Chương 7

Trong lòng nàng dâng lên một nỗi đau đớn âm ỉ, Lương Anh biết, đó là nỗi oan ức, là cảm giác oan ức thay cho chính mình trong quá khứ. Lương Anh siết chặt xiêm y trước ngực Chu Hoài Lâm, bên tai có tiếng tim đập mạnh, khiến cho nàng chậm rãi bình tĩnh lại.

Chính mình lúc trước vẫn phạm phải sai lầm, Lương Anh nghĩ, nàng cũng không phải là vết thương đầy rẫy, những vết thương lòng đó đã được nam nhân này xoa dịu, vì thế mới có sự bình thản hiện tại.

Hạ nhân đã vén rèm xe lên, cũng tập mãi thành thói quen khi nhìn đại nhân ôm phu nhân lên xe ngựa.

Trong xe ngựa rất ấm áp, nhưng không có mùi thơm nồng đậm khiến người ta buồn ngủ trong Phượng Nghi điện. Chu Hoài Lâm cũng không buông nàng xuống, cứ như vậy ôm nàng ở trên đùi. Sau đó lấy Thang bà tử đặt ở bên cạnh đặt lên trên đùi Lương Anh, sưởi ấm đôi chân đau nhức của nàng.

Khi tầm mắt của hắn quét tới, Lương Anh theo bản năng dời ánh mắt, bởi vì cảm thấy đôi mắt của chính mình lúc này chắc chắn đã phiếm hồng, không muốn để cho hắn nhìn thấy.

Nam nhân siết chặt cánh tay: "Chờ hai ngày nữa, chúng ta sẽ về nhà."

Về nhà... Lương Anh gật đầu ở trong lòng hắn, nàng thực sự muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

***

Khi Lưu Phúc trở lại ngự thư phòng, Hoàng đế vốn nên ở trong cung điện Hoàng hậu, quả nhiên đang ở chỗ này, hắn ta khom lưng, báo cáo rằng đã đưa Thần phi nương nương rời đi.

Là một trong số ít những người lâu năm trong cung, hắn ta vẫn xưng hô theo phong hào của Lương Anh trước khi xuất cung, không biết có phải do không để ý không, Nguỵ Diễm cũng chưa sửa lời.

"Không đưa nàng ấy trở về sao?"

Nam nhân vừa xem xong tấu chương trong tay, vừa cầm bút phê tấu, vừa hỏi, giọng điệu thản nhiên như hỏi chuyện bình thường.

Lưu Phúc liền vội vàng nói là Thần phi nương nương ngồi xe ngựa của mình rời đi. Chỉ là lúc nói, hắn ta cũng nhớ tới người tới đón Lương Anh, trong gọng nói không tự giác mang theo sự do dự.

Cho dù cũng không rõ ràng, nhưng mí mắt của nam nhân cũng hướng bên này nâng lên: "Còn có chuyện gì nữa sao?"

Lưu Phúc căng thẳng, trước mặt Hoàng thượng, hắn ta không dám giấu diếm: "Chu Thứ Sử đã tới đón người."

Hắn ta nói năng cẩn thận, cũng không dám nhìn vẻ mặt của người trên. Ngoài ý muốn chính là Nguỵ Diễm rất bình tĩnh ồ một tiếng, giống như đang nói "Chỉ có chút chuyện này?"

"Không có gì khác?"

"Hết rồi ạ."