Chương 37

Lương Anh hưng phấn kéo ghế lại gần hắn, thân mình cũng nghiêng qua, đưa tay lấy ngọc bội, ra hiệu cho hắn nhìn.

Sau khi nàng ấn xuống cơ quan,, học theo động tác của chưởng quầy, tách ngọc bội ra làm đôi.

Lợi hại không?

Lương Anh ngẩng đầu, còn tưởng rằng có thể nhìn thấy sự kinh ngạc giống như mình trong ánh mắt của Chu Hoài Lâm, nhưng thấy ánh mắt của hắn cũng không nhìn ngọc bội, mà là đang nhìn chính mình. Ý cười lác đác trong đôi mắt đen kịt mơ hồ có thể thấy được.

Nàng nhớ lại sự ngập ngừng của Chu Hoài Lâm ở cơ quan, và cái nhìn thoáng qua của hắn về phía mình, dường như đã hiểu ra.

"Chàng đã sớm biết rồi?" Lương Anh ra dấu hỏi hắn.

Nụ cười của Chu Hoài Lâm rõ ràng hơn: "Vì vậy ta nói ta rất thích."

Thì ra là để chọc nàng vui vẻ, Lương Anh bật cười, cúi đầu buộc hai khối ngọc bội ở bên hông mỗi người một khối. Một bữa cơm cho dù không có nhiều lời nói, nhưng cả hai đều ăn rất vui vẻ.

Ban đêm ngồi ở trên giường, Lương Anh cũng kể chuyện hôm nay gặp được Đỗ Lâm Chi cho hắn biết.

Đến lúc này, khi nhắc lại những chuyện này, tâm tình Lương Anh đã rất bình tĩnh. Chỉ có nam nhân đối diện lẳng lặng nghe nàng kể chuyện, mím môi một lúc lâu sau mới hứa hẹn: "Chúng ta rất nhanh là có thể rời khỏi nơi này rồi."

Lương Anh nở nụ cười, nàng lắc đầu: "Ta không sao, tuy rằng xác thực cũng khổ sở." Tay của nàng dừng lại trong chốc lát: "Nhưng cũng là bởi vì thấy được nàng ấy,ta mới càng cảm nhận được, hiện tại mình hạnh phúc biết bao."

Nàng từ tận đáy lòng cảm ơn người trước mặt: "Hoài Lâm, thật sự cảm ơn chàng, cảm ơn chàng đã nhặt được ta, cũng cảm ơn chàng không từ bỏ ta..."

Tay của nàng bị nắm lấy, Lương Anh sửng sốt, Chu Hoài Lâm rất ít khi cắt đứt ngôn ngữ ký hiệu của nàng, sau một khắc, nàng bị kéo vào trong ngực của nam nhân.

Trên người Chu Hoài Lâm, chỉ có mùi xà phòng nhàn nhạt, là mùi khiến nàng yên lòng.

Lương Anh không nhìn rõ biểu cảm của hắn, nhưng có thể cảm nhận được lực ôm của hắn, có thể nghe thấy nhịp tim đập nhanh bất thường của hắn.

"Đồ ngốc." Trong giọng nói của nam nhân như là đang đè nén cảm xúc gì đó, nỗi đau của hắn, sắp tràn ra, như không biết phải làm sao với nàng." Không cần nhận một chút tốt lành của người khác, nàng luôn nghĩ đến cảm kích, nghĩ đến báo đáp. Lương Anh... Lương Anh..."

Lương Anh chỉ cảm thấy tên của mình, bị hắn gọi từng tiếng, khiến nàng mê đắm không thôi, nàng chỉ có thể ngây ngốc nhìn Chu Hoài Lâm hôn lên môi mình.