tốt. Minh Âm nghĩ có nên đi tìm việc làm vào buổi tối. Nói không chừng còn có thể tìm được nơi làm việc bao ăn ở.

Đề tài nói chuyện kết thúc như vậy.

Sau khi ăn xong cơm trưa thì hai người tách ra. Thời gian nghỉ trưa còn hơn một giờ, Cố Minh Âm lúc này mới nghĩ đến nhiệm vụ chính vẫn chưa làm.

Cô bình tĩnh, quyết định lên sân thượng nhìn xem.

Sân thượng trường học bình thường sẽ bị khóa. Hôm nay có lẽ vì nội dung cốt truyện nêm cố tình mở ra, cái cửa bị vật nặng đè hư tạo thành một khe hở, dây xích treo ở một bên. Chỉ từ khe hở nhìn vào bên trong cũng không biết có người hay không.

Cố Minh Âm nhẹ nhàng bước chân vào.

Tầng thượng to nhưng trống rỗng. Cô nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng tại nơi hẻo lánh thoáng nhìn thấy bóng người.

Cố Minh Âm do dự vài giây tới gần cậu ta.

Nam sinh dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, hai mắt nhắm lại. Cũng không biết được là ngủ hay là không ngủ.

Hệ thống vẫn luôn không lên tiếng nhắc nhở. Nhất thời Cố Minh Âm không rõ nhiệm vụ của cô rốt cuộc có hoàn thành được hay không…

Đang nghĩ tới, trùng hợp hệ thống lên tiếng

Hệ thống nhắc nhở: [ Nội dung ban đầu của cốt truyện không phù hợp với yêu cầu của trang web, hiện tại đã bị cắt bỏ và sửa chữa. Sau khi sửa chữa đoạn nội dung ngắn này cũng không ảnh hưởng đến cơ chế khen thưởng của ký chủ. Ký chủ đạt được 2 điểm thưởng. ]

Hệ thống nhắc nhở: [ Thỉnh kí chủ trong mười lăm giây sửa chữa cốt truyện phía dưới. Độ khó khăn của nội dung cốt truyện lần này là một sao. ]

Sau khi nhắc nhở, một đoạn thoại hiện lên trước mắt.

[ Cửa tầng thượng bị người bên ngoài khóa chặt, Triệu Mặc Thần lạnh lùng cười một tiếng, “Tìm người khóa cửa? Cố Minh Âm, cô cũng thật sự dám làm ra chuyện này, vì muốn cùng tôi tiếp xúc mà khổ công như vậy. Tôi khuyên cô hãy chết tâm, cho dù tôi có chết cũng sẽ không thích cô.” Khuôn mặt Cố Minh Âm trắng bệch, lung lay sắp té.

Không phải, cô không có gọi người khóa cửa.

Cô không có ác độc như vậy… ]

Mười lăm giây…

Mười lăm giây?

Điên rồi sao!

Nội dung chính của cốt truyện đổi mới bất ngờ làm cô không kịp đề phòng, cả người Cố Minh Âm đều sững sờ.

May mà cô có kinh nghiệm đối phó, rất nhanh đã tỉnh táo lại, ung dung xem xét đoạn nội dung vừa sửa chữa.

[ Cửa tầng thượng bị người bên ngoài khóa chặt, Cố Minh Âm lạnh lùng cười một tiếng, “Tìm người khóa cửa? Triệu Mặc Thần, cậu cũng thật sự dám làm ra chuyện này, vì muốn cùng tôi tiếp xúc mà khổ công như vậy. Tôi khuyên cậu hãy chết tâm, cho dù tôi có chết cũng sẽ không thích cậu.” Khuôn mặt Triệu Mặc Thần trắng bệch, lung lay sắp té.

Không phải, cậu không có gọi người khóa cửa.

Cậu không có ác độc như vậy…]

Trong mấy quyển truyện ngôn tình cũ rích Trung Quốc thì nam chính luôn thích dùng suy nghĩ ác độc nhất áp đặt lên nữ chính, hiểu lầm nữ chính. Còn chưa tính cái việc muốn người thân công kích và châm chọc khıêυ khí©h nữ chính.

Cố Minh Âm không thể để cho nam chính cơ hội đoán mò rồi hiểu lầm, chỉ cần cô làm cho bản thân không liên quan thì sự công kích của nam chính sẽ không dính đến cô!

Cố Minh Âm còn đang đắc ý, Triệu Mặc Thần tỉnh lại.