Chương 32

Sau khi được Nguỵ Diễm cho phép, không bao lâu sau Tiết Ngưng đã đi vào, nàng ta mặc Hoàng hậu chính phục, vừa định quỳ xuống hành lễ, đã bị Nguỵ Diễm ngăn lại: "Hoàng hậu miễn lễ."

Tiết Ngưng lập tức không hề khách khí mà đứng thẳng người, đầu cũng cúi thấp: "Hoàng thượng, là lục muội không hiểu chuyện, người ngày ngày bận rộn, vậy mà nàng lại vì chuyện nhỏ này làm phiền người." Nói xong, ánh mắt sắc lạnh quét về phía Tiết Mẫn.

Tiết Mẫn chột dạ dời ánh mắt đi, nhưng trong lòng lại bất bình, nàng ta chỉ biết rằng nếu để cho tỷ tỷ nàng ta xen vào, việc này khẳng định chính là không giải quyết được gì, chính mình chính sẽ bị người ta đánh oan."

Quả nhiên, ngay sau đó giọng tỷ tỷ của nàng ta liền vang lên: "Tiết Mẫn."

Sự lạnh lẽo trong giọng nói khiến Tiết Mẫn run lên, bất giác đứng thẳng người.

"Xin lỗi Đỗ tiểu thư."

Tiết Mẫn vừa nghe lời này, cơn tức lại dâng lên, quên mất sự sợ hãi ban đầu, bực tức phản bác: "Tại sao ta phải xin lỗi? Rõ ràng không phải lỗi của ta. Tỷ xem mặt ta thế nào đi? Tỷ phu còn bắt nàng ta xin lỗi mà!"

Tiết Ngưng bị muội muội của mình làm cho tức giận không nhẹ, rõ ràng đã nói với nàng ta rất nhiều lần rằng Hoàng thượng chính là Hoàng thượng, không thể xưng hô như vậy: "Xin lỗi!"

Tiết Mẫn cắn môi quật cường không lên tiếng.

"Được rồi." Vẫn là Nguỵ Diễm mở miệng lần nữa: "Mẫn Nhi còn nhỏ, việc này đúng là Lâm Chi không đúng."

Có Hoàng đế làm chỗ dựa Tiết Mẫn càng thêm ủy khuất, lại nghe được tỷ tỷ nhà mình còn đang kiên trì: "Lục muội thân là muội muội của thần thϊếp, không thể cẩn thận lời nói việc làm, Đỗ cô nương giáo huấn không sai."

Cuối cùng, kết quả là không ai xin lỗi ai, chuyện này coi như xong.

Mấy người ầm ĩ lục tục rời đi, ngự thư phòng rốt cục khôi phục lại sự yên tĩnh.

Lâm Phúc ở một bên cẩn thận hầu hạ, hắn ta nhìn hoàng đế một lần nữa cầm lấy một quyển tấu chương, mở ra tiếp tục phê duyệt, tựa hồ là hoàn toàn không hệ bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng. Chỉ là rất nhanh hắn ta liền phát hiện đây chỉ là bề ngoài, vì hoàng đế chăm chú nhìn tấu chương rất lâu mà không hề có động tác gì.

Đột nhiên, hắn ta nghe thấy một tiếng "bốp", âm thanh càng trở nên vang dội hơn trong sự tĩnh lặng của ngự thư phòng, Lâm Phúc theo phản xạ nhìn sang, chỉ thấy cây bút lông trong tay Hoàng thượng đã bị gãy đôi.

Biểu cảm trên khuôn mặt nam nhân cũng không còn ôn hòa như trước, dường như đang kiềm chế điều gì đó, cơn bão trước mặt rồi cũng bị hắn từ từ đè nén xuống.