Lưu Phúc đã rời đi trước khi Chu Hoài Lâm đi tới, vì vậy hai người cũng không có gặp mặt.
Lương Anh đứng tại chỗ nhìn Chu Hoài Lâm đến gần, dùng ánh mắt hỏi hắn tại sao lại tới nơi này.
Nàng vào cung, cũng không phải cùng đi với Chu Hoài Lâm.
Chu Hoài Lâm sau khi tới kinh thành có rất nhiều việc phải làm, không chỉ phải tìm thủ trưởng báo cáo công tác mà còn phải gặp mặt qua lại với một số người quen cũ. Hôm nay cũng là hẹn uống rượu với biểu huynh của hắn đang nhậm chức ở kinh thành.
Nam nhân đã đi tới trước mặt nàng cũng không lập tức trả lời, mà là khom lưng trước.
Hai người đã là phu thê gần năm năm, động tác chuẩn bị này Lương Anh đương nhiên không thấy xa lạ, trong thời gian bệnh trên đùi nàng phát bệnh, Chu Hoài Lâm sợ nàng quá mệt mỏi, thường xuyên sẽ bế nàng.
Nhưng vẫn còn ở cửa cung...
Lương Anh do dự một lát nhưng Chu Hoài Lâm đã thuần thục ôm ngang nàng lên.
Vòng tay hơi cứng rắn, nhưng lại khiến Lương Anh cảm thấy an lòng một cách không thể diễn tả bằng lời, nàng không còn từ chối, chỉ im lặng để mặc hắn bế.
"Xong việc sớm nên ta tới."
Chu Hoài Lâm lúc này mới bắt đầu trả lời vấn đề lúc trước của Lương Anh, khác với cái tên nho nhã của mình, giọng nói và tướng mạo của hắn có vài phần tương tự, có phần thô kệch hơn nhiều.
Nam nhân này luôn nói rất ít, từ trước đến nay đều là người lời ít ý nhiều.
Cũng tỷ như lúc này, sau khi trả lời Lương Anh, lại thấp giọng hỏi một câu: "Nàng ổn không?"
Lương Anh ngước đầu nhìn từ trong lòng hắn, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của nam nhân, hắn cũng sẽ không bao giờ mang nụ cười giả tạo hay sự giả dối như những người khác, nhưng giờ phút này, nàng ở trong mắt người này đã thấy được sự ấm áp và lo lắng.
Không biết Chu Hoài Lâm đang hỏi chân của nàng có ổn không hay là nàng trong cung có ổn không, nhưng mũi Lương Anh bỗng nhiên cay xè, có lẽ tuyết bay làm mắt nàng mờ đi, trước mắt nàng bắt đầu nhòe, nên trước khi những giọt nước nóng hổi tràn ra, nàng đã chôn đầu vào lòng nam nhân.
Nàng thực sự không còn là bản thân trước đây nữa.
Sẽ không để mình lún sâu vào đau khổ và oán hận vô tận, nàng cuối cùng có thể bình thản đối diện với những chuyện này, những người kia, đối diện với khổ nạn trong quá khứ.
Khoảnh khắc bình tĩnh bước ra khỏi cung, nàng thực sự nghĩ rằng mình đã đủ mạnh mẽ. Nhưng sự mạnh mẽ, kiên cường kia, khi nhìn thấy Chu Hoài Lâm, khi hắn hỏi "Nàng ổn không?", lại tan vỡ.