Sau một lúc lâu, mới nghe được nàng ta cười khẽ, nói một câu: "Vậy là tốt rồi, mùa đông ở kinh thành lạnh, vết thương ở chân ngươi có phải tái phát rồi? Ở đây ta có một ít thuốc mỡ, lát nữa để người trong cung đem cho ngươi."
Lương Anh chuẩn bị đứng dậy tạ ơn, đã thấy hoàng hậu phất tay một cái: "Ngươi không tiện, không cần nhiều lễ như vậy, Lương Anh." Nàng ta thở dài: "Vốn chính là ta thiếu nợ ngươi."
Một tiếng nợ của nàng ta, khiến tâm trí của Lương Anh thoáng chốc trở nên mơ hồ.
Nàng nhớ tới thời điểm hoàng hậu vẫn còn là Tiết Chiêu Nghi, Tiết phụ cũng không phải là quan thừa tướng như hiện giờ, nhà bọn họ phụ thuộc vào Tiêu đảng, Tiết Ngưng ở trong cung tự nhiên cũng sẽ đứng về phe của Tiêu quý phi.
Ấn tượng duy nhất của Lương Anh đối với nàng ta chính là nữ nhân này sinh ra đã rất đẹp, chỉ là tính tình nhạt nhẽo, không thích nói chuyện. Luôn yên lặng đi theo phía sau Tiêu quý phi, nhưng lại không ác độc như những nữ nhân kia.
Trừ lần đó ra, các nàng không có nhiều giao thiệp.
Hôm nay Tiết Ngưng nói thiếu nợ, Lương Anh đương nhiên là không dám thừa nhận.
Sau đó là một loạt câu chuyện đông tây, Lương Anh vẫn giữ vững tinh thần, chờ đến khi cuối cùng cũng ra khỏi điện, nàng mới bắt đầu suy nghĩ, hoàng hậu gọi nàng vào cung nói những điều này, không biết có ý gì.
Khi đó Lương Anh quả thật chưa bao giờ nghĩ tới, phụ thân Tiết Ngưng là nội ứng của Ngụy Diễm, mà bản thân nàng lại là người Ngụy Diễm đặt ở trên đỉnh trái tim.
Hôm nay hai người có tình kia cuối cùng đã trở thành thân thuộc, chẳng lẽ... Hoàng hậu là đang để ý đến nàng, một quân cờ đã từng bị Ngụy Diễm làm bia đỡ đạn?
Lương Anh vừa nghĩ, vừa cố gắng bước nhanh để theo kịp người phía trước.
Người dẫn nàng ra khỏi cung, không phải là "Ánh Tuyết cô cô" trong miệng các cung nữ vừa rồi, không biết là không để ý hoặc là không phát hiện Lương Anh đi đứng bất tiện, nàng ta đã đi nhanh hơn một chút.
Thực ra cũng chỉ là tốc độ của người bình thường thôi, nhưng Lương Anh , đột nhiên, chân của nàng như giẫm phải chỗ đóng băng trên đất, một bước lảo đảo, cả người nghiêng về một bên.
Trái tim của nàng như ngừng lại một khoảnh khắc, nàng không giữ được thăng bằng, nỗi sợ hãi khi sắp ngã xuống khiến nàng chỉ biết nhắm mắt lại.
Đợi một lát, đau đớn trong tưởng tượng cũng không xuất hiện.
Bên hông nàng có thêm một bàn tay, sau khi vững vàng giam cầm nàng, hơi dùng lực là đã dễ dàng đỡ người nàng dậy.
Khi ngã xuống trong vòng tay ấm áp kia, Lương Anh ngẩn người, thực ra nàng không muốn dùng từ khắc cốt ghi tâm hay quen thuộc để miêu tả ấn tượng mà Ngụy Diễm để lại cho nàng, nhưng khi Long Tiên Hương quen thuộc quanh quẩn ở chóp mũi, trong nháy mắt nàng liền có thể nhận ra người tới là ai.