Chương 2: Đi gặp bác sĩ tâm lý…

Giang Nam Tinh hôm nay từ sáng sớm đã tỉnh dậy rồi.

Đêm qua cô chìm vào giấc ngủ sâu, cứ mơ mơ màng màng, ngủ không ngon giấc chút nào.

Chị dâu bên cạnh vẫn đang ngủ say, nhưng Giang Nam Tinh lại không ngủ được, đang định đứng dậy rời đi.

Trong bếp vang lên âm thanh, Giang Nam Tinh liếc nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài sân, dựa vào cửa trượt nhìn Giang Bắc Thần đang làm bữa sáng.

Chị dâu nói anh trai việc gì cũng giỏi, hiền lành, chu đáo, chỉ cần anh ấy ở nhà thì chị ấy không cần phải làm bất cứ việc gì.

Chị dâu tôi cũng nói rằng anh trai là người chậm tính và phản ứng rất chậm trong cảm xúc.

Nam Tinh không biết chị dâu nói có đúng hay không, ít nhất cô không biết Giang Bắc Thần lại là người như vậy.

Giang Bắc Thần quay đầu có hứng thú nhìn cô, hai người đều không nói gì, chỉ im lặng nhìn nhau.

Nam Tinh ánh mắt vô thức cụp xuống, Giang Bắc Thần buổi sáng rất yy lúc B0, buổi sáng x1nyU của anh rất mạnh mẽ, kéo dài rất lâu.

Sự xuất hiện của chị dâu cắt đứt ánh mắt im lặng giữa hai người, sau khi dùng bữa sáng, Giang Nam Tinh rời đi.

Sau khi Giang Nam Tinh rời đi, Tần Phương Phương cảm thấy Giang Bắc Thần đối xử với em gái mình quá lạnh lùng, mặc dù ở nhà có ô tô nhưng anh lại bảo cô em gái hiếm khi đến đây đi tàu điện ngầm về.

Sau vài lần mắng mỏ, chị dâu hỏi Nam Tinh liệu em chưa có bạn trai và định giới thiệu cô với đồng nghiệp ở đơn vị làm việc.

Giang Bắc Thần nhìn chằm chằm Nam Tinh đang trong phòng tắm đứng dậy, nghĩ tới bộ dáng mơ hồ lúc sáng, chỉ là một cái liếc mắt, nhưng hắn lại không nhịn được.

Anh ra ngoài ban công để phơi quần áo, nghe nói Tần Phương Phương chuẩn bị giới thiệu bạn trai của mình cho Nam Tinh, cô ấy bình tĩnh nói: “Lát nữa chị sẽ gửi WeChat của anh ấy cho em, em có thể nói chuyện với anh ấy.”

Tần Phương Phương cảm thấy Giang Bắc Thần cái gì cũng giỏi, ôn nhu ân cần, kiếm tiền, chăm sóc gia đình, làm việc tốt cho cha mẹ cô, đặc biệt là bạn thân của cô.

Điều đáng tiếc duy nhất là anh chưa bao giờ cho cô biết niềm vui khi được làm một người phụ nữ.

Lý do ly hôn chỉ có một nhưng lý do không ly hôn thì có rất nhiều.

Tần Phương Phương bước tới ôm lấy Giang Bắc Thần, nói: "Anh có muốn đi gặp bác sĩ tâm lý không?"

Thân thể hắn không có vấn đề gì, bác sĩ nói trong tình huống này tốt nhất nên đến gặp bác sĩ tâm lí, nhưng Giang Bắc Thần lại rất phản kháng.

Cô muốn lợi dụng việc em gái anh đến tối qua để anh có cơ hội về nhà nói chuyện vui vẻ thoải mái.

Đàn ông mà không thể, đó là vấn đề về phẩm giá.

Tần Phương Phương cẩn thận hỏi anh, hy vọng không làm tổn thương đến tôn nghiêm một người đàn ông của anh.

Giang Bắc Thần nhìn cô gái đang đi xuống lầu, đột nhiên tự hỏi phải chăng Giang Nam Tinh cảm thấy buồn vì anh không tiễn cô khi rời đi.

Tần Phương Phương tìm kiếm rất nhiều thông tin trên Internet và cuối cùng đã chọn một bệnh viện chuyên khoa ở thành phố H để chẩn đoán và điều trị tâm lý.

Vào những ngày làm việc, Tần Phương Phương không thể xin nghỉ phép nên giao cho Nam Tinh, người cũng ở thành phố H.

Không phải Nam Tinh không có thời gian, mà là cô cảm thấy không thích hợp, vì thế nói: “Vợ chồng cùng nhau đối mặt chuyện như vậy vẫn tốt hơn, em đi cũng không thích hợp.”

“Chị có ở lại với anh ấy vài lần đầu nhưng bác sĩ nói rằng sự có mặt của chị sẽ ảnh hưởng đến anh ấy”.

Nam Tinh vẫn không muốn đi, cô không muốn nhìn thấy sự xấu hổ của anh.

"Em không cần làm gì cả, chỉ cần giúp chị theo dõi xem anh ấy đã đi khám chưa, chị sợ anh ấy sẽ không được điều trị tốt."