Nguỵ Diễm buông tấu chương trong tay xuống, mới vừa nói một câu tuyên, liền thấy muội muội của Hoàng hậu, khóc như hoa lê đẫm mưa bước vào, miệng vừa khóc vừa kêu: "Tỷ phu! Người nhất định phải làm chủ cho muội!"
Đỗ Lâm Chi bị gọi đến ngự thư phòng.
Lúc này Tiết Mẫn đang kêu gào sẽ không buông tha cho nàng ấy, khóc lóc kể lể với hoàng đế về việc bị nàng ấy bắt nạt và hành hung
Nửa bên mặt sưng vù cùng dấu tay rõ ràng trên mặt của nàng ta là bằng chứng rõ ràng nhất, hơn nữa lúc ấy có rất nhiều người đều nhìn thấy được, Đỗ Lâm Chi rõ ràng không thể chối cãi.
Tất nhiên, nàng ấy cũng không định chối cãi.
"Lâm Chi." Tiết Mẫn trông quá đỗi thê thảm, dù khiến hoàng đế phải cau mày, nhưng hắn ta vẫn hỏi Đỗ Lâm Chi trước: "Ngươi nói xem đã xảy ra chuyện gì?"
Có lẽ là đang chờ nàng ấy giải thích.
Đỗ Lâm Chi lại chỉ đứng ở nơi đó, ánh mắt buông xuống: "Thần nữ biết tội."
Dáng vẻ không tranh cãi này khiến hoàng đế im lặng một lúc.
Lâm Phúc không dám nhìn sang bên kia, những quý nữ này tranh cãi, theo lý thuyết dù có lớn đến đâu thì Hoàng hậu cũng sẽ là người đứng ra giải quyết, hết lần này tới lần khác lục tiểu thư Tiết gia này không có chừng mực gì, ấy vậy mà lại trực tiếp tìm đến Hoàng thượng.
Hôm nay lại làm cho Hoàng thượng khó xử, một bên là nhà mẹ đẻ Hoàng hậu, một bên là Thái Phó gia mà Hoàng thượng kính trọng.
Không biết có phải vì Hoàng đế trầm mặc quá lâu hay không, Tiết Mẫn mang theo giọng khóc nức nở gọi hắn một tiếng: "Tỷ phu."
Đỗ Lâm Chi nhướng mày, quân thần chính là quân thần, ai dám gọi hoàng đế là tỷ phu? Trong thiên hạ, cũng chỉ có Tiết Mẫn này dám không tuân thủ lễ chế như vậy. Đơn giản là ỷ vào sự sủng ái của Hoàng thượng đối với Tiết gia mà thôi.
Khi nghĩ đến đây, lòng nàng ấy không khỏi cảm thấy nghẹt thở, như thể có bóng hình của một nữ tử khác hiện lên trước mắt.
"Mẫn Nhi tuổi còn nhỏ." Hoàng đế rốt cục vẫn mở miệng: "Lâm Chi, ngươi không nên tùy tiện động thủ, lại còn ra tay nặng như vậy."
Đỗ Lâm Chi ngẩng đầu, Tiết Mẫn đang nhìn nàng ấy, bởi vì nhìn ra Hoàng thượng đang nghiêng về nàng ta, lúc này ánh mắt nàng ta tràn đầy đắc ý..
Nàng ấy lại nhìn về phía trên, trên án Hoàng đế chất không ít tấu chương, trên khuôn mặt anh tuấn của Đế vương, mi tâm mơ hồ có thể thấy được vài phần phiền não, nhưng ngữ khí vẫn ôn hòa không nhanh không chậm như cũ.