Chương 10: Có người bị điên…

Gia đình Giang rất sôi động với các món nướng và bia, bia và đồ uống không giới hạn.

Nam Tinh không ngồi vào bàn vì uống không nhiều nên đi chuẩn bị xiên nướng.

Giang Bắc Thần ngồi đối diện cô: “Em thật sự muốn cưới cậu ta à?”

“Ngọc trai không có thật đâu.” Nam Tinh lật xiên thịt cừu ra, rắc thì là vào rồi phết dầu.

"Tối nay anh ngủ với Phương Phương."

Nam Tinh biết tại sao anh lại đột nhiên nói như vậy, khi đi siêu thị, cô ném 2 hộp bαo ©αo sυ vào xe đẩy để đề phòng.

Cô ngước nhìn mặt anh, rồi từ từ cúi đầu xuống háng anh, ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường và khıêυ khí©h.

“Em ngủ với ai không liên quan gì đến anh.”

“Hai anh em đang thì thầm chuyện gì vậy?” Anh hai bưng ly bia đi tới. “Không có nói nhỏ.” Nam Tinh cầm xiên thịt nhìn xem, “Nấu chín rồi.” Em họ ba hỏi: “Sao chưa thấy Phương Phương?”

"Cô ấy ra ngoài xem phim với bạn bè rồi."

Giang Bắc Thần vừa dứt lời, chị dâu đã quay lại.

“Nói Tào tháo, Tào tháo liền tới đây.” Anh họ hai vội vàng tiến tới chào hỏi, “Bắc Thần vừa nói em đi xem phim.”

Chị dâu liếc nhìn Giang Bắc Thần và mỉm cười.

Cuộc trò chuyện bị gián đoạn giữa Giang Nam Tinh và Giang Bắc Thần không tiếp tục nữa, Giang Bắc Thần vẫn ngồi đối diện cô, trò chuyện về những điều không đáng kể.

Chị dâu nhìn hai người tựa như đang thì thầm, không khỏi hỏi những người khác: “Bắc Thần và em ấy có gặp chuyện gì không?”

Yến Thời Vũ vểnh tai lên, anh cũng cảm thấy mối quan hệ giữa Nam Tinh và anh trai mình không được tốt lắm.

“A, anh chưa từng nghe nói qua.”

Anh họ hai nói: “Từ nhỏ bọn họ đã cãi nhau, anh vừa ra ngoài mua một cái bật lửa, bà nội nói với anh rằng bọn họ đã đánh nhau ở siêu thị ở thành phố. Buổi chiều, à, Bắc Thần đuổi theo, dỗ dành em ấy.”

Giang Nam Tinh cau mày, đây chính là truyền kỳ nói chuyện không tốt ra ngoài, chuyện xấu truyền ngàn dặm.

“Ai muốn cùng anh ta cãi nhau chứ?!” Nam Tinh bất mãn nói: “Rõ ràng là có người bị điên.”

Giang Bắc Thần mím môi, không chỉ là Tần Phương Phương ảo giác, mà là cô quá nhạy cảm, cô lại cảm giác được trong nụ cười của anh có một tia mê hoặc không thể che giấu.

Nam Tinh chú ý thấy ánh mắt chị dâu trở nên kỳ quái, liền ném xiên thịt cho Giang Bắc Thần: “Em nhìn anh đi lại đã lâu, lại đây nướng thịt đi.”

“Nam Tinh.” Anh họ gọi cô, cô được xếp ngồi cạnh Yến Thời Vũ.

Cô vừa ngồi xuống, Yến Thời Vũ đã nắm tay cô, nghiêng đầu nhỏ giọng nói với cô: “Anh họ của chị vừa nói trong thôn có phòng bida, chị có muốn đi không?”

Giang Nam Tinh được Giang Bắc Thần dạy chơi bi-a, kỹ năng của cô không tốt nhưng cô chỉ biết một chút về luật chơi.

Chị dâu không biết gì thì mạnh mẽ hơn một chút.

Yến Thời Vũ nắm tay cô, quay người dạy cô từng bước, chị dâu liếc nhìn ghen tị.

"Tinh Tinh, tập trung."

Giang Nam Tinh sửng sốt một chút, nghiêng mắt nhìn hắn, lại nhìn thấy khuôn mặt của Giang Bắc Thần.

Trong mắt anh hiện lên vẻ lạnh lùng khó nắm bắt, anh không nên có biểu cảm như vậy phải không?

Giang Nam Tinh hơi quay mặt lại, nói vào tai Yến Thời Vũ: “Tôi không muốn chơi nữa, chúng ta đi dạo một chút, tôi muốn ở riêng với cậu một lúc.”

Trên người Nam Tinh thoang thoảng mùi thơm, không biết là mùi nước hoa hay là mùi của chính cô.

Hấp dẫn, kí©h thí©ɧ và thậm chí còn đáng mơ ước hơn.